Hứa Thanh buồn cười nhìn Lý Trường Phong rõ ràng không muốn cậu xuống
ruộng, còn lấy lý do như vậy, "Này có cái gì, hôm nay nhà ai mà không
xuống ruộng bận việc, nếu thật sự có người muốn mua, chỉ cần hét to một
tiếng là được, ruộng đất nhà chúng ta cũng ngay bên cạnh nhà ở, có cái
gì mà không nghe thấy, cũng không bất tiện."
Nói xong liền khoác một cái áo cũ của mình cho Đoàn Đoàn, đặt Đoàn Đoàn
vào xe đẩy, "Đi thôi, ngươi đem Đoàn Đoàn đến chỗ đất bằng phẳng ngồi,
ta đi lấy cái cuốc."
Lý Trường Phong không còn cách nào đành phải làm theo, nhẹ nhàng mang
theo Đoàn Đoàn đi ra ruộng, đặt ở dưới một gốc cây đại thụ, như vậy khi
ánh nắng mặt trời xuất hiện cũng sẽ không chói mắt hài tử, Lý Trường
Phong cùng Hứa Thanh ở bên cạnh xới đất, ngẩng đầu là có thể thấy Đoàn
Đoàn, cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
Đã lâu rồi Hứa Thanh không xuất lực, mới qua mười lăm phút, cánh tay
liền bắt đầu loáng thoáng có chút nhức mỏi, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ
làm việc vô cùng nhẹ nhàng thoải mái của Lý Trường Phong, Hứa Thanh
không nhận thua tiếp tục công việc, lại nói dù sao cậu cũng là một nam
nhân, trên giường không thể so, nhưng dưới giường nhất định phải có chút thể diện.
Như thế, vì muốn thể diện nên Hứa Thanh cứ như vậy theo Lý Trường Phong
xới đất chừng năm ngày mới xong, khiến cả người cậu eo đau lưng đau, may mắn còn mấy ngày nữa mới đến ngày gieo hạt, nếu không vừa mới xới đất
xong lại bận rộn gieo giống khẳng định mệt chết cậu.
"Rất mệt rồi đi, ngươi cũng thật là, kêu ngươi đừng đi ngươi còn cậy mạnh."
Lý Trường Phong rửa sạch đôi tay đầy bùn đất ở bên giếng, nhìn Hứa Thanh nằm trên ghế đẩu không muốn nhúc nhích dù chỉ là một chút mà nói.
"A, đó là do thời gian ta hoài thai Đoàn Đoàn không làm việc tốn sức,
nếu không thời điểm ta làm việc khẳng định còn mạnh hơn ngươi!"
Hứa Thanh cũng không dám nhúc nhích, vừa cử động, thịt trên người liền
nhức mỏi, cậu còn đang tự hỏi liệu da thịt trên mặt có còn bình thường
không.
Lý Trường Phong cười cười, đi đến phía sau Hứa Thanh, vươn bàn tay to đặt ở trên bờ vai đang rũ xuống của Hứa Thanh.
"Tê! Đau đau đau!"
Lý Trường Phong mới vừa bắt đầu dùng sức xoa bóp cho Hứa Thanh, Hứa
Thanh đã không ngừng kêu đau, không còn cách nào, đành phải dừng lại
động tác trên vai, di chuyển xuống cánh tay của Hứa Thanh.
"Ai da! Nơi này cũng đau! Đừng chạm vào, đừng chạm vào."
Nào biết đây là chạm vào chỗ nào của Hứa Thanh, Hứa Thanh liền đau chỗ
đó, lúc này Lý Trường Phong càng thêm đau lòng, "Ngươi a, cũng đừng làm
cái gì nữa, ta đi nấu cho ngươi chút nước ấm tắm để giảm bớt mệt mỏi."
Hứa Thanh khẽ gật đầu, Đoàn Đoàn nằm trên xe đẩy được Lý Trường Phong
đặt ở dưới mái hiên lúc này đang đá cẳng chân, múa may đôi tay, không
ngừng ê a vui vẻ.
Buổi tối khi tắm nước ấm, Hứa Thanh cố ý tích vào trong nước tắm một
chút linh tuyền, nếu cứ chờ thân thể dần dần tự hết nhức mỏi còn không
biết là chờ đến khi nào, qua mấy ngày nữa là bắt đầu cày bừa vụ xuân,
nếu cậu không xuống ruộng được, cho dù thân thể Lý Trường Phong làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Tắm rửa xong Hứa Thanh liền leo lên giường, vốn tưởng đợi dỗ Đoàn Đoàn
ngủ xong cậu mới ngủ, nào biết Đoàn Đoàn còn chưa ngủ cậu đã đi gặp Chu
Công, Lý Trường Phong bất đắc dĩ kéo Hứa Thanh vào trong lòng, đắp chăn
cẩn thận cho cậu rồi duỗi bàn tay to ra chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của Đoàn Đoàn, "Mau ngủ đi, mấy ngày nay mẹ ngươi rất mệt mỏi, ngoan."
Sau khi Đoàn Đoàn ngủ Lý Trường Phong mới tắt đèn, ôm Hứa Thanh nhắm mắt ngủ, mấy ngày liền làm việc nhà nông, đồng ruộng trong nhà lại nhiều,
hắn thực sự cũng có chút mệt mỏi.
Ngày hôm sau, hai người cùng Đoàn Đoàn đều ở nhà nghỉ ngơi.
"Hứa gia có nhà không?"
Hứa Thanh đang ngồi ở trong sân ăn vặt cùng Đoàn Đoàn và Lý Trường
Phong, liền nghe được một tiếng gọi thanh thúy ngoài cổng truyền vào.
"Có đây! Cổng không khóa, đẩy vào là có thể mở được!"
Hứa Thanh thật ra cũng muốn đi mở cửa, nhưng cậu thật sự là lười nhúc nhích, "Tiểu Bảo! Trở về!"
Con chó đen lớn Tiểu Bảo vốn dĩ nghe được âm thanh ngoài cổng, đã vọt
tới cửa chuẩn bị "Nghênh đón" khách nhân, lúc này lại bị Hứa Thanh kêu
trở về trong ổ.
Cánh cổng được đẩy ra, một bà tử mặt mang tươi cười bước vào, đây là lão nhân họ Đặng trong thôn, "Có bận không? Ta tới mua một ít dưa chua của
ngươi! Tiểu tôn ca nhi nhà ta thích ăn."
"Được chứ!" Lý Trường Phong đứng dậy tiến đến nhà chính, mở cửa phòng tạp hóa, "Ngài muốn bao nhiêu?"
Đặng lão bà bị Hứa Thanh nhiệt tình kéo ngồi xuống ghế bên cạnh, còn bị
Hứa Thanh nhét vào trong tay một món ăn vặt, nghe thấy câu hỏi của Lý
Trường Phong, vội vàng trả lời: "Hai bình!" Sau đó lại quay đầu cười tủm tỉm nói với Hứa Thanh: "Dưa chua này của ngươi, không chỉ có tôn ca nhi ta thích ăn, ngay cả người lớn chúng ta sau khi ăn xong miệng cũng thèm thuồng!"
Khóe miệng Hứa Thanh nhếch lên, "Món này rất ngon miệng, lại là món ăn
với cơm, nhà của chúng ta cũng thích ăn, đặc biệt là cha Đoàn Đoàn."
Đặng lão bà cười cả mặt nhăn nheo, nhìn Đoàn Đoàn khen ngợi: "Mới bao
lâu không gặp Đoàn Đoàn, thật là mỗi ngày một hình dáng khác nhau."
"Đặng lão bà, đây."
Lý Trường Phong đem đồ chua đưa cho Đặng lão bà, Đặng lão bà cầm lấy đồ
chua, móc túi tiền ra lấy mười văn tiền đưa cho Lý Trường Phong, lại
trêu chọc Đoàn Đoàn một lần nữa, mới mang theo đồ vật đi về.
Mấy ngày nay mọi người đều bận việc ngoài ruộng, trong nhà thiếu cái gì
cũng chờ tới chạng vạng liền kêu tiểu hài tử nhà mình chú ý xem Hứa
Thanh bọn họ về nhà chưa, nếu là về rồi mới chỉ huy hài tử lại đây mua
đồ vật cần dùng, đây quả thực cực kỳ giống quầy bán tạp hóa ở hiện đại,
hơn nữa còn là độc nhất vô nhị!
"Xem ra chủ ý này của ta không tồi đi, lúc này mới qua bao nhiêu ngày,
chúng ta đã kiếm lời gần hai lượng bạc." Hứa Thanh tranh công với Lý
Trường Phong nói.
Lý Trường Phong đương nhiên là thẳng thắn gật đầu, tức phụ nhi nhà mình có lời nói, chủ ý nào hắn cũng đều nghe theo.
Nhưng chẳng bao lâu sau quầy bán tạp hóa "Độc quyền" nhà Hứa Thanh cũng không còn là "Độc quyền" nữa.
Chỉ ba ngày sau, Tạ thẩm đích thân tới cửa bất bình nói, "Từng gia kia
đúng là không biết xấu hổ! Rõ ràng biết nhà ngươi làm cái này rồi, hắn
vậy mà cũng dám học theo!"
Tạ thẩm nói Từng gia, chính là nhà Từng thợ mộc, Từng bà tử thời điểm
Hứa Thanh bọn họ làm mộc cũng đã ăn đủ mệt, trong lòng vốn không vui,
hiện tại thấy Hứa Thanh bọn họ lại ở trong nhà mở một cái tiệm tạp hóa
như vậy, lập tức liền học theo, còn rất là ra dáng ra hình, cũng bắt đầu bán kẹo, đồ ăn vặt, giá thế nhưng so với Hứa Thanh nhà bọn họ lại đắt
hơn một hai văn, bởi vì Lý Trường Phong mỗi lần mua hàng chính là mấy
trăm cân, giá hàng tự nhiên thấp hơn rất nhiều, mà Từng bà tử mua hàng
vẫn còn băn khoăn, sợ thua lỗ nên lấy hàng ít, tiền mua hàng đương nhiên cũng cao hơn.
Nhưng ở trong mắt Tạ thẩm, mặc kệ thế nào, chỉ cần mở cửa hàng đã là không đúng.
Hứa Thanh và Lý Trường Phong cũng không đi vào trong thôn nhiều, đúng là không biết chuyện này, nghe được Tạ thẩm bênh vực kẻ yếu là bọn họ, Hứa Thanh thật sự cảm thấy bản thân có chút không xứng với cái chức chủ
tiệm này, chuyện cũng đã chọc đến người bên cạnh phải lo lắng sốt ruột,
cậu cùng Lý Trường Phong còn không hiểu chuyện gì đâu.
"Này có gì đâu, lại không phải chúng ta không cho hắn mở là hắn liền
không mở, thẩm cũng thấy rồi đó, ngắn ngủn thời gian thẩm ở chỗ này,
cũng đã có ba hộ nhân gia tới nơi này của chúng ta mua đồ vật, điều này
chứng tỏ trong thôn mở cửa hàng đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng lớn không phải sao?"
Hứa Thanh đặt Đoàn Đoàn vào trong lòng Tạ thẩm, lời nói ra khiến Tạ thẩm muốn sinh khí cũng không sinh khí được nữa.
Lý Trường Phong cũng lẳng lặng ở một bên khắc tiểu oa, hôm qua có một
người ở thôn An Nhạc tới đặt một cái mộc tiểu oa hài đồng, dù sao mấy
ngày này cũng không phải thời gian gieo giống, Lý Trường Phong cũng nhàn rỗi muốn có việc để làm, lúc này nghe Tạ thẩm nói như vậy cảm xúc cũng
không phập phồng nhiều lắm.
"Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hai người các ngươi này, phải phải phải, là ta sốt ruột, Đoàn Đoàn, có nhớ Tạ lão không?"
Tạ thẩm thấy Hứa Thanh và Lý Trường Phong đều không để trong lòng, cảm
thấy bọn họ là có tính toán, tự nhiên cũng không còn quá nóng nảy, vì
thế lại bắt đầu chuyên tâm trêu chọc Đoàn Đoàn, buổi chiều hôm nay hắn
còn muốn tới trấn trên thăm Tạ ca nhi, còn không biết ngày nào mới trở
về đâu, việc trong nhà cũng không nhiều lắm, ném hết cho lão già nhà
mình là được rồi!
Sau khi Tạ thẩm đi rồi, Hứa Thanh ôm Đoàn Đoàn, nhìn Lý Trường Phong
không ngừng nghỉ đôi tay, "Lúc trước ta không suy xét kỹ lưỡng, nhà của
chúng ta có thể làm cái này, nhà người khác tự nhiên cũng có thể." Giống như làm mộc tiểu oa, ban đầu nhà bọn họ làm rất được, hiện tại, Hứa
Thanh cũng không muốn nhắc tới nữa.
"Này có cái gì, dù sao nhà của chúng ta cũng không thua lỗ gì, ngươi
không nghe Tạ thẩm nói sao? Giá của Từng gia so với chúng ta đắt hơn một chút, chỉ cần nông gia sinh hoạt tiết kiệm, chắc chắn sẽ tới nhà của
chúng ta mua." Lý Trường Phong cũng không lo lắng bị đoạt mất sinh ý,
trong lòng hắn có nắm chắc, cũng không sợ lật thuyền.
Tác giả có lời muốn nói: Một cân đậu phộng.
Từng bà tử: Ta bán năm văn tiền!
Hứa Thanh: "Ba văn tiền."
Từng bà tử đen mặt: "Ta bán ba văn tiền!"
Hứa Thanh: "Ba văn tiền mua một cân, cho thêm nửa cân."
Từng bà tử tâm cũng đen lại: "Ta bán hai văn tiền! Cho thêm nửa cân!"
Hứa Thanh: "Lão công, thu sạp về nhà chơi với hài tử đi, hai văn tiền còn cho thêm nửa cân, còn mở cửa hàng cái lông a!"