Hứa Thanh là người thông minh, lập tức nhìn về phía Lý Trường Phong đang không vui, ngượng ngùng cười, "Này này, Trường Phong ngươi có đói bụng
không?"
Lý Trường Phong nhướng nhướng mày kiếm, đắc ý nhìn làn da Hứa Thanh bị
quần áo che lấp chỉ còn lộ ra một chút da thịt trắng nõn, trả lời: "Lúc
nào cũng đói."
Hứa Thanh nghe xong mặt nóng lên, vội vàng nhìn về phía Tạ thẩm và Tạ ca nhi, thấy hai người đều đang tập trung trêu đùa với Đoàn Đoàn, trong
lòng mới thả lỏng hơn một chút, bàn tay dưới ống tay áo nhẹ nhàng vươn
ra vòng đến bên hông Lý Trường Phong từ sau lưng, véo nhẹ phần da thịt
rắn chắc nhưng vẫn có độ đàn hồi của hắn, ý bảo Lý Trường Phong trước
mặt người khác phải kiềm chế một chút.
Lý Trường Phong không đau không ngứa, "Ây zô, tiểu béo Đoàn Đoàn ị rồi!" Theo Tạ thẩm vừa cười vừa hô lên, Hứa Thanh vội vàng tiếp nhận Đoàn
Đoàn vẻ mặt mờ mịt, đặt hắn ngồi ở trên đùi, kéo tã ra nhìn, quả thật là ị rồi!
"Đứa nhỏ này thật là, không dính lên người các ngươi chứ?" Hứa Thanh
ngượng ngùng hỏi, mới ngày đầu năm mới đã bị hài tử ị dính lên người
thật đúng là không được tốt cho lắm.
"Không có, ta cảm thấy thân mình hắn run lên còn dùng chút sức, liền
biết hắn đang rặn ra!" Tạ thẩm cực kỳ có kinh nghiệm trong việc chăm sóc hài tử, động tĩnh này của tiểu Đoàn Đoàn cũng không thể qua mắt hắn
được.
Lý Trường Phong đưa cho Hứa Thanh cái tã mới, nhân tiện còn đem một
thùng nước ấm lại đây rửa mông cho Đoàn Đoàn, lại cầm tã mới được thay
ra đi giặt sạch.
Hứa Thanh vừa lau mông cho Đoàn Đoàn vừa nghe Tạ thẩm nói, Tạ ca nhi
cũng tò mò, "Tất cả những thứ này cũng có thể nhận biết sao?"
"Đúng vậy, xem ra về sau ta và Trường Phong phải đến học hỏi thêm thẩm
những chuyện chúng ta không biết." Hứa Thanh lau khô mông cho Đoàn Đoàn
rồi mặc tã mới xong liền hôn lên khuôn mặt Đoàn Đoàn, nhìn Tạ thẩm nói.
Vừa nói đến chuyện chăm sóc hài tử, Tạ thẩm giống như mở máy hát liền
nói không ngừng, cũng may mắn người nghe đều là người đã có hài tử hoặc
là sắp có hài tử, nếu không cũng không biết là có thể kiên nhẫn lắng
nghe nổi không nữa.
Này vừa nói, liền nói tới thời gian phải làm cơm chiều, nguyên liệu nấu
ăn ngày tết đều đã được chuẩn bị sẵn, muốn ăn chỉ việc đem nấu cũng rất
nhanh, sau khi Tạ thẩm và Tạ ca nhi rời đi, Lý Trường Phong cùng Hứa
Thanh nấu không tới mười lăm phút đồ ăn đã được bưng lên bàn.
"Ngày mai chúng ta đi thăm viếng mộ cha mẹ đi." Lý Trường Phong gắp thịt xông khói cho Hứa Thanh, nhìn thấy cậu ăn rồi mới nói.
Hứa Thanh nhai kỹ thịt xông khói, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Trường
Phong ở đối diện, trong lòng bình thản đáp lại: "Được, nghe ngươi."
Sáng sớm hôm sau, ăn cơm sáng xong Lý Trường Phong và Hứa Thanh liền đem theo những thứ cần thiết khi đi thăm viếng mộ như đồ ăn, pháo, đèn cầy, hai người khóa cổng, bung dù cõng theo Đoàn Đoàn đi về hướng bên trái
của ngôi nhà. Cha Hứa, mẹ Hứa được chôn cất ở nơi cách nhà hơn mười phút đi đường.
Hai ngôi mộ đã bị tuyết dày bao phủ tròn vo, nhìn từ xa giống như hai
cái bánh bao lớn được đặt trên nền đất, Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong
đem đồ vật mang đến xếp ra xong, nến trắng cũng được thắp lên, pháo cũng được treo trên cây đại thụ ở bên cạnh.
"Cha, mẹ" còn có nguyên thân Hứa Thanh, "Ta mang theo nam nhân của ta,
còn có con của chúng ta tới gặp mọi người, thứ lỗi cho nhi tử bất hiếu,
lâu như vậy mới đến gặp mọi người." Hứa Thanh cõng Đoàn Đoàn ngồi xổm
xuống đốt tiền giấy ở trên mộ, tuyết không lớn, nhưng lạnh, chỉ trong
chốc lát giấy tiền đốt cháy thành tro cũng bị đông lạnh thành cục.
Cậu tới thế giới này một năm, một năm này cậu cũng không an bình, từ
phòng bị đến an tâm tiếp nhận, mạt thế tàn khốc khiến sâu trong nội tâm
Hứa Thanh đã tở nên rất máu lạnh, nhưng cũng bởi đã quen nhìn thấy nhiều người, nhiều chuyện tàn khốc máu lạnh ở mạt thế, nên thế giới này đối
với Hứa Thanh chính là ánh mặt trời, chính là cuộc sống mới, cho nên cậu mới có thể từ từ khôi phục lại bản tính vốn có, nguyên bản, trước khi
trải qua một đoạn thời gian mạt thế, cậu cũng chỉ là một sinh viên vừa
mới tốt nghiệp mà thôi.
Cũng không biết những người ở cô nhi viện sẽ ra sao, có phải vẫn còn tồn tại ở cái thế giới tàn khốc và máu lạnh kia không, hay là họ đã chết,
nghĩ đến đây, Hứa Thanh không khỏi thở dài một tiếng.
Sau đó liền bị một đôi bàn tay to ôm lấy, bên tai truyền đến giọng nói
của nam nhân có vẻ ngoài thuần lương, kỳ thật nội tâm phúc hắc lại máu
lạnh: "Có ta cùng hài tử ở đây."
Hứa Thanh thả lỏng cơ thể dựa vào trên người Lý Trường Phong, nam nhân
này đối với cậu thật sự rất tốt, tốt đến không còn gì để nói, cậu còn có cái gì không thỏa mãn nữa? Đoàn Đoàn đang an tĩnh phun bong bóng, Lý
Trường Phong lẳng lặng ôm lấy hai người là đầu quả tim của hắn vào lòng, bông tuyết trên trời vẫn không ngừng rơi xuống, vừa mỹ lệ lại thuần
khiết.
Đối với những người ở nhà khác mà nói, tháng giêng là những ngày bận
rộn, nhưng đối với hai người Hứa Thanh và Lý Trường Phong mà nói, thì
tháng giêng là những ngày chỉ ở nhà chăm con và sưởi ấm.
Lý Trường Phong đã nói rõ với người bên Lý gia là năm nay sẽ không đến
chúc tết, cho nên cũng không có nơi nào cần đi, hơn nữa bên phía Hứa
Thanh cũng không có họ hàng thân thích, càng không có người tới cửa hoặc là cần đi chúc tết ai, hai người cũng vui vẻ nhàn nhã.
Ngốc ở trong nhà Hứa Thanh không có việc gì làm liền bắt đầu nghĩ xem
năm nay sẽ làm những gì "Nhà chúng ta không có người lớn tuổi, đứa nhỏ
này chúng ta cũng chỉ có thể tự chăm sóc, khai xuân liền bắt đầu xuống
ruộng trồng trọt, trồng trọt xong cũng không có gì chuyện gì để làm,
nhưng chúng ta cũng không thể cứ miệng ăn núi lở như vậy được."
Hứa Thanh nói với Lý Trường Phong ý tưởng của mình, "Ta muốn mở tiệm tạp hóa ở nhà, ngươi cảm thấy thế nào?" Hiện tại trong thôn không có người
bán đồ, phàm là trong nhà hết dầu, gạo, muối, trà, hoặc là hùng hài tử
trong nhà nháo đòi ăn vặt, người lớn đều phải đi đến trấn trên mua, có
người vì chờ gom đủ đồ vật thiếu trong nhà mà kéo dài hơn một tháng mới
cùng nhau đi trấn trên mua.
Lý Trường Phong suy nghĩ, cảm thấy chủ ý này không tồi, "Vậy chúng ta
liền đem nhà kho chuẩn bị cho hài tử dùng làm thư phòng để bày biện đồ
vật đi."
Hứa Thanh lắc đầu, "Không được, chỗ đó quá nhỏ, huống hồ khi hài tử lớn lên, nơi đó càng phải có khoảng trống rộng rãi."
Lý Trường Phong cười nói: "Ngươi thông minh như thế sao lại có lúc hồ đồ rồi, nói không chừng tới khi hài tử trưởng thành, nhà ở của chúng ta
lại sửa mới, đổi một cái nhà lớn hơn nữa càng tốt, khi đó còn sợ hài tử
không có thư phòng sao."
Hứa Thanh đầu óc ngẩn ngơ, thật đúng là như vậy, ai có thể biết trước
được vài năm sau bọn họ còn ở ngôi nhà này nữa hay không, "Vậy được,
liền nghe ngươi, ta sẽ dọn dẹp lại phòng kia một chút, còn nguồn cung
cấp muối cùng một vài gia vị nấu ăn, chúng ta có thể đến trấn trên mua
thật nhiều mang trở về, ăn cơm không được ngon thì ta sẽ thử làm các món ăn vặt khác."
Vì thế Hứa Thanh và Lý Trường Phong liền biến thư phòng vốn chuẩn bị cho Đoàn Đoàn thành một tiệm tạp hóa nhỏ, Lý Trường Phong còn làm ba cái kệ lớn, bên trên từng tầng đều có thể đặt đồ vật, cửa sổ nhỏ của tiệm tạp
hóa hướng ra cửa sân cũng được đổi thành cửa lớn hơn để khi mọi người
mua đồ có thể thông qua cửa sổ nhìn thấy đồ vật ở trong phòng, thuận
tiện mua bán.
"Mấy ngày tết này trong nhà dùng đồ nhiều, ta đi trấn trên mua chút
muối, đồ ngọt, đồ ăn vặt trở về, trước hết đánh tiếng một chút người
trong thôn mới biết tới." Lý Trường Phong tràn đầy nhiệt huyết, liền đổi một thân quần áo chuẩn bị đi trấn trên.
Hắn vừa chuẩn bị đi kéo xe lừa ra ngoài, Hứa Thanh liền gọi lại: "Đúng
rồi, nói đến đồ ngọt, không bằng ngươi đến Vương gia nhìn xem, thuận
tiện gặp tiểu tử muốn cưới đệ ca nhi của chúng ta."
Lý Trường Phong trong lòng vừa động, đây còn không phải là cái cớ tốt
sao, "Được, ta sẽ đi gặp xem, một mình ngươi ở nhà cẩn thận một chút."
Hứa Thanh oán hận nói: "Nói một mình ta là có ý gì! Vậy Đoàn Đoàn của chúng ta là cái gì!"
Lý Trường Phong nhếch miệng cười, kéo xe lừa ra cổng, liền đi về phía trấn trên.
Lý Trường Phong đi vài vòng ở trấn trên, tìm được cửa hàng đồ ngọt Vương gia mà Lý tiểu ca nhi nói liền bước vào.
Sinh ý cửa hàng đồ ngọt rất tốt, một mình Vương Lỗi lo liệu không hết
quá nhiều việc, nên đặc biệt nhờ Vương lão hán tới giúp đỡ. Thời điểm
đón năm mới nhà ai cũng đều chuẩn bị một chút kẹo ngọt, Lý Trường Phong
nhìn người trong tiệm, ánh mắt xoay chuyển, liền nhìn thấy Vương Lỗi
đang tính tiền cho một bà tử.
Hắn cũng không vội vàng tiến lên hỏi cái gì, ngược lại đứng ở một bên lẳng lặng nghe Vương Lỗi nói.
"Lâm thẩm, tổng cộng là bốn mươi bảy văn, hiện tại đang Tết nhất, ta cho ngài một con số cát lợi, ngài đưa ta bốn mươi sáu văn là được, nhân
tiện, tiểu tử ta cũng nhân cơ hội này gửi tới ngài một lời chúc năm mới! Chúc ngài khỏe mạnh an khang, tuổi tuổi bình an!" Vương Lỗi vừa nói vừa cười, lời nói ngọt ngào kia làm Lâm bà tử vui vẻ không ngừng, vô cùng
cao hứng đưa bốn mươi sáu văn tiền, cầm kẹo trái cây rồi đi ra ngoài.
Mà Vương Lỗi lại mỉm cười tiếp tục tính tiền cho người tiếp theo, vẫn là tươi cười đầy mặt như cũ, vẫn là không chê phiền lụy chúc đối phương
một lời chúc năm mới như cũ, lời chúc lại không giống nhau, khiến người
ta nghe mà thoải mái cũng sẽ không cảm thấy phản cảm.
Lý Trường Phong nghe một hồi, thực sự cảm thấy người này tay chân nhanh
nhẹn, miệng lưỡi lưu loát, cách xử sự làm người bội phục, không bao lâu
sau, chờ dòng người trong cửa hàng giảm xuống, Lý Trường Phong trực tiếp đi đến trước mặt Vương Lỗi, "Huynh đệ, một cân kẹo bao nhiêu tiền?"
Vương Lỗi chúc tết Lý Trường Phong xong liền cười nói: "Đều là mười hai
văn một cân, giá cả hợp lý, ngài xem ngài muốn mua bao nhiêu?"
Lý Trường Phong suy nghĩ, nếu muốn đợi đến thời điểm có quả dại sợ là
còn một đoạn thời gian, vẫn là mua nhiều một chút, "Ta mua bằng này,
ngươi có thể bớt cho ta bao nhiêu?"
Lý Trường Phong duỗi năm ngón tay ra quơ quơ trước mắt Vương Lỗi.
Vương Lỗi cũng là có chút hiểu biết, tự nhiên không cảm thấy Lý Trường Phong là muốn năm cân, "Ngài đây là muốn năm mươi cân?"
Lý Trường Phong gật đầu, Vương lão hán vừa nghe liền biết đây chính là
một sinh ý không nhỏ! Tuy nhiên cũng không mạo muội lên tiếng, hài tử
của mình có rất nhiều ý tưởng, hắn cũng không thể xen vào làm gián đoạn
tình hình.
Lý Trường Phong vốn dĩ muốn mua năm trăm cân, nhưng sợ mua nhiều về lại
bán không hết, liền gật đầu theo lời Vương Lỗi nói, "Trước lấy năm mươi
cân đi, nếu có cơ hội khả năng sẽ lấy nhiều hơn." Cũng còn phụ thuộc vào mức độ tiêu thụ của thôn dân thế nào.
Vương Lỗi gật đầu, "Ta liền tính cho ngài chín văn một cân, cung chúc
ngài cùng người nhà ngài sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc vĩnh viễn!"
Lý Trường Phong nghe vậy mỉm cười, lời chúc phúc này hắn thích! "Được! Vậy lấy cho ta hai lượng bạc đi!"
"Được chứ! Ngài chờ chút, chúng ta sẽ tìm một cái túi chắc chắn dễ sử
dụng để đựng cho ngài!" Vương Lỗi nhanh nhẹn cùng Vương lão hán lấy
những món bánh kẹo mà Lý Trường Phong muốn.
Lý Trường Phong nhìn Vương Lỗi làm việc nhanh nhẹn, trong lòng cũng coi
như đã đồng ý người này, nếu Vương Lỗi dám đối xử với Lý tiểu ca nhi
không tốt, Lý Trường Phong cũng có rất nhiều biện pháp đối phó hắn! Đừng quên Mã Phú Quý lúc trước.
Mã Phú Quý đang ngồi ngốc ở tiệm tạp hóa hắt xì một cái, "Đây là tiểu
quả phu nhà ai lại nhớ thương ta." Mã Phú Quý xoa xoa cái mũi, nghĩ tới
đêm qua gặp gỡ với quả phu Cao gia, trong lòng một trận nóng hổi, ca nhi xấu xí béo mập trong nhà kia làm hắn không có hứng thú ở trên giường,
nhưng lại không thể không "Trả bài!" Khiến hắn ghê tởm, nhưng vẫn may
mắn là có đồ ăn ngon đang chờ hắn.
Nghĩ như vậy Mã Phú Quý trước đó còn vụng trộm vui trong lòng, ngay sau
đó liền lại uể oải chán nản, nếu hắn không cùng Tạ ca nhi hòa ly, thì
hắn cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy, aizz!
Lý Trường Phong về đến nhà, đem bánh kẹo, muối, gia vị mua được bày biện ở trong phòng tạp hóa, "Kẹo tổng cộng hơn hai trăm cân, mua vào là chín văn, nơi đó hắn bán mười hai văn, chúng ta bán mười bốn văn, tiền xe
bọn họ đi đi về về trấn trên là sáu văn rồi, cũng không lỗ."
Hứa Thanh gật đầu, những thứ khác cũng đều tăng thêm hai đến ba văn, dọn xong đồ Lý Trường Phong liền đi vào trong thôn tìm người chuyên môn
viết câu đối cho dân làng viết một tấm biển nhỏ, trở về treo ở phía trên cửa sổ của phòng bán tạp hóa.
Hắn vừa đi chính là một lời giải thích trực tiếp, còn cố ý đến Ngụy gia, Ngô gia, đi bộ một vòng qua chỗ mọi người thường tụ tập, khiến tất cả
người trong thôn đều biết nhà Lý Trường Phong và Hứa Thanh mở một cửa
hàng tạp hóa nhỏ, thiếu đồ vật vụn vặt gì đều có thể đến tìm bọn họ, giá cũng chỉ cao hơn hai văn tiền, ngồi xe lừa đi trấn trên phải tốn ba văn đó! Còn lãng phí thời gian.
Không nói, Hứa Thanh bọn họ mới vừa đem tất cả đồ vật sửa sang lại cho ổn thỏa, thôn dân liền không ngừng kéo đến.
"Nha, còn có cả đồ ngọt nữa! Vừa lúc chiều nay nhà ta có thân thích muốn tới, cũng có mấy hài tử! Lấy cho ta hai cân!" Nói chuyện chính là một
bà tử ở bên cạnh nhà lí chính, con của hắn làm bán thời gian ở trấn
trên, cuộc sống trôi qua thoải mái, người cũng rộng rãi, hào phóng.
Hứa Thanh lập tức gật đầu đáp ứng, nhanh nhẹn cân số lượng, còn nhét vào trong tay hài tử hai tuổi người nọ mang đến một viên kẹo, bà tử kia
liền vội vàng từ chối, Hứa Thanh cười nói: "Ngài chính là vị khách đầu
tiên đến mua hàng nhà chúng ta, cái này cũng không nhiều lắm, cứ nhận
lấy đi."
Bà tử kia cười vui vẻ, đem tiền đặt vào trong tay Hứa Thanh, bế hài tử,
cầm lấy kẹo, vô cùng cao hứng rời đi, dọc theo đường đi gặp những người
đang đi đến Hứa gia còn cố ý nói một phen, khiến mọi người càng thêm tò
mò.
Có người thứ nhất, liền có người thứ hai, không sai, mới qua một buổi
chiều, kẹo cũng chỉ còn lại hơn năm mươi cân, hàng hóa khác cũng vơi đi
gần một nửa, Hứa Thanh mặt mày hớn hở, cái này mở ra không tồi!
Buổi tối hai người tính toán tiền, trừ bỏ phí tổn, bọn họ kiếm lời được
năm trăm văn, cũng chính là nửa lượng bạc, Lý Trường Phong liền quyết
định ngày mai lại đi trấn trên mua một xe lớn trở về, giá cả cũng có thể giảm thêm chút nữa.
"Đúng rồi, ngươi cũng gặp qua Vương Lỗi kia, người như thế nào?" Hứa
Thanh nhớ tới chính sự của đệ ca nhi, lôi kéo Lý Trường Phong đang chơi
đùa với Đoàn Đoàn hỏi.
Lý Trường Phong nhéo nhéo mũi nhỏ của Đoàn Đoàn, nghĩ đến ban ngày nhìn
thấy Vương Lỗi, "Tinh thần cũng không tồi, làm việc nhanh nhẹn, linh
hoạt, xử sự cũng rất chu đáo, có thể xem như tương đối ổn."
"Tuy nhiên, đây cũng chỉ là ở phương diện làm ăn buôn bán, nếu nói đến
cuộc sống sinh hoạt, ta còn không rõ lắm, cũng không thể kêu hắn tới để
ta xem thử rồi có kết luận đi?" Lý Trường Phong hiếm khi nổi lên vui
đùa, Hứa Thanh cũng không biết nói gì tiếp theo.
"Kỳ thật nếu ngươi làm như vậy, ta cũng sẽ không để ý, đúng không Đoàn Đoàn?"
Hứa Thanh ôm lấy Đoàn Đoàn, chọc vào cái trán nhỏ của Đoàn Đoàn nói. Lý
Trường Phong cười dung túng, thấp giọng nói ở bên tai Hứa Thanh: "Ngươi
không sợ bản thân phòng không gối chiếc?"
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Thanh: Ta nguyện ý mỗi ngày đều phòng không gối chiếc, ừm, nhưng thỉnh thoảng cũng phải ở cùng nhau, cũng đều là nam nhân!