Đôi mắt Đoàn Đoàn mở to mê hoặc đáng yêu, tay nhỏ mập mạp không
ngừng quơ quơ lung tung, Lý Trường Phong lấy vải mềm bao bọc Đoàn
Đoàn lại rồi cúi đầu hôn hôn mới cảm thấy mỹ mãn ôm đến nhà chính.
Ở nhà chính, Lý tiểu ca nhi đã cùng Lý lão bà vừa nói vừa cười, Đại
Ngưu ngoan ngoãn ngồi ở một bên ăn táo khô, nhìn thấy Lý Trường Phong ôm một tiểu oa nhi lại đây, lập tức đứng lên, "Nhị thúc, đây là Đoàn Đoàn
sao?"
Lý lão bà cũng vội vàng đứng dậy, đi tới trước mặt Lý Trường Phong,
nhìn tiểu oa mập mạp trong lồng ngực hắn đang không ngừng múa may
tay nhỏ, "Ai nha, tôn tôn ngoan của ta chính là tiểu tử có phúc khí!
Nào nào nào, bà bà ôm một cái."
Vừa định vươn tay qua ôm Đoàn Đoàn, lại cảm thấy tay mình có chút lạnh,
sợ lạnh đến Đoàn Đoàn, vì thế Lý lão bà vội vàng xoa xoa tay vào
trong lồng ngực, cho đến khi cảm thấy tay mình đủ ấm áp mới tiếp nhận
Đoàn Đoàn, Lý Trường Phong nhìn thấy hành động này, trong mắt hơi động.
Lý lão bà cẩn thận ôm Đoàn Đoàn ngồi ở trên ghế ấm áp cùng Lý tiểu ca
nhi và Đại Ngưu, "Ngươi nhìn Đoàn Đoàn này, thật giống nhị ca ngươi!"
Lý tiểu ca nhi duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ mập mạp của Đoàn
Đoàn, "Còn không phải sao, đây chính là cốt nhục của nhị ca, đương
nhiên là giống rồi."
Lời này Lý lão bà nghe đặc biệt cao hứng, nhìn Đoàn Đoàn đang vung vẩy cánh tay trong lồng ngực mà nhớ lại: "Ngươi cũng không biết đâu,
nhị ca ngươi a, khi còn nhỏ giống ta nhất."
Lý tiểu ca nhi vừa nghe liền quay đầu nhìn vẻ mặt cương nghị của Lý
Trường Phong, khóe miệng co rút, hắn thật sự không nhìn ra được.
Hiện tại trong mắt Lý Trường Phong đều là Đoàn Đoàn, cũng không chú ý tới lời nói của Lý lão bà.
"Đúng rồi, xem trí nhớ ta này!" Lý lão bà chỉ lo đùa giỡn với hài tử mà quên mất những thứ mình tự làm cho hài tử, "Trường Phong, ta
đã làm vài kiện tiểu y phục cho Đoàn Đoàn, ngươi nhớ phải mặc cho
hài tử a."
Nói xong liền kêu Đại Ngưu lấy tay nải tới, đem tiểu y phục bên trong
đưa cho Lý Trường Phong, Lý tiểu ca nhi vừa thấy liền nói, "Thật là
đẹp mắt! Cũng đã lâu mẹ không làm y phục cho ta rồi."
"Làm làm làm, đều làm, chỉ cần ngươi về nhà, ta nhất định sẽ làm cho
ngươi!" Ca nhi thích mình làm y phục, Lý lão bà càng thêm cao hứng,
tuy vậy vẫn không quên nhắc nhở Lý tiểu ca nhi về nhà.
Lý tiểu ca nhi suy nghĩ một chút liền nói, "Mẹ à, hiện tại ta
không thể trở về, nhưng người nhà Đặng lão bà nói năm sau trở về sẽ
đưa lão bà qua huyện thành bên cạnh ở, một nhà bọn họ đều ở đó
cũng không còn cần ta tới chiếu cố nữa, khi đó ta sẽ trở về nhà."
Lý lão bà tuy rằng không vừa lòng với điều này, nhưng hôm nay tâm
tình tốt, cũng không so đo quá nhiều, không lâu sau lại bắt đầu đùa
với Đoàn Đoàn.
Lý Trường Phong đem tiểu y phục Lý lão bà làm vào phòng, nói một
tiếng với Hứa Thanh, "Đây là quần áo mẹ làm cho Đoàn Đoàn, ta đặt ở trong ngăn tủ."
Hứa Thanh có chút kinh ngạc khi nghe là Lý lão bà làm, "Mẹ làm?" Cậu
vẫn luôn cảm thấy mẹ bọn họ tuy rằng có chút vấn đề nhỏ, tuy nhiên
đối với bốn hài tử mà nói, cũng là không tồi, không nghĩ tới còn làm
quần áo cho Đoàn Đoàn.
"Vậy ngươi phải chiêu đãi thật tốt, mẹ bận rộn như vậy còn có tâm tư làm quần áo cho Đoàn Đoàn, cũng không thể để mẹ cứ như vậy mà
rời đi." Hứa Thanh suy nghĩ, cảm thấy nếu muốn cuộc sống ổn định
lâu dài, vẫn nên nắm giữ tâm của Lý lão bà, không nên để trong
lòng lão bà có điều gì bất mãn, cho dù không ở cùng một chỗ, thanh
danh vẫn rất cần thiết.
Lý Trường Phong cất xong quần áo, "Ta biết, trưa hôm nay liền lấy một
khối thịt hong gió xuống, chờ đến khi mẹ trở về ta lại đưa thêm một
khối thịt hong gió là được." Nông gia quan trọng nhất chính là lương
thực, mà thịt cũng là thứ vô cùng quý trọng.
Lý lão bà và mọi người ở lại ăn cơm trưa cùng Lý Trường Phong và
Hứa Thanh, lúc gần đi còn nói chuyện một lát với Hứa Thanh, không
có gì ngoài chuyện đem tâm tư đặt ở trên người hài tử, phải hiểu rõ gánh nặng trên người mình nặng như thế nào.
Mắt thấy trời lại bắt đầu kéo mây đen, Lý lão bà mới cùng Đại Ngưu
ngồi lên xe lừa được Lý Trường Phong đưa trở về, còn Lý tiểu ca nhi ở
lại bồi bên người Hứa Thanh, chờ sau khi Lý Trường Phong quay lại sẽ đưa hắn đi, rốt cuộc thì thân thể Hứa Thanh còn chưa dưỡng tốt.
Một tháng trôi qua cũng thật nhanh, nói dài cũng không dài lắm, bảo
ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng hiện giờ Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh
đối với chuyện dỗ dành hài tử, ôm hài tử theo bên người cũng hoàn
toàn không còn vấn đề gì, hôm nay chính là trăng tròn* của Đoàn Đoàn, Lý Trường Phong cố ý mời một lão bà bà đức cao vọng trọng nhất
trong thôn tới lo liệu cho Đoàn Đoàn.
Trăng tròn: Đầy tháng
Hôm nay cũng là một ngày lạnh giá, tuyết lại chồng chất, không thể làm việc gì khác, huống hồ cũng chỉ còn một tháng nữa là ăn tết,
phần lớn người trong thôn đều sẽ không bỏ qua chuyện xem náo
nhiệt, xem hài tử, dính chút không khí vui mừng.
Một nhà lí chính, Ngụy gia, Ngô gia, Lý lão bà bọn họ, còn có Chu gia,
Lưu gia, Trương gia, Từng gia.. đều không chê thời tiết lạnh giá
tiến vào trong nhà Hứa Thanh, nhìn vị bà bà kia ở trước cửa lớn
nhà chính rộng mở giúp Đoàn Đoàn "Trấn bồn!"
Đoàn Đoàn cũng không sợ hãi, vui tươi hớn hở giật nhẹ chỗ này, sờ sờ
chỗ kia, bận rộn tới khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng, còn thường xuyên
nhấc chân mũm mĩm đá vài cái, một tháng không gặp, thân thể càng ngày càng mập mạp trắng trẻo, khuôn mặt cũng cực kỳ bóng loáng, Hứa
Thanh thích nhất chính là gặm khuôn mặt Đoàn Đoàn.
"Đứa nhỏ này thật là ngoan ngoãn."
"Còn không phải sao, ngươi xem tay hắn mũm mĩm thành từng ngấn từng ngấn kìa!"
"Nhị Cẩu nhà ta ba tuổi, không chừng còn không nặng bằng tiểu tử này đâu!"
Thôn dân tiến đến dính chút không khí vui mừng nhìn Đoàn Đoàn đang
bị cạo đầu, thỉnh thoảng lại cúi đầu nghị luận vài tiếng, cũng không
có ác ý, dù sao thì hài tử nhà nông lớn lên khỏe mạnh, liền có
phúc khí lớn!
"Các vị hương thân, các thúc, các thẩm! Hôm nay là ngày trăng tròn
của con ta Hứa Thanh Phong, mọi người ăn ngon! Uống ngon! Ngày sau
đứa nhỏ này cũng nhờ mọi người quan tâm nhiều hơn, nâng đỡ một
chút!"
Khi Đoàn Đoàn hoàn thành xong nghi thức cạo đầu cuối cùng, Lý Trường
Phong ra ngoài nói vài câu, các thôn dân sôi nổi đáp lại.
"Nói gì vậy, oa nhi có nhà không phải hoang dại bên ngoài, ha ha." Ngụy lão nhị là người đầu tiên lên tiếng.
"Còn không phải sao, ta thấy tiểu tử nhà ngươi rất rắn chắc, cũng
không biết sau này đánh nhau ở trong thôn thế nào? Giống ta khi còn nhỏ chính là đem hài tử hàng xóm đều đánh ngã!"
"Ta phi, ngươi thật khoe khoang, đó là bởi vì ta không đánh ngươi!"
Hán tử bên này bắt đầu ồn ào, ca nhi bà tử bên kia vây quanh Hứa Thanh ôm Đoàn Đoàn không ngừng hỏi han, "Khi ngươi hoài thai hài tử ăn cái
gì vậy?"
Hứa Thanh cười, "Đều là chút đồ ăn bình thường" chẳng lẽ đi ăn phân sao!
"Tóc đứa nhỏ này thật tốt, có phải ngày thường ngươi thích ăn thứ có lông hay không?"
Hứa Thanh cười, "Những thứ có lông đều là thịt, nhà của chúng ta
không được ăn." Nói gì vậy? Ăn những thứ có lông là cái gì? Ngươi
ăn cho ta xem!
"Hài tử của ngươi lớn lên thật tốt, sắp thành quả cầu."
Hứa Thanh thật sự cười không nổi, đây đều là nói cái gì a, tâm thật mệt.
"Hài tử sắp ngủ rồi, A Thanh, đưa hắn về phòng nghỉ ngơi đi." Tạ ca
nhi nhẹ nhàng kéo Hứa Thanh qua, cười nói, nhân cơ hội liền giải cứu Hứa Thanh.
Bởi vì Hứa Thanh đã sinh hài tử, cho nên Tạ ca nhi cũng không còn gọi
cậu là Thanh ca nhi nữa, rốt cuộc Hứa Thanh đã là người làm mẹ.
Hứa Thanh cùng Tạ ca nhi trở lại trong phòng, thuận tay đem cửa phòng
đóng lại, lúc này Hứa Thanh mới thở phào một hơi, "Hỏi một loạt
vấn đề như vậy ta thật sự trả lời không được, nhưng xác thật trong
thời gian mang thai ta không ăn thứ gì đặc biệt."
"Này không phải bởi vì Đoàn Đoàn sinh ra mập mạp đáng yêu sao, nào, Đoàn Đoàn, nhìn nơi này, đang nhìn cái gì đó." Tạ ca nhi ôn hòa
đùa giỡn với Đoàn Đoàn, nhìn bộ dáng chọc người yêu thích của
Đoàn Đoàn, trong mắt lộ ra hâm mộ.
Hứa Thanh vừa thấy liền biết hắn đang hâm mộ cái gì, "Ngươi còn trẻ,
điều gì đến rồi sẽ đến." Tạ ca nhi nghe xong, khuôn mặt mang theo
chút u sầu, "Nhưng hắn vẫn mãi không tới, lần này Phương Lương không
tới đây được là bởi vì cha bị bệnh, hơn nữa tình trạng không được
tốt lắm." Người cha được nói đến chính là cha của Lâm Phương
Lương, Lâm lão đại phu.
Thời gian trước, khi Lâm Phương Lương còn chưa cưới Tạ ca nhi, thân
thể Lâm lão đại phu đã bắt đầu kém đi, bệnh nhẹ liền uống thuốc,
ngày thường cũng không nhìn ra vấn đề gì lớn, nhưng khi mùa đông vừa
đến, cho dù trong nhà đã làm giường sưởi, cũng không thấy tình
trạng của Lâm lão đại phu chuyển biến tốt đẹp hơn, lần này cũng vì
thân thể Lâm lão đại phu không khoẻ, nếu không Lâm Phương Lương cũng
cùng đi tới đây.
Về vấn đề sức khỏe của Lâm lão đại phu, mấy ngày trước Hứa Thanh
cũng có nghe Lý Trường Phong nói tới, còn kêu hắn làm chút đồ ăn
gì đó mang đến thăm vài lần, bên trong Hứa Thanh cũng bỏ vào một
chút linh tuyền, nhưng vẫn không thấy Lâm lão đại phu chuyển biến tốt
đẹp hơn, điều này thuyết minh, thời gian của Lâm lão đại phu không
còn xa nữa.
Tạ ca nhi biết kỳ thật mong muốn lớn nhất của Lâm lão đại phu chính là có thể thấy hài tử của mình và Lâm Phương Lương, tuy cơ thể hắn
đã được điều trị rất tốt nhưng hắn vẫn mãi không thể hoài thai!
Nhìn thấy Lâm lão đại phu càng ngày càng suy yếu, ngay cả tâm nguyện
duy nhất lão nhân cũng không đạt được, tới giờ phút này hắn vẫn hận
Mã gia.
"Xem ta này, nhắc đến chuyện này làm gì chứ, hôm nay chính là ngày
lành của Đoàn Đoàn chúng ta, Đoàn Đoàn, nhìn xem, đây là cái gì?" Tạ
ca nhi gạt bỏ vẻ u buồn trên mặt, lấy ra một cái vòng tay bạc lắc
qua lắc lại trước mắt Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn kích động phun bong bóng,
quơ quơ tay nhỏ muốn bắt lấy đồ vật trước mắt.
"Ngươi lại nhọc lòng rồi." Hứa Thanh lau nước miếng trên khóe miệng cho Đoàn Đoàn, nói với Tạ ca nhi, Tạ ca nhi hơi mỉm cười, "Ta muốn
tặng cho hài tử của ta, ngươi cũng không thể không cho ta đảm đương
trách nhiệm, đúng không, Đoàn Đoàn."
Nhìn Tạ ca nhi tuy rằng cười, đáy mắt vẫn là một mảnh tâm sự, Hứa
Thanh cũng không nói thêm, lẳng lặng nhìn hắn đùa giỡn với Đoàn Đoàn.
Trăng tròn trôi qua, Hứa Thanh và Lý Trường Phong hoàn toàn trốn ở
trong nhà, bởi vì trời thật sự là quá lạnh, Lý Trường Phong cũng
không muốn chạy ra ngoài.
Hứa Thanh sợ nếu để hài tử ngủ trên giường, cậu và Lý Trường Phong
không cẩn thận sẽ đè lên, liền hướng dẫn Lý Trường Phong làm một
cái nôi, sau đó để sát bên cạnh giường lớn, như vậy ban đêm cũng
tiện chăm sóc.
"Thứ này có thể khiến cho thợ mộc vì nó mà điên cuồng."
Lý Trường Phong làm cái nôi, cảm khái nói, tức phụ nhi của hắn quá lợi hại, trong đầu luôn có thể nghĩ ra được rất nhiều đồ vật mà hắn sẽ
không bao giờ có thể nghĩ ra.
"Thứ này cũng không khó, chỉ là không có người nghĩ tới thôi, còn
không phải vì ta có Đoàn Đoàn sao, cho nên mới nghĩ nhiều một chút." Hứa Thanh sợ mình nói quá mức lại không giải thích được, liền lại đem Đoàn Đoàn ra làm tấm lá chắn.
Mà lúc này tấm lá chắn đang vui tươi hớn hở uống bột Hứa Thanh đút
cho, còn thường xuyên vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt
thỏa mãn.
"Ta nghĩ chúng ta có thể lưu lại dấu hiệu gì đó của riêng chúng
ta trên những đồ vật đã làm ra." Lý Trường Phong nghĩ tới những mộc tiểu oa đã làm trước kia, tuy rằng thịnh hành nhưng hiện tại đã có vài nhà làm theo, lão nhân có tay nghề tốt cũng không phải không có, những thứ họ làm so với hắn làm có thể còn tốt hơn rất nhiều.
Hứa Thanh đúng là không nghĩ tới điều này, nghĩ đến đủ loại nhãn hiệu
biểu tượng cho thương hiệu ở hiện đại, cậu cũng bắt đầu cảm
thấy hứng thú, "Ngươi nghĩ ra được ký hiệu gì rồi sao?"
"Ta nghĩ chính là một bàn tay to nắm một bàn tay nhỏ, như vậy ý
nghĩa chính là người lớn cùng hài tử ở bên nhau." Lý Trường Phong có
chút không chắc chắn, hắn cũng là đột nhiên nghĩ đến, "Ngươi xem thế
nào, hoặc là ngươi thử nghĩ xem, ngươi lợi hại hơn ta nhiều."
Hứa Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thuận khí cho Đoàn Đoàn, vừa rồi uống
có chút vội vàng, "Ta cảm thấy khá tốt, ngươi làm một cái ra để ta
nhìn xem, nếu được liền trực tiếp dùng luôn."
"Được, hiện tại ta liền làm một cái cho ngươi nhìn xem." Nói làm liền
làm, Lý Trường Phong cũng là người có tính nôn nóng, trực tiếp lấy một khối gỗ thích hợp liền bắt đầu khắc lên, mười lăm phút sau đã hoàn
thành xong.
"Ngươi nhìn xem."
Hứa Thanh đem Đoàn Đoàn xoay qua hướng khác, cầm lấy thành phẩm trong
tay Lý Trường Phong, nhìn một chút rồi nói, "Trên bàn tay lớn
ngươi lại khắc thêm lên mấy đường ngang, như vậy mới giống tay người
nhà nông chúng ta."
Điều này cũng đúng, Lý Trường Phong lấy lại khắc lên trên thêm vài nét, đừng nói, đúng là so với trước đó đẹp hơn.
"Hai cái miệng nhỏ có ở nhà không?"
Giọng Tạ thúc truyền tới từ ngoài cổng, Tiểu Bảo đã rất cường tráng lắc lắc cái đuôi, gục đầu xuống tiếp tục ngủ bù.
"Ở nhà đây!" Lý Trường Phong nhanh chóng chạy ra mở cổng, "Sao lại không bung dù, tuyết lớn như vậy."
Tạ thúc đi theo Lý Trường Phong vào phòng, Đoàn Đoàn bên kia ra sức
nhìn về phía Tạ thúc, "Đoàn Đoàn, còn đang ăn bột sao, thật ngoan."
"Tạ thúc mau ngồi xuống sưởi ấm đi." Hứa Thanh dịch chuyển đến bên
cạnh Lý Trường Phong, nhường ra một vị trí cho Tạ thúc, "Tốt tốt
tốt."
"Tạ thúc, sắc mặt thúc đây là có chuyện gì?" Lý Trường Phong và Tạ thúc đều là người thẳng tính, có một số việc liền hỏi trực tiếp, nói thẳng ra vẫn tốt hơn một chút.
Tạ thúc thở dài, "Lâm lão đại phu sáng nay đi rồi."
Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh cả kinh, "Điều này, tại sao lại..".
Tạ thúc lắc đầu, "Hôm qua đột nhiên nói rất nhiều lời công đạo với
Tiểu Lâm cùng Tiểu Vũ, buổi sáng hôm nay liền đi, ta nghe tiểu học đồ
kia tới nhắn nói là buổi sáng Tiểu Lâm đi vào đưa thuốc, kết quả
người cũng đã cứng rồi."