Tạ ca nhi cố sức chống tay đẩy người đứng lên, bên hông truyền đến nóng
rát đau đớn, đây là vết thương khi bị Khâu Đại mạnh mẽ khiêng lên, mặt
vô biểu tình nhìn La Kiều cùng Khâu Đại trước mắt cấu kết với nhau làm
việc xấu, trong mắt tất cả đều là phẫn hận.
La Kiều quở trách Khâu Đại vài câu, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt
Tạ ca nhi, "Ai nha, Khâu Đại này chính là người thích nói giỡn, Tạ ca
nhi ngươi cũng đừng đa tâm, hôm nay cũng không còn sớm, ngươi, có thể đi rồi."
Tạ ca nhi nghe xong cũng không rời đi ngay, mà chậm rãi tới gần La Kiều, "Chuyện này liền xong rồi?" Vô duyên vô cớ bị bắt vào đây, thiếu chút
nữa đã xảy ra chuyện lớn! Kết quả chỉ nói một câu "Ngươi có thể đi rồi!" như vậy liền xong.
Khâu Đại vừa nghe lời này trên mặt lộ ra tươi cười đáng khinh, "Tạ ca
nhi đây là luyến tiếc đi? Ta cũng không có gì, chính là tiểu tình nhân
này của ta, hắn ghen, chúng ta lần sau lại tụ một chỗ cũng không muộn
a."
Tạ ca nhi nghe xong quả thật cực kỳ ghê tởm! La Kiều đã sớm quen cách
làm người của Khâu Đại, giữa hai bọn họ mà nói đều là cả hai cùng muốn,
bên tình bên nguyện, những lời này hắn nghe cũng không có gì, nhưng Tạ
ca nhi làm sao có thể nhẫn! "Ngươi câm miệng!"
La Kiều thấy biểu tình kia của Tạ ca nhi, cũng biết nếu cứ để Khâu Đại
tiếp tục hồ nháo, nói không chừng đối phương chó cùng rứt giậu, đối với
chuyện của bọn họ cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng!
Nghĩ đến đây, La Kiều vội vàng nói ra lời giảng hòa, "Ngươi nói gì vậy!
Còn không xin lỗi Tạ ca nhi! Chuyện này vốn cũng là ngươi không đúng!
Còn không nhanh lên!" Khâu Đại nhìn La Kiều quay lưng về phía Tạ ca nhi
đưa mắt ra hiệu cho mình, cũng biết nên một vừa hai phải, liền hạ
giọng xin lỗi Tạ ca nhi, còn nói cái gì phu lang đi mấy ngày rồi, hắn
nhớ mong đến lợi hại, thế nên nhìn thấy Tạ ca nhi mới làm ra loại
chuyện vô liêm sỉ bực này.
Tạ ca nhi làm sao có thể không hiểu hai người này đang đánh chủ ý gì,
hắn chỉ cần đem chuyện Khâu Đại làm với mình, còn có quan hệ giữa Khâu
Đại cùng La Kiều nói đi ra ngoài, đối phương sẽ thân bại danh liệt,
nhưng dù vậy hắn cũng không chiếm được chỗ nào tốt, nghĩ tới cha mẹ trên mặt tràn ngập lo lắng cùng đau lòng, Tạ ca nhi chỉ có thể nghiến chặt
hàm răng, nuốt oán hận xuống bụng!
Nhìn bóng dáng Tạ ca nhi rời đi, La Kiều cười như không cười nhìn Khâu
Đại, Khâu Đại tiến tới ôm La Kiều cười làm lành nói: "Làm sao, ghen?" La Kiều nhìn Khâu Đại vẻ mặt vô lại, vung một cái tát ở trên mặt Khâu
Đại.
"Ngươi phát điên cái gì?" Khâu Đại vuốt vuốt mặt, gầm lên với La Kiều, dùng sức đánh như vậy trên mặt khẳng định để lại dấu vết! Buổi tối hôm nay làm sao hắn có thể đi tìm tiểu quả phu thôn bên cạnh!
"Ta chính là muốn đánh tỉnh ngươi! Đừng dính tới người không thể dính! Ngươi chắc cảm thấy sống đủ lâu rồi nên muốn đi tìm chết, nhưng ta
còn muốn sống thêm mấy năm nữa!" La Kiều nói xong liền nổi giận đùng
đùng phất tay áo rời đi, Khâu Đại muốn đem hắn giữ lại cũng không
có cách nào giữ được, ca nhi này cũng không vừa đâu, đắc tội hắn cũng không có trái ngon ăn, bất quá, Khâu Đại dùng sức xoa xoa mặt,
hôm nay hắn xác thật suy xét không chu toàn, làm sao lại hạ thủ với Tạ ca nhi đây!
Lâm Phương Lương vừa mới vào thôn liền thấy Tạ ca nhi một mình đứng ở trên đường, "Làm sao vậy?"
Tạ ca nhi vừa nghe thấy âm thanh của Lâm Phương Lương, quay đầu lại
nhìn hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, "Không
có gì."
Lâm Phương Lương nhìn Tạ ca nhi, chậm rãi tiến đến gần, sau đó lấy ra
một cái hộp gỗ từ trong lồng ngực, cầm lấy tay Tạ ca nhi đem hộp gỗ
đặt trên tay hắn, Tạ ca nhi nhìn hộp trong tay, trong lòng cảm thấy
khẩn trương, hành động rõ ràng như vậy, hắn sao lại không đoán ra đây
là chuyện gì.
"Qua mấy ngày nữa, ta liền tới cửa cầu hôn."
Lâm Phương Lương càng khẩn trương hơn so với Tạ ca nhi, hắn sợ Tạ ca nhi không đáp ứng mình, sợ muốn chết, khi nói chuyện hai mắt gắt gao nhìn kỹ biểu tình Tạ ca nhi, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ tất cả biểu tình của
người đối diện.
Tạ ca nhi nắm hộp gỗ trong tay, khóe mắt phiếm hồng, ông trời cho hắn
một lần sinh hoạt thất bại, lại vì hắn mở ra một con đường đi tới
cánh cổng hạnh phúc lớn hơn.
"Nghe ngươi."
Lâm Phương Lương quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, nhìn khóe
miệng Tạ ca nhi nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười, trong lòng nóng đến
lợi hại! Hắn đáp ứng rồi! Hắn đáp ứng rồi! "Ta, ta lập tức liền trở về
chuẩn bị!" Nói xong liền lảo đảo nghiêng ngả, vô cùng gấp gáp chạy đi, Tạ ca nhi nhìn hành động của Lâm Phương Lương, có chút buồn cười rồi
lại không nỡ cười, người này là thật tâm đối đãi tốt với hắn.
Khi Tạ thẩm tới báo tin vui còn nói rõ ngày lành để thành thân,
Hứa Thanh cũng cao hứng cho Tạ ca nhi, "Yên tâm, ta cùng Trường Phong
nhất định đến!" Tạ thẩm thần sắc vui vẻ dâng cao cáo biệt Hứa Thanh chạy nhanh về nhà, ngày lành định ở năm ngày sau, cần phải chuẩn bị thật tốt!
"Tiểu tử kia cũng thật là giỏi." Lý Trường Phong bội phục tốc độ
của Lâm Phương Lương, Hứa Thanh thì lại suy nghĩ đến lúc đó đưa cái
lễ gì mới tốt đây.
"Ngươi đã quên? Ta có thể làm mộc nha!" Lý Trường Phong cảm thấy đã
đến thời điểm dùng tới nghề của mình rồi, lập tức tỏ rõ suy nghĩ
lòng! Lần thứ hai gả ca nhi sẽ không làm gia cụ gì đó làm của hồi
môn, cho nên Tạ gia cũng không tìm người làm của hồi môn, bọn họ sẽ tăng lên số lượng tiền bạc cùng những thứ khác, sẽ không để ca nhi nhà
mình gả đi bị người ta nói lời dèm pha.
Hứa Thanh nhìn Lý Trường Phong, đột nhiên nhớ tới có thể làm một đôi
tân nhân phu phu tiểu oa bằng gỗ! "Ngươi biết dùng gỗ làm người
nhỏ không?" Này nếu có thể làm được, cũng không chỉ còn là vấn đề
lễ vật cho Tạ ca nhi! Đây còn là một cơ hội kinh doanh lớn a! Ngụy lão nhị cùng La Kiều làm gia cụ đều do Lý Trường Phong làm, trong
thôn cũng biết chuyện nhà bọn họ sẽ làm nghề mộc, một tháng này
cũng đã tiếp nhận được hai nhà trong thôn tới làm của hồi môn,
cũng coi như là kiếm lời một số tiền, đối phương cũng cảm thấy vừa lòng, người trong thôn này tới cửa dò hỏi cũng nhiều hơn, tốt xấu gì cũng
tạo ra được một cái thanh danh!
Lý Trường Phong cẩn thận hỏi Hứa Thanh cách làm "Tiểu oa", suy nghĩ một chút liền nói "Có thể thử xem."
"Được! Chiều nay chúng ta liền vào núi đi tìm vật liệu gỗ!" Chỉ cần
có hy vọng, vậy thì đi làm, Hứa Thanh sâu sắc tán thành.
Buổi chiều hai người Lý Trường Phong lên núi lại gặp phu phu Từng gia, so với lần trước gặp mặt, lần này bầu không khí có chút xấu hổ.
Từ khi Lý Trường Phong tiếp nhận làm gia cụ cho hai nhà trong thôn,
Từng bà tử chính là mấy trăm lần, mấy ngàn lần không vui đối
với nhà bọn họ! Mỗi lần đi ngang qua cửa nhà Hứa Thanh đều sẽ một
mình lảm nhảm không ngừng nói lời chua ngoa, chọc đến Tiểu Bảo đem
hắn xếp vào danh sách "Nguy hiểm", hiện tại chỉ cần thấy Từng bà tử,
mặc kệ khoảng cách có xa hay gần, đều sủa không ngừng như điên, nếu
không phải Hứa Thanh răn dạy nó không thể tùy tiện cắn người, nó đã sớm
muốn xông lên thử chút mùi vị "Thịt người"!
"Hai vợ chồng son lại đi dạo núi a!" Từng thúc đi trước một bước vừa
nhìn thấy Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh vẫn như cũ cười tủm tỉm chào
hỏi hai người bọn họ, Từng bà tử nghe lời này, vừa lúc quay đầu liền đối diện với đôi mắt đen nhánh của Hứa Thanh, nháy mắt hắn liền gục mặt
xuống dưới, sắc mặt cũng không còn tốt nữa.
Hứa Thanh mỉm cười đáp lại Từng thúc, còn Từng bà tử sắc mặt đối với bọn họ không phải thật tốt, một cái liếc mắt cậu cũng không cho, "Từng
thúc đang tìm vật liệu hả." Lý Trường Phong cũng gật đầu chào hỏi Từng
thúc, cũng giống với Hứa Thanh không nói một lời với Từng bà tử vốn
không để ý tới bọn họ.
Từ khi biết Lý Trường Phong bắt đầu làm nghề mộc, Từng bà tử là một bụng khí, nguyên bản trong thôn chỉ có một nhà bọn họ làm nghề này, sinh ý
không có trở ngại, nhưng Lý Trường Phong bọn họ lại dùng loại gỗ màu đỏ
làm gia cụ, khiến người trong thôn đều tò mò vội vàng tới cửa dò hỏi.
Cũng không sợ vật liệu gỗ này chưa từng có người dùng tới để làm gia cụ
rốt cuộc có nguy hại hay không! Càng đáng giận hơn chính là Lý Trường
Phong tiếp nhận làm hai cái gia cụ kia lẽ ra là của Từng gia bọn họ, vừa mới nghe được tin tức xong liền đi vào cổng Hứa gia, khi đi ra ngoài
cũng đã đem gia cụ giao cho Lý Trường Phong làm, điều này càng làm cho
Từng bà tử tức đến muốn nổ phổi luôn rồi!
"Đúng vậy, vật liệu gỗ trong nhà không đủ, phải đi lên núi chặt về dự bị."
Hứa Thanh dư quang thoáng nhìn Từng bà tử lôi kéo gỗ Tùng, trong lòng
sáng tỏ, nếu muốn mọi người đều học theo, thay đổi vật liệu gỗ khác làm
gia cụ còn cần một thời gian.
"Vậy các người tiếp tục đi, chúng ta đi dạo loanh quanh." Tuy rằng Từng bà tử thái độ không tốt, nhưng Từng thúc lại là một gương mặt tươi
cười, có câu nói rất hay, duỗi tay không đánh người đang cười.
"Đi đi, Đi đi." Từng thúc xua xua tay với hai người Hứa Thanh, lại bắt
đầu tiếp tục bận rộn, Từng bà tử thấy Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong đi
xa, mới thấp giọng oán giận với Từng thúc: "Làm sao lại không cho ta nói chuyện!" Vừa rồi nhiều lần hắn muốn nói chuyện, đều bị hán tử nhà mình
dùng ánh mắt ngăn lại.
Từng thúc sao lại không hiểu biết tính nết phu lang nhà mình, tuy rằng
cái miệng hắn nhiều chuyện chút, nhưng bản tính không xấu, đối với người trong nhà cũng là đào tim đào phổi đối đãi, lần này Hứa gia làm nghề
mộc, hắn là cảm thấy ảnh hưởng sinh kế nhà mình, trong lòng sốt ruột,
khó tránh khỏi có chút xúc động.
"Ngươi có thể nói được lời gì tốt, còn không phải lại là mấy lời vô
dụng." Thấy Từng bà tử lôi kéo có chút khó khăn, Từng thúc liền lấy ra
một khúc trong bó gỗ đưa qua, tự mình tới kéo, miệng Từng bà tử cong
lên, "Ngày xưa trong thôn cũng chỉ có một nhà chúng ta làm nghề mộc,
nhưng hiện tại! Ngươi nói ta có thể cười rộ lên đối với bọn họ sao?"
"Cảm thấy không vui khi chúng có thể làm nghề mộc?" Từng thúc có chút
buồn cười chỉ vào Từng bà tử, "Này cũng coi như là có người kế nghiệp,
chờ đến khi ta không còn nữa, trong thôn còn có người làm mộc, mặc kệ là đối với ai cũng đều là chuyện tốt, ngươi a, đừng mãi khắt khe như vậy."
Từng bà tử sinh được hai ca nhi, đều đã gả đi ra ngoài, cũng không ai có thể kế thừa tay nghề này của Từng thúc, Lý Trường Phong sẽ làm nghề
mộc, đối với Từng thúc mà nói cũng coi như là giải quyết một đoạn tâm
sự, hắn cũng sợ đến khi mình đi rồi, trong thôn muốn làm gia cụ phải đi tìm người ở ngoài thôn, lộ trình xa không nói, giá cũng cao.
Từng bà tử im lặng không nói, tiếc nuối lớn nhất đời này của hắn chính
là không thể sinh cho Từng gia thêm một người có thể truyền hương khói,
Từng thúc lại không bằng lòng thu đồ đệ, đây còn không phải là hoang phế sao.
Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong lần này đi vào sâu trong núi hơn lần
trước, nhưng không đi được bao lâu đã tới địa phương có nhiều động vật
hoạt động, lần trước một mình Hứa Thanh dựa vào không gian nên đi nơi
nào cũng được, nhưng lần này đi cùng Lý Trường Phong, cậu cũng không thể chơi trò "Biến mất", cho nên Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong cũng chỉ đi vào sâu bên trong một chút.
"Ta muốn ăn thịt thỏ."
Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong ngồi xổm trong bụi cỏ cao tới nửa người, nhìn con thỏ béo mập nhảy nhót ở đối diện, Hứa Thanh không tiếng động
nói với Lý Trường Phong.