"Ngày mai ta cùng Lâm Phương Lương đi trấn trên một chuyến, có cái gì
muốn ăn nói để ta mang về." Lý Trường Phong ôm lấy Hứa Thanh nói hành
trình ngày mai, hôm nay hắn đã cùng Lâm Phương Lương thương lượng tốt,
muốn nhanh chóng đem khối tâm bệnh Mã gia này tiêu trừ, Lâm Phương
Lương là vì Tạ ca nhi, đã sớm muốn thu thập Mã Phú Quý, thế nên, trở về được hai ngày đã hỏi thăm tốt thời gian làm việc và nghỉ ngơi hằng
ngày của Mã Phú Quý, có rất nhiều biện pháp thu thập hắn!
Hứa Thanh lắc đầu, "Không có gì muốn mang về cả, có chuyện gì mà lại đi trấn trên?"
Lý Trường Phong ôm sát Hứa Thanh, tay chân có chút không quy củ, "Đi giúp hắn giải quyết một chướng ngại nhỏ, tức phụ nhi..".
"Đừng hòng, ngủ!"
Cậu cũng cần có thời gian để nghỉ ngơi, mỗi ngày đều làm chuyện kia không phải tiện nghi người khác, chính mình thì mệt mỏi sao, gần đây
giấc ngủ không đủ làm hại cậu thời gian nghỉ trưa ban ngày đều dài hơn
bình thường.
Lý Trường Phong hậm hực dừng đôi tay lại, chậm rãi xoa vòng eo Hứa
Thanh, hành động này cũng không khiến Hứa Thanh nói cái gì nữa, ngược
lại còn nằm nghiêng người để Lý Trường Phong càng dễ dàng xoa xoa.
Mã Phú Quý ăn cơm sáng xong liền đi tới một tửu quán ồn ào, hôm nay là ngày họp chợ, vốn dĩ hắn trực tiếp đi tiệm tạp vật, chính là ở thời
điểm hắn ăn cơm sáng có một huynh đệ tốt tới tìm hắn, nói là tìm hắn
có việc, hẹn nhau ở tửu quán bọn họ thường tới này để nói chuyện.
Mã Phú Quý đi đến nơi đã có một hán tử mập mạp ngồi trước bàn, "Vương
ngũ, có chuyện gì mà nhất định phải nói vào lúc này, ngươi nói
nhanh lên đi, một lát nữa ta còn phải đi tới cửa hàng, có quá nhiều
việc nên một mình cha ta cũng không lo liệu hết được." Bởi vì một ít
lời đồn đãi, hiện tại người tới cửa hàng nhà bọn họ xem náo nhiệt khá nhiều, tuy là không mua đồ, nhìn một đám ca nhi kia cũng là một loại
hưởng thụ không phải sao.
Vương ngũ nhếch miệng cười, khuôn mặt tròn trịa hồng hào, "Này còn không phải bởi vì cũng đã một thời gian không có tụ tập, trong
thời gian này chuyện của ngươi cũng đã truyền đi thật sinh động
nha! Nói nhanh lên, chuyện xảy ra cụ thể như thế nào a?" Vừa nói vừa thuận tay đem chén rượu đã được rót đầy trên bàn đẩy đến trước
mặt Mã Phú Quý.
Mã Phú Quý nhìn chén rượu trước mắt, có chút động tâm, cũng đã một
thời gian dài rồi hắn chưa được uống qua rượu, nghĩ đến cửa hàng
dù sao có Mã lão gia tử ở đó, hắn uống một chút chắc cũng không có
việc gì, rượu cũng không gắt, "Ngươi tiểu tử này, từ khi nào lại có
cái đức hạnh giống một ca nhi, thích thăm dò chuyện của người
khác!"
Mã Phú Quý ừng ực uống xong một chén rượu, "Khà khà, đã lâu không được uống tận hứng như thế này! Uống tiếp nào!"
Vương ngũ mở to đôi mắt nhỏ bị thịt che lại nhìn Mã Phú Quý uống
xong chén rượu đến một giọt cũng không còn, ánh mắt lóe lên tinh
quang.
"Còn không phải là ta quan tâm huynh đệ sao! Tới tới tới! Tiếp tục
uống!" Vương ngũ lại rót đầy chén rượu đưa cho Mã Phú Quý, Mã Phú
Quý đang cao hứng, tiếp nhận chén rượu liền trực tiếp uống xuống, hoàn toàn không chú ý tới Vương ngũ từ đầu tới cuối đều không chạm qua một giọt rượu nào.
Liên tiếp uống mấy chén xuống bụng, Mã Phú Quý đã thấy đầu óc choáng
váng, "Thật là kỳ quái, ngày thường ta uống mấy bình lớn cũng không có
vấn đề gì, tại sao hôm nay mới, híc~, liền, liền không được.."
Vương ngũ đứng lên dùng tay đẩy đẩy Mã Phú Quý đã gục xuống bàn, "Lão Mã! Lão Mã!" Nhìn Mã Phú Quý vẫn không có phản ứng, Vương ngũ cười ha hả, khoan thai ngồi xuống bên cạnh, móc ra túi tiền phình lên trong
lồng ngực hôn hôn, đây là tiền hắn kiếm được nha!
Lý Trường Phong buổi chiều trở về nhà, mua một chút điểm tâm Hứa
Thanh thích ăn, còn mua một khối thịt ba chỉ cùng mỡ heo, trong nhà
dầu ăn cũng sắp hết, mua về rán chút mỡ.
Hứa Thanh ăn điểm tâm, nhìn Lý Trường Phong rán mỡ, "Nói xem, đi trấn trên làm cái gì mà tâm tình tốt như vậy."
Lý Trường Phong nghe vậy cười, "Giới thiệu cho Mã Phú Quý một tức phụ, quản giáo hắn."
"Tức phụ? Ngươi biết người ta?"
Lý Trường Phong lắc đầu, "Ta không quen biết, Lâm Phương Lương tìm ở
trấn trên, phi thường giỏi quản gia, ta nghĩ Mã gia làm buôn bán, khả
năng liền cần cưới một người biết tính toán tỉ mỉ như vậy."
Hứa Thanh nhướng nhướng mày, đừng tưởng rằng cậu nghe không hiểu trong
giọng nói Lý Trường Phong là vui sướng khi người gặp họa, tính toán tỉ
mỉ? Nói cách khác còn không phải là người keo kiệt bủn xỉn sao?
Bên này hai người Lý Trường Phong làm tốt đồ ăn ăn xong liền nghỉ ngơi,
người Mã gia trấn trên chính là trải qua một đêm không ngủ.
"Ngươi nhìn xem! Nhìn cho kỹ! Đây có phải tên súc sinh Mã Phú Quý
của nhà ngươi hay không!" Một đại hán trung niên mày rậm mắt to lôi
kéo một nam tử quần áo xốc xếch, trên người tràn ngập mùi rượu lớn
tiếng nói trước mặt phu phu Mã gia.
Mã bà tử nhìn Mã Phú Quý bị hán tử trung niên túm ở trong tay, trước
mắt biến thành màu đen! Một người ăn mặc không đàng hoàng! Hắn làm
sao lại có thể sinh ra một người như vậy! Mã lão gia tử không nói được, chỉ có thể khoa tay múa chân rồi lại khoa tay múa chân với đại hán.
"Làm sao? Muốn ta thả hắn? Được a! Cưới ca nhi nhà ta, hai nhà chúng
ta chính là thông gia! Chuyện này không phải cũng sẽ biến thành
chuyện vui lớn sao!"
"Cưới ca nhi bị hưu bỏ kia của nhà ngươi?" Mã bà tử cũng bất chấp
trước mắt biến thành màu đen, bởi vì lời nói của đại hán này càng làm
cho hắn khó có thể tin! Này trấn trên ai không biết tiểu nhi ca nhi
trong nhà Dương Đại Ngưu lớn lên cao lớn thô kệch còn chưa tính, mấu
chốt là, tính tình cực kỳ đanh đá! Thường thường đánh hán tử trước kia của hắn, mỗi lần đánh là một lần mặt mũi bầm dập! Làm người lại
keo kiệt bủn xỉn! Ca nhi như vậy làm sao có thể xứng đôi với Phú
Quý ưu tú của mình!
Dương Đại Ngưu nghe Mã bà tử nói, tức khắc không vui, bàn tay to dùng
sức kéo Mã Phú Quý còn đang ngủ say như chết, "Đây là nói cái gì! Là ca nhi nhà ta chướng mắt tên tiểu tử kia! Là ca nhi nhà ta hưu hắn! Phi,
thiếu chút nữa bị các ngươi lừa dối cho qua chuyện, mau! Tiểu tử nhà
ngươi phi lễ ca nhi nhà ta, chuyện này các ngươi mau cho ta một cách
giải quyết hợp lý!"
Thân thể Mã bà tử run rẩy, dùng ngón tay phát run chỉ Dương Đại Ngưu, "Cái gì gọi là phi lễ ca nhi nhà các ngươi! Phú Quý nhà ta ngày
thường chính là một hán tử đứng đắn, đọc sách biết chữ, sẽ không làm
ra loại việc xấu xa bực này!"
Dương Đại Ngưu cũng là người tính khí lớn, nghe xong lời này trực
tiếp đem Mã Phú Quý trong tay ném đi, "Ầm!" Đương nhiên một tiếng này
chính là âm thanh phát ra từ nơi Mã Phú Quý bị quăng ngã trầm trọng,
không cần nhìn biểu tình đau lòng đầy mặt của phu phu Mã gia kia, chỉ cần nghe âm thanh, cũng biết là rất đau nha! Nhưng kỳ quái chính là Mã Phú Quý bị quăng ngã như vậy, mà vẫn không hề có dấu hiệu
tỉnh lại.
"Ngươi cái thứ trời đánh! Làm sao dám đối đãi như vậy với Phú Quý
nhà chúng ta a! Ngươi chết rồi sao? Còn không mau đi tìm Ngô tam!
Huynh đệ họ hàng nhà hắn bị người khi dễ thành dáng vẻ này rồi!
Còn không mau đi đi!" Mã bà tử vừa chạy tới xem xét tình huống Mã Phú Quý, vừa gào thét Mã lão gia tử đi theo lại đây, để hắn đi tìm Ngô tam làm việc ở nha môn.
Dương Đại Ngưu tùy ý để Mã lão gia tử chạy đi ra ngoài, sắc mặt
cũng không chút hoảng hốt, ngược lại còn nghênh ngang xoay người
ngồi ở trên ghế nhìn Mã bà tử ngồi xổm trên mặt đất ôm Mã Phú Quý
vào trong ngực, "Như thế nào, nhi tử nhà ngươi đều ngủ đến trên giường
ca nhi nhà ta, này gạo cũng đã nấu thành cơm, các ngươi còn già mồm
không thừa nhận, muốn vỗ mông chạy lấy người? Này mẹ nó chuyện rút chim không lưu tình này nhà các ngươi cũng làm được!"
Trong lòng Mã bà tử nhảy lên một cái, nhà bọn họ mấy năm nay sở dĩ có thể ở trấn trên làm ra một chút bộ dáng không đứng đắn còn không phải
vì có Ngô tam ở nha môn làm việc sao, ở bên trong hay bên ngoài cái
trấn này ai mà không nhường nhịn nhà bọn họ ba phần, Dương Đại Ngưu này như thế nào trên mặt một chút hoảng loạn đều không có, không đúng
a, hắn cũng không có nghe qua Dương gia này có kiểu quan hệ giống
nhà hắn a!
"Phi phi phi! Nói lời thô tục gì đây! Phú Quý nhà ta rất trong sạch!
Không chừng là ca nhi nhà ngươi không chịu nổi tịch mịch, nhìn thấy
Phú Quý nhà ta có vẻ ngoài đẹp nên mới làm ra chuyện này a!"
Nhà ai không biết xấu hổ? Mã gia chính là nhà đứng thứ nhất không
biết xấu hổ!
Lâm Phương Lương ngồi ở nhà chính cùng một vị hán tử trang phục tương
đối nho nhã trò chuyện, "Chuyện này cũng là nhờ ơn ngươi, huynh đệ!
Lâm Phương Lương ta thiếu ngươi một ân tình!"
Hán tử nho nhã cười ha ha, "Nói gì vậy! Nếu không phải lão gia tử nhà
ngươi ra tay cứu mệnh cha ta, ta cũng không biết phải chạy đến chỗ nào tố khổ đi! Chuyện này a, cứ để ta lo! Sắc trời đã tối, ta liền không
làm phiền, hẹn gặp lại!"
"Đi thong thả! Huynh đệ! Có thời gian hai ta đi uống một bình!" Lâm
Phương Lương tiễn hán tử nho nhã đến cửa, nhìn đối phương đi rồi mới
cười nhạt đóng lại cổng nhà, bước chân nhẹ nhàng đi trở về phòng
mình.
"Phương Lương!"
Lâm Phương Lương nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Lâm lão đại
phu từ hiệu thuốc đã trở lại, "Ta vừa mới nhìn thấy tiểu tử thuyết
thư* kia, hắn tới nhà của chúng ta làm cái gì?"
Thuyết thư: Người kể chuyện trong quán trà.
Lâm Phương Lương đi tới đem hòm thuốc ở trên người Lâm lão đại phu tiếp
nhận, đỡ người đi vào nhà chính, "Không có việc gì, là tới hỏi một
chút xem cha hắn còn cần phải chú ý những thứ gì, ngài cũng biết phụ tử bọn họ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, lão cha đột nhiên
bệnh nặng, hắn còn không phải rất lo lắng sao."
Lâm lão đại phu ngồi ở trên ghế, tiếp nhận ly trà nóng Lâm Phương Lương
rót, nhớ tới đôi phụ tử kia, cũng là nhịn không được thở dài một tiếng: "Người nọ cũng là đến thời điểm đèn cạn dầu rồi, ta khai
thuốc cho hắn cũng chỉ là duy trì sinh cơ trong thân thể hắn thôi."
"Đúng rồi, ta hỏi ngươi một chút, ngươi thấy qua thuốc mê ta đặt ở quầy bên phải ngăn thứ ba không? Ta chính tay khóa lại, thuốc kia cũng
không phải thứ có thể đem ra đùa giỡn, như thế nào lại thiếu hơn
phân nửa, mau nói! Ngươi cầm đi làm gì rồi!"
Lâm Phương Lương sờ sờ cái mũi "Ta tặng người." Bỏ vào trong rượu cho
Mã Phú Quý uống, kia cũng là tặng người không phải sao.
"Tặng người? Đưa người nào? Thứ này nếu dùng không thỏa đáng cũng không phải là chuyện tốt!" Lâm lão đại phu vừa nghe tặng người, trực tiếp đem chén trà đặt ở trên bàn, không vui nhìn Lâm Phương Lương.
Lâm Phương Lương vội vàng giúp lão gia tử thuận khí, "Đưa cho Lý Trường Phong Lý nhị ca, hắn dùng để làm chuyện đứng đắn, yên tâm, ta cũng chỉ cho hắn một chút, còn lại đều giữ lại đây, ngày mai liền đi bỏ lại vào trong tiệm, trời cũng không còn sớm, ta đi chuẩn bị nước rửa
chân!"
"Tiểu tử này!"
Lâm Phương Lương chạy đến nhanh, chỉ còn lại Lâm lão đại phu nhìn theo
bóng dáng hắn mà lắc đầu, aizz, kỳ hạn cưới vợ cũng sắp tới rồi,
hắn cách kỳ hạn cũng không xa nha! Cũng không biết đứa nhỏ Phương Lương này truy thê truy như thế nào rồi, cũng phải có người bồi Lâm Phương Lương, bộ xương già này của hắn mới có thể yên tâm rời đi, xuống
suối vàng, cũng có lời công đạo nói với bạn già.
Nửa đêm, Hứa Thanh từ trong giấc mơ bừng tỉnh lại, cậu vừa động, Lý
Trường Phong liền tỉnh, "Làm sao vậy, một đầu mồ hôi! Gặp ác mộng sao, ta đi chuẩn bị nước cho ngươi lau người."
Hứa Thanh gật đầu, cậu đã thật lâu không mơ thấy chuyện ở mạt thế,
lúc này tại sao lại đột nhiên mơ thấy tình cảnh khi mình bị giết
chết!
"Không có việc gì đi?" Lý Trường Phong giúp Hứa Thanh lau khô mồ hôi
xong, tiến trong chăn ôm lấy Hứa Thanh, Hứa Thanh thuận theo chui vào
lồng ngực Lý Trường Phong, "Trường Phong, ta muốn."
Lý Trường Phong trước mắt sáng ngời, nhưng mà nghĩ đến Hứa Thanh vừa
mới gặp ác mộng, có chút do dự, chính là huynh đệ hắn cũng đã ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy tinh thần trước Hứa Thanh rồi!
"Nhanh lên một chút, nếu ngươi không muốn, liền đi ngủ!"
Hứa Thanh thấy Lý Trường Phong chậm chạp không có động tác, liền cố ý
xúi giục, Lý Trường Phong vội vàng đem Hứa Thanh trong lồng ngực kéo
ra, dùng sức ép người xuống giường, "Muốn, quả thực nhịn muốn chết
rồi!"