Tiểu hữu tay nhỏ ngắn đang cầm nhánh cây chọc chọc con kiến trên mặt
đất, liền nghe thấy ngoài cổng truyền tới âm thanh nói chuyện của Lý
tiểu ca nhi cùng Hạ bà tử, không bao lâu liền thấy Lý tiểu ca nhi đem
cổng nhà đóng lại, sắc mặt cũng khó coi, "Cô nhỏ, làm sao vậy?"
Lý tiểu ca nhi cười một cách gượng gạo với tiểu hữu, "Không có gì, đi, tiểu hữu, vào nhà đi."
Nói xong liền lôi kéo tiểu hữu ngây thơ mờ mịt trở về phòng, hắn tuy là
một ca nhi chưa lập gia đình, nhưng cũng biết được bà mai Hạ vì sao lại
tới cửa, hắn cũng nghe mấy ca nhi thân thiết nói, Trần Hồng chính là bởi vì bà mai Hạ tới đề thân mới cùng người nhà nháo thành như vậy, phải
biết rằng Trần Hồng chính là ca nhi ưu tú nhất trong thôn, hắn còn biến
thành như vậy, thì còn có cái gì không thể xảy ra, cũng nên tránh xa bà
mai Hạ một chút!
Nào biết, tới chạng vạng bà mai Hạ còn chưa tới đã bị tiểu hữu nói lỡ miệng, "Bà bà, hôm nay cô nhỏ cùng Hạ bà tử cãi nhau!"
Lý tiểu ca nhi vừa nghe, vội vàng muốn che lại miệng tiểu hữu, nào biết
tiểu hoạt đầu này đảo mắt liền chạy, còn vừa chạy vừa làm ngoáo ộp với
hắn!
Vừa nghe bà mai Hạ đã tới cửa, lại còn cùng ca nhi nhà mình cãi nhau, Lý bà tử lập tức càng coi trọng chuyện này, Lý tiểu ca nhi còn chưa có
người làm mai đâu, nếu như đắc tội bà mai cũng không phải là chuyện tốt.
"Nói đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
Lý tiểu ca nhi sợ nhất khi nghe thấy loại ngữ khí này của Lý bà tử, đành phải thấp giọng nhỏ nhẹ một năm một mười nói rõ sự tình buổi chiều,
không ngờ Lý bà tử càng nghe trong lòng càng vui sướng.
"Khụ, ngươi đứa nhỏ này, sao có thể đối đãi trưởng bối như vậy a!" Thấp
giọng giáo huấn Lý tiểu ca nhi xong, Lý bà tử chuyển qua hai người con
dâu mới làm việc trở về không lâu phân phó "Nhà lão đại buổi tối xào một chút thịt! Nhà lão tam đi tới Hạ gia mời bà mai Hạ lại đây ăn cơm, nói
rằng tiểu đệ ca nhi ngươi muốn bồi tội với hắn vì hôm nay xử sự không
phải!"
Lý tiểu ca nhi nghe xong còn có cái gì không rõ, nói là bồi tội, thật ra chính là muốn hỏi thăm bà mai Hạ rốt cuộc có phải giống như trong thôn
truyền nhau, giúp hán tử trấn trên tìm người kết thân không!
"Mẹ!" Đây đều là chuyện tế nhị liên quan tới hắn a! Về sau hắn còn mặt mũi nào gặp người đây!
"Không có chuyện gì liên quan đến ngươi, mau đi phòng bếp hỗ trợ." Lý bà tử nói xong lại thấy Lý tiểu ca nhi đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Làm sao? Còn muốn ta mời ngươi a!"
Lý tiểu ca nhi không còn cách nào, đành phải nghẹn một hơi hờn dỗi, vọt vào phòng bếp.
Ban đêm trời lại đổ mưa, hai người Hứa Thanh đang "Xếp hình"! Căn bản
không bị tiếng mưa ngoài cửa sổ ảnh hưởng, âm thanh trong phòng cùng
tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ hòa quyện vào nhau giống như một khúc nhạc
không ngừng phập phồng vang lên!
"Tỉnh?"
Hứa Thanh giật giật đôi mắt, cảm giác được ánh sáng ngoài cửa sổ hắt
vào, liền biết một ngày mới lại bắt đầu, "Không muốn dậy." Hứa Thanh
lười biếng ngáp một cái, chui vào trong lồng ngực Lý Trường Phong, vừa
lúc bị đối phương gắt gao ôm chặt.
"Vậy ngủ thêm một lát." Dù sao đêm qua cũng đổ mưa, hôm nay cũng không
làm được cái gì, tủ quần áo ngày hôm qua cũng đã đưa qua cho Ngụy lão
nhị rồi, bây giờ cũng có cơ hội nghỉ ngơi thật tốt.
"Có người gõ cửa?" Hứa Thanh vươn đầu, cẩn thận nghe ngóng, "Thật sự có người gõ cửa!"
Lý Trường Phong ấn đầu Hứa Thanh đang ngẩng lên nghe ngóng động tĩnh
xuống gối, nhanh nhẹn mặc quần áo, "Ngươi ngủ đi, ta đi xem." Xem ra
muốn ôm tức phụ ngủ nướng một giấc là không có khả năng rồi.
Nhìn bóng dáng Lý Trường Phong đi ra ngoài, cơn buồn ngủ của Hứa Thanh
hoàn toàn biến mất, cũng ngồi dậy chầm chậm mặc y phục, vừa mặc y phục
vừa thắc mắc, sao bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì a.
Chờ khi Hứa Thanh đi vào nhà chính liền thấy Lý Trường Phong đang nhìn
Lý tiểu ca nhi trước mắt, bởi vì đường lại đây lầy lội mà trên người
dính một chút bùn ướt.
"Nhị tẩu khỏe."
Lý tiểu ca nhi nhìn Hứa Thanh vừa mới rời giường nên mặt còn hơi ửng
hồng, hoảng hốt kêu lên, này cũng coi như hắn là khách không mời mà đến.
Hứa Thanh đang xoa xoa hai mắt buồn ngủ, liền nghe thấy một tiếng kêu
giống như tiếng của con thỏ, mở to mắt nhìn thì thấy người trước mắt,
"Tiểu đệ ca nhi tới a! Nha, trên người sao lại ướt như thế này, mau,
cùng ta về phòng đổi y phục khác! Không thôi lát nữa lại bị cảm lạnh!"
Lý tiểu ca nhi sáng sớm hôm nay liền trộm đi ra ngoài, lúc đó trời còn
chưa sáng rõ đâu, hắn cũng là người gan lớn mới dám một mình tới đây như vậy, đêm qua trời đổ mưa, sáng sớm đường còn lầy lội khó đi, y phục
đương nhiên cũng liền dính bùn đất. Nghe thấy lời nói của Hứa Thanh, Lý
tiểu ca nhi có ý muốn đi theo lại không dám đi, mà thật cẩn thận xem xét sắc mặt âm trầm của Lý Trường Phong.
Lý Trường Phong làm sao có thể không cảm giác được Lý tiểu ca nhi nhìn mình chăm chú, gật nhẹ đầu với hắn, "Đi đi."
Được sự đồng ý của nhị ca, Lý tiểu ca nhi mới nhoẻn miệng cười theo sau
Hứa Thanh đang không rõ có chuyện gì vào phòng, mà trong lòng Lý Trường
Phong lại là tràn đầy lửa giận, Mã gia này không cùng Trần gia kết thân
được, cư nhiên lại muốn xuống tay với tiểu ca nhi nhà mình, đúng là chán sống!
Lý tiểu ca nhi ngồi ở trên giường nhìn Hứa Thanh mở ngăn tủ tìm y phục
cho hắn, trong lòng ấm áp, hắn sở dĩ chạy đến nơi đây, cũng là vì ở
trong cái nhà kia nhị ca là người quan tâm lo lắng cho hắn nhất, hơn nữa nhị tẩu tuy rằng tuổi lớn hơn so với hắn, nhưng mà bộ dáng kia thoạt
nhìn cũng giống như cùng lứa tuổi với nhau!
"Nhị tẩu, lần này ta tay không tới cửa, tẩu sẽ không khó chịu chứ?"
Trong lòng Lý tiểu ca nhi có chút thấp thỏm, trên mặt lại không biểu
hiện ra, cười hì hì hỏi Hứa Thanh.
Hứa Thanh tìm y phục đưa cho Lý tiểu ca nhi, vừa lúc thấy sự cẩn thận
trong mắt đối phương, tức khắc có chút buồn cười: "Nói cái gì đấy, muốn
mua cái gì cũng là ta và nhị ca mua cho ngươi, mau, thay y phục đi, ta
đi làm cơm sáng."
Lý tiểu ca nhi nhận lấy y phục, cười ngọt ngào với Hứa Thanh, chờ sau
khi Hứa Thanh rời khỏi, hắn mới hoàn toàn thở ra một hơi nhẹ nhõm, khi
hắn chuẩn bị thay y phục mới phát hiện, y phục này là đồ mới! Tâm tư
lướt qua Lý tiểu ca nhi còn có cái gì không rõ, chỉ có thể cảm động đối với Hứa Thanh.
"Làm sao vậy, sáng sớm đã nhăn nhó cau mày như vậy." Hứa Thanh rửa sạch
tay đi vào phòng bếp chuẩn bị làm cơm sáng, liền thấy Lý Trường Phong
đang ngồi ở trước cửa bếp, đây là vẻ mặt nghiêm túc a!
Lý Trường Phong thấy Hứa Thanh, hơi hơi thu liễm một chút tâm tình, đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần cho cậu nghe.
"Mã gia này thật đúng là không bớt lo, cũng không sợ lời đồn đãi vớ vẩn chọc tới nhà mình?" Hứa Thanh không rõ, cứ nhất quyết muốn cưới người vào cửa như vậy là vì cái gì.
Lý Trường Phong cười châm chọc, "Nghe nói rất nhiều người nghe những
lời đồn đãi vớ vẩn đó, còn cố ý đến tiệm tạp vật của Mã gia xem náo
nhiệt, bán đồ vật so với trước kia cũng nhiều hơn."
Lời này liền làm Hứa Thanh nói không nên lời, nguyên lai sinh ý còn có thể làm như vậy a!
Lý Trường Phong duỗi tay xoa xoa khuôn mặt Hứa Thanh, dùng giọng điệu
thương lượng thấp giọng nói: "Ta phải trở về bên kia một chuyến, đem sự
tình nói cho bọn họ rõ ràng, ngươi liền ở nhà cùng đệ ca nhi, việc này
không thích hợp cho các ngươi tham dự."
Hứa Thanh gật đầu, "Ăn cơm sáng rồi hãy đi, lúc này cũng không vội, ta ở nhà làm tốt cơm chiều chờ ngươi trở về."
Lý Trường Phong cúi đầu hôn trán Hứa Thanh, gật đầu, cũng không nói gì nữa, không khí lại tràn ngập ấm áp.
Lý tiểu ca nhi đứng ở bên ngoài phòng bếp cũng có thể cảm nhận được
không khí ấm áp giữa hai người trong phòng kia, thật tốt, nhị ca rốt
cuộc cũng tìm được một người biết nóng biết lạnh an ủi người.
Lý Trường Phong ăn xong cơm sáng, lại đi cắt một giỏ cỏ heo, sau khi trở về mới đi tới thôn Cát Tường, Hứa Thanh cùng Lý tiểu ca nhi ở nhà làm
giày vải, bất quá là Lý tiểu ca nhi dạy, Hứa Thanh học.
"Ngươi cũng thật lợi hại, còn nhỏ tuổi như vậy nhưng làm cái gì cũng
tốt!" Hứa Thanh hâm mộ nhìn Lý tiểu ca nhi cầm kim chỉ linh hoạt xuyên
qua xuyên lại giống như dùng ám khí, mà vừa đến trong tay mình thì
lại giống như biến thành công cụ gây án - thiết chùy màu đen.
"Này có là cái gì, ngươi là còn chưa thấy qua Trần Hồng trong thôn
chúng ta làm đâu, hắn thật lợi hại, không những đi trước người khác
thêu được đa dạng, hơn nữa còn có thể tự mình tính toán cân nhắc
thêu ra những sản phẩm đa dạng phong phú đem đi ra ngoài bán a!" Lý
tiểu ca nhi cảm thấy cùng Hứa Thanh nói chuyện phiếm chính là một loại
hưởng thụ, hoàn toàn không cần để ý phải cân nhắc lời nói tiếp theo
như thế nào! Đặc biệt tự tại.
Đây là lần đầu tiên sau Lý Trường Phong cùng Trần Khải, Hứa Thanh nghe
thấy người khác nhắc đến tên Trần Hồng, cậu cũng rất tò mò, đây là
cái cái dạng người gì, mới có thể đã biết rõ ràng phẩm tính đối phương,
còn nguyện ý đem hạnh phúc của chính mình ra đánh cược.
Nghe ngữ khí của Lý tiểu ca nhi tràn ngập bội phục, Hứa Thanh liền càng tò mò, "Người đó như thế nào?"
Lý tiểu ca nhi dừng lại việc trong tay, nghĩ nghĩ, "Hắn không những
lớn lên đẹp, trên người lại tề tựu rất nhiều ưu điểm mà mẹ cùng
đám người bọn họ thích! Ta cũng bội phục hắn, chúng ta tuổi tương
đương nhau, hơn nữa nhị ca cùng ca ca hắn là huynh đệ tốt, hai người
chúng ta cũng coi như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên."
Nói xong lại ngượng ngùng cười cười với Hứa Thanh, "Cho nên hai chúng
ta cũng thường xuyên bị mọi người đem ra so sánh." Đương nhiên bị nói chính là hắn, bất quá trong lòng Lý tiểu ca nhi cũng thật sự cảm thấy hắn so ra kém Trần Hồng.
Vừa nhắc tới chuyện này, Hứa Thanh lại nghĩ tới người cùng Tạ ca nhi cùng nhau lớn lên kia, cái người kỳ ba - Chung Hoa!
"Này có cái gì mà so sánh, hắn có điểm tốt của hắn, ngươi cũng có
điểm tốt của ngươi, nói không chừng có thứ ngươi tốt hơn, hắn còn
cảm thấy không bằng mà âm thầm hâm mộ nha!" Lời này của Hứa Thanh đem Lý tiểu ca nhi chọc đến vui tươi hớn hở, đúng là chưa từng có người
nói qua với hắn như vậy, thực sự có ý tứ.
Trong viện hai người cười nói tùy ý vô cùng, nhưng có người cố ý lại đây tìm hiểu tình huống lại cảm thấy tâm tư tốt lên.
La Kiều thật cẩn thận ghé sát lỗ tai vào cổng nhà Hứa Thanh, muốn
nghe một chút động tĩnh bên trong, vừa nghe được động tĩnh cũng
chính là nghe được âm thanh Hứa Thanh cùng một người nam nhân khác nói chuyện vui vẻ a! La Kiều nhìn thấy Lý Trường Phong từ cuối thôn đi
rồi, hắn đứng thẳng thân thể, từ trong lồng ngực móc ra một khối khăn
tay màu hồng phấn, xoa xoa mồ hôi mỏng trên mặt, trên mặt là bộ dáng
đắc ý.
Xem ra, "Xấu ca nhi" này cũng không phải người đứng đắn gì, hán tử nhà mình còn chưa đi xa đâu, liền đem hán tử bên ngoài vào nhà để trêu
chọc.