Hứa Thanh trong phòng bếp gọi vọng ra, Lý Trường Phong vội vàng đứng
lên, "Ăn cơm trước đi, ăn cơm chúng ta lại nói tiếp." Trần Khải gật đầu, nghe hương vị món ăn truyền đến trong không trung, hắn cũng có chút đói bụng, buổi sáng hôm nay hắn cũng không có tâm tình nên ăn cơm cũng
không được nhiều, lại đi đường dài như vậy, hiện tại dừng lại mới cảm
thấy thật là đói bụng.
"Thế nào?" Hứa Thanh vừa đổ nước vào trong nồi, vừa hỏi Lý Trường Phong
mới vừa vào cửa, "Trần gia cùng Mã gia từ hôn, kết quả Trần Hồng lại
kiên trì phải gả cho Mã Phú Quý." Thật đúng là không biết Trần Hồng này
nghĩ cái gì.
Hứa Thanh cũng ngây ngẩn cả người, cậu cũng chẳng thể nghĩ tới Trần Hồng nghe xong chuyện của Mã Phú Quý, lại vẫn còn muốn gả qua đó, "Thôi, đây cũng là chuyện riêng nhà người ta, ăn cơm trước đi, hôm nay ta làm món
cá chiên ngươi thích ăn."
Lúc này đã là giữa trưa, trên mái bếp mọi nhà cũng đã bay lên từng đạo
khói bếp lượn lờ, Trần gia lại là cảnh tượng nồi lạnh bếp lạnh, Trần lão gia tử làm xong công việc trở về, liền thấy Trần bà tử mặt không biểu
tình ngồi ở sân, "Còn sinh khí sao? Nấu cơm chưa?"
"Còn nấu cơm làm cái gì, sinh khí cũng đủ no rồi, một đám người đều là không bớt lo được!"
Trần lão gia tử đem cái cuốc cất gọn, nghe bạn già nhà mình nói, nhìn
qua phòng ở của Trần Hồng, "Tiểu Hồng còn chưa chịu ra ngoài sao?"
Trần bà tử quả thật là bùng nổ nóng giận trong người, "Không chỉ
riêng mình hắn, ngay cả hai vợ chồng Trần Khải cũng không thấy! Hiện tại đã là tình cảnh này, hai người còn giận dỗi, đều là đám người một chút
không để người khác bớt lo được!"
Trần Hồng ngồi ở trong phòng, trước mặt là giá y đỏ rực diễm lệ, ngón
tay thon dài linh hoạt vuốt ve bên trong giá y, giữa mày một mảnh bình
tĩnh, hắn ở trong phòng làm áo cưới, kỳ thật đáp ứng việc hôn nhân của
Mã gia này, hắn xác thật có chút ý niệm nản lòng thoái chí, mà cùng Mã
gia từ hôn hắn vốn cũng không sao cả.
Chính là, chính là đại ca nói, mọi chuyện đều là Lý Trường Phong nói cho hắn, như vậy, Trường Phong ca là cố ý đem việc này nói cho đại ca, có
phải hay không ở trong lòng Trường Phong ca hắn còn có một ít vị trí,
nếu đúng là như thế, hắn nguyện ý mắc thêm lỗi lầm nữa, chỉ vì muốn được Lý Trường Phong lo lắng một chút.
Trần Khải ăn xong cơm trưa, liền đi thôn An Nhạc, hắn muốn đi tìm tức
phụ mình, là phu phu với nhau còn có chuyện gì không thể nói, hắn đến
làm rõ mọi chuyện xem đến tột cùng là chuyện gì luẩn quẩn trong lòng tức phụ, mới có thể tự mình trở về nhà mẹ đẻ.
Hứa Thanh đem thức ăn đổ vào cho heo con ăn xong, lại nhìn mười lăm con
gà con từ trong chuồng nhảy ra ngoài sân, đột nhiên phát hiện trong đó
một con tinh thần có chút uể oải, Hứa Thanh cẩn thận tránh đi những con
gà con khác, đem gà con uể oải kia ra ngoài.
"Làm sao vậy?" Lý Trường Phong vừa quay đầu lại liền thấy Hứa Thanh ngồi xổm trên mặt đất đùa nghịch thứ gì đó, vừa tiến lên liền thấy trong tay Hứa Thanh là gà con đang liều mạng muốn chạy thoát khỏi khống chế, "Ta
thấy nó tinh thần không tốt lắm cho nên nhìn một chút, ngươi đi lấy chút nước tới đây."
Chờ Lý Trường Phong lấy nước đem lại đây, Hứa Thanh liền cẩn thận buông
gà con ra, ấn ấn đầu nhỏ của nó vào chậu nước, ai biết gà con một chút
cũng không phối hợp, ngược lại giãy giụa lợi hại hơn.
"Để ta làm đi." Lý Trường Phong trực tiếp đem chậu nước mà ngày thường
không dùng đến để vào trong sân nhỏ của gà con, lại đem gà con Hứa Thanh đang cầm trong tay bỏ vào bầy gà, "Đồng loại nhiều, sẽ giảm bớt sợ
hãi của nó."
Hứa Thanh nhìn gà con được thả trở lại bầy liền đi theo đồng loại cùng
nhau ở kia uống nước, lại nghe Lý Trường Phong nói, cảm thấy đúng là như thế, "Ngươi không phải còn có việc chưa làm xong sao? Mau đi làm đi."
Chờ Lý Trường Phong đi làm việc, Hứa Thanh nhân cơ hội nhỏ vào trong
chậu nước một giọt linh tuyền, bầy gà nhạy bén nhận thấy được trong nước có gì đó không bình thường, chỉ trong chốc lát, bên cạnh chậu nước
liền vây đầy gà con, ở nơi đó liều mạng uống nước.
"Trường Phong, chờ ngươi làm xong cái này, chúng ta đi lên núi một
chuyến đi." Hứa Thanh nhớ rõ sau núi phía ngoài rìa có không ít gỗ đỏ,
đây chính là loại gỗ tốt để làm gia cụ, nó có màu sắc đều đều, cây có
tuổi đời ngắn thì màu đỏ, càng lâu năm càng có màu đỏ sậm, hơn nữa loại
gỗ này nếu để ánh nắng chiếu vào sẽ nổi lên hoa văn đan xen rõ ràng,
thân gỗ dày đặc, cứng rắn, độ bền cực cao, dù thời tiết nắng nóng hay
mưa ẩm ướt cũng không bị biến dạng.
Lý Trường Phong cúi đầu dùng sức mài giũa tấm ván gỗ, gật đầu, "Được!"
Dù sao hiện tại việc nhà nông cũng không có nhiều, ngẫu nhiên bồi tức
phụ đi nhiều nơi nhìn ngắm cảnh vật cũng là một loại tình thú.
Mùa này vừa lúc là thời tiết tốt để cây dại trong núi nở hoa, màu hồng
phấn chính là hoa mơ cùng hoa đào, còn có hoa anh đào dại, anh đào dại hương vị hơi chua, nhưng lại là trái cây tiểu hài tử trong thôn yêu
thích nhất, người nhà nông bận rộn lại không dư giả, rất ít người sẽ cố ý mang đồ ăn vặt trở về cho đám hùng hài tử trong nhà. Cũng
liền ở bên ngoài bìa núi có một ít cây ăn quả dại, để cho bọn nhỏ
một năm lại một năm chờ đợi đến mùa trái chín hái ăn.
Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh đi vào sau núi, trong núi đông một mảnh
sắc hồng, tây một mảnh sắc phấn khiến Hứa Thanh nhìn đến hoa cả mắt,
"Không thể không nói, cảnh sắc thật sự rất đẹp." Lý Trường Phong gật
đầu: "Chúng nó kết trái ăn cũng ngon." Đến lúc đó hắn sẽ hái xuống thật
nhiều đem về, Lý Trường Phong nhớ rõ mẹ Lý cùng Lý tiểu ca nhi rất thích ăn quả dại, hắn cùng mấy huynh đệ cũng chỉ là khi còn nhỏ thèm ăn,
trưởng thành rồi hứng thú ngược lại cũng không còn nhiều nữa.
Từng bà tử đang theo hán tử nhà mình tới bìa núi chặt gỗ tùng, liền nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh hai người nói chuyện. "Ồ, đây không
phải Thanh ca nhi cùng tân lang sao!"
Hứa Thanh vừa nhìn thấy Từng bà tử liền nhận ra, lúc trước cậu còn mượn
miệng người này đem chuyện cậu ở hiệu thuốc Lâm gia "Trị mụn" truyền đi
ra ngoài. "Trường Phong, đây là Từng thẩm ở trong thôn, trong nhà cũng
là làm nghề mộc." Lý Trường Phong vẻ mặt thật thà chất phác chào hỏi một tiếng với Từng bà tử xong cũng không nói thêm gì nữa.
"Từng thẩm, thẩm đang làm gì vậy?" Hứa Thanh nhìn Từng bà tử đứng trước
một cây gỗ tùng, trong lòng cũng hiểu được trong nhà Từng bà tử có Từng
thúc làm nghề mộc, đây là đến trên núi tìm vật liệu gỗ.
Từng bà tử cười ha hả ngừng động tác tay, lại cố ý đỡ trâm bạc được cắm
vô cùng đoan chính trên đầu, "Đây còn không phải do Từng thúc ngươi lại
nhận được mấy cái công việc sao! Trong nhà vật liệu gỗ không đủ, ta cũng không có việc gì làm nên đi tới đây nhìn xem."
"Sao rồi, kéo không nhúc nhích? Sớm biết làm không được còn theo ta tới
đây!" Một hán tử trung niên thân hình béo lùn ục ịch cầm theo đao nói
với Từng bà tử, nhưng ngữ khí thật ra lại rất ôn hòa, đây là Từng thúc.
"Sao có thể a! Này không phải chỉ là ngừng tay cùng Thanh ca nhi bọn họ
nói vài câu sao!" Từng bà tử tùy ý để Từng thúc tiếp nhận đồ vật trong
tay mình, "Để cho các ngươi chê cười rồi, bạn già của ta a, chính là nếu ta làm việc nhiều một chút lại luyến tiếc! Thật là người phiền phức
mà!"
Hứa Thanh nghe Từng bà tử cố ý nâng cao giọng điệu, khóe miệng hơi hơi run rẩy, người này thật là..
"Vợ chồng son đi dạo núi a, chúng ta liền đi trước, nếu có thời gian
rảnh thì đến nhà chúng ta chơi, ca nhi trong nhà đều đã gả, thật đúng là không có loại không khí náo nhiệt của con cháu!" Từng thúc mặt tròn
tròn mang theo tươi cười ôn hòa, quả thực giống như nụ cười hiền lành
của Phật, quả nhiên là trong nhà làm ăn buôn bán nhỏ, liền bộ dáng này,
ngữ khí này, thật làm người khác không nâng dậy được một phần chán ghét.
Phu phu Từng gia tổng cộng cũng chỉ có hai ca nhi, đều đã gả đi ra
ngoài, trong nhà cũng chỉ có phu phu hai người, Từng bà tử này không có
người để nói chuyện bát quái mỗi ngày trôi qua thật đúng là rất nhàm
chán, này bất hòa tôn a ma mới đánh như vậy lửa nóng.
"Được a, đến lúc đó cũng đừng chê chúng ta phiền." Hứa Thanh nói ra lời
này cũng cảm thấy thật là ngượng ngùng, trong thôn cũng chỉ có Từng gia
làm nghề mộc, người trong thôn muốn làm gia cụ cũng đều tìm đến Từng
gia, nếu như nhà Hứa Thanh làm nghề mộc, muốn tìm kiếm sinh ý còn không
phải là đối đầu nhà người ta sao!
Nhìn bóng dáng Từng thúc, Từng bà tử rời đi, Lý Trường Phong như suy tư
nhìn Hứa Thanh "Ngươi thật sự muốn đi tới nhà bọn họ chơi?"
Hứa Thanh: "..."
Gỗ đỏ chỉ là một tên gọi chung của nhiều loại gỗ, Hứa Thanh muốn tìm
chính là gỗ gõ, mà gỗ gõ cũng được chia làm ba loại, gỗ gõ đen,
gỗ gõ đỏ, cùng gỗ gõ trắng, trong đó gỗ gõ đỏ chính là mấy
cây đại thụ ngay trước mắt mà Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong tìm
được.
Hứa Thanh nhớ rõ khi đi học lão sư nói qua, gỗ gõ đỏ là nguyên liệu
chủ yếu đời nhà Thanh sử dụng để làm gia cụ, dùng gỗ gõ đỏ để làm
gia cụ, cho dù mấy trăm năm sau, chỉ cần lau lên một chút sơn trơn bóng
sẽ lại rực rỡ như mới, có thể thấy được chất gỗ của gỗ gõ đỏ rất
tốt, vì thế sớm được thế nhân chú ý đến.
Mà gỗ gõ đỏ có hai loại màu sắc đỏ thẫm và đỏ nhạt, hai loại này
đều giống nhau có "Dầu trơn" chất lượng thượng thừa, hoa văn không
những rõ ràng mà còn có nhiều biến hóa. Gỗ gõ đỏ sau khi trải qua mài dũa đánh bóng, phơi nắng sẽ cho người ta một loại cảm giác
đẹp đẽ khó nói nên lời. Không chỉ có số lượng nhiều, hơn nữa chất
lượng gỗ tương đối tốt, chế tạo gia cụ cũng hoàn mỹ. Ở hiện đại nếu
là người có hiểu biết thì gia cụ chân chính tốt nhất là làm
từ gỗ gõ đỏ.
"Trường Phong, là mấy cây này, đánh ký hiệu lên đi."
Đây là mấy cây niên đại khá lớn, càng có niên đại lớn càng là
nguyên liệu làm gia cụ tốt, nghĩ đến phòng ở mà mình muốn kia, Hứa
Thanh cũng không muốn làm gia cụ cùng phòng ở không tốt hơn nhà cũ.
Lý Trường Phong theo lời Hứa Thanh nói, đánh dấu ký hiệu lên mấy cái cây cậu chỉ, hai người vẫn đang ở bìa ngoài của núi rừng, đang lúc
Hứa Thanh nhìn qua nhìn lại cây cối xung quanh xem có cây gì mà mình
biết hay không, bỗng nhiên bị bàn tay to của Lý Trường Phong che miệng
lại, thân thể cũng bị Lý Trường Phong phía sau ôm ngồi xổm xuống đất.
"Suỵt! Đừng nói chuyện, có người!" Lý Trường Phong dán sát vào tai Hứa
Thanh thấp giọng nói, Hứa Thanh quả thật cực kỳ buồn bực, có người thì
làm sao! Có người thì phải trốn như vậy sao! Đang định cầm tay Lý Trường Phong bỏ xuống, Hứa Thanh lại nghe được âm thanh cách đó không xa
truyền đến.
"Nhẹ một chút, đồ quỷ!"
"Nhẹ cái gì mà nhẹ? Không phải ngươi thích ta dùng sức như vậy sao?"
"Đáng ghét! A.."
Này cư nhiên lại gặp phải người ta đang đánh dã chiến a! Lúc này Hứa
Thanh thành thành thật thật bất động ở trong lồng ngực Lý Trường Phong,
bây giờ rời đi nếu tạo ra tiếng vang, đối với ai cũng đều xấu hổ.
Lý Trường Phong sợ Hứa Thanh ngồi xổm mỏi chân, cố ý chậm rãi ngồi
xuống, thuận tiện để Hứa Thanh ngồi ở trên đùi mình, "Đừng nhìn!" Lý
Trường Phong dùng tay che lại đôi mắt Hứa Thanh đang trộm nhìn, hắn
không muốn để mấy thứ này ô uế mắt Hứa Thanh!
Hứa Thanh đang muốn trộm nhìn thì đôi mắt đã bị che khuất như vậy, vừa
định dùng tay kéo bàn tay to trước mắt ra, mới vừa giơ lên đã bị Lý
Trường Phong ngầm hiểu, "Nghe lời!"
Hứa Thanh đang muốn giãy giụa, bên kia lại truyền đến âm thanh.
"Thế nào, so với hán tử nhà ngươi, có phải ta làm cho ngươi càng thoải
mái hơn không?" Âm thanh này vừa nghe đã thấy là người không đứng đắn,
bất quá, lời này có ý tứ, hai người này nguyên lai là một cặp dã uyên
ương? (Dã uyên ương: Không phải vợ chồng)
"Ta đây có phải hầu hạ ngươi càng vừa lòng hơn tức phụ nhi nhà ngươi hay không?" Âm thanh này quả thực so với bà mai béo lúc trước tìm tới cửa
cũng không thua kém bao nhiêu a!