Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong ở Lý gia ăn xong
cơm trưa liền rời đi, trong nhà có heo con, nên sớm chút trở về mới
được. Đến ngã rẽ cuối thôn, Hứa Thanh nhớ tới hôm qua Lý Trường Phong
nói Tạ thúc kêu tới bắt gà con, vì thế hai người liền thuận tiện đi Tạ
gia đem gà con bắt trở về.
"Ồ! Không có ai ở nhà cả, chạng vạng chúng ta lại đến đi."
Lý Trường Phong gật đầu, nắm tay Hứa Thanh hướng ngoài thôn đi trở về
nhà, ngoài cổng Tạ gia khóa lại, chứng minh hai người Tạ thẩm không có ở nhà.
Về đến nhà nghỉ ngơi một lát, Lý Trường Phong liền
cầm cái cuốc ra cửa, "Ta xuống ruộng xới đất, ngươi ở nhà nghỉ ngơi,
không tốn nhiều thời gian ta liền trở lại."
Đồng ruộng đều ở
xung quanh nhà, đi lại cũng thuận tiện, chính là, Hứa Thanh nhìn
ánh nắng nóng bỏng ngoài mái hiên, nhíu nhíu mày, "Đợi chút nữa rồi
đi, lúc này trời nắng, đừng để bị cảm nắng."
"Không có việc
gì, cũng không xa, ta đi một lát liền trở về, thời tiết này rất tốt,
đất xốp, cây cỏ cũng dễ dàng bị phơi nắng chết héo, ngoan a." Lý
Trường Phong nhìn ánh nắng bên ngoài cũng không để ý nhiều, xoay
người nâng tay xoa xoa đầu tóc mềm mại của Hứa Thanh rồi ra cửa.
"Vậy ngươi trở về sớm một chút! Đừng có gắng gượng chống đỡ!" Hứa
Thanh không yên tâm, nhìn theo bóng dáng Lý Trường Phong dặn dò, thời
tiết bây giờ càng ngày càng nóng, cậu cũng biết cày bừa vụ xuân lửa
sém lông mày, cho nên mới không ngăn cản nhiều.
Đem vỏ chăn
phơi một buổi sáng ở ngoài sân vào phòng, tinh tế gấp gọn, đang
chuẩn bị mở ra ngăn tủ cất vào, lại thấy hai quyển sách nhỏ ngày hôm
qua bị Lý Trường Phong để ở trên mặt tủ, "Thứ này!" Hứa Thanh xoay
chuyển đôi mắt, đem hai quyển sách nhỏ nhét vào ngăn tủ phía dưới, cất
giấu tốt xong Hứa Thanh khe khẽ ngân nga một khúc hát tiếp tục
cất vỏ chăn vào ngăn tủ.
Thừa dịp Lý Trường Phong còn chưa trở về, Hứa Thanh tới mảnh đất trồng rau phía sau nhà kia, đem mầm
giống đã bọc bùn trong không gian lấy ra xếp thành hàng bày biện
tốt. Hạt giống đã hơi nhú ra đầu, xanh mượt nhìn rất khả quan, cho
nên không cần để ở trong không gian, lấy ra bên ngoài xếp thành
hàng dài, chờ ruộng xới tốt, liền có thể gieo hạt.
Chờ khi
Hứa Thanh xếp xong mầm giống, mặt trời cũng bắt đầu xuống núi,
cậu rửa sạch tay, cõng sọt lên lưng, cầm lưỡi hái đi cắt cỏ heo, mới ra khỏi nhà không xa, liền thấy Lý Trường Phong bận rộn trong ruộng.
Lý Trường Phong đã đào xới ba mảnh đất, mồ hôi ướt đẫm quần áo, nhìn
đã thấy nóng, Hứa Thanh đành phải quay trở về nhà, dùng bình gỗ
đựng đầy nước, mang đi cho hán tử nhà mình giải khát, thật là một
người bướng bỉnh, cũng không nhìn xem trời nóng như thế nào.
"Tới, uống chút nước đi, xem ngươi nóng thế kia rồi!" Hứa Thanh kêu Lý
Trường Phong dừng lại cái cuốc, đem nước đưa cho hắn.
Lý Trường
Phong cười hắc hắc vài tiếng với Hứa Thanh, lúc lấy nước còn nhân cơ
hội sờ sờ lòng bàn tay nhẵn bóng mềm mại của tức phụ nhà mình, chọc Hứa Thanh trừng mắt thật lớn rồi lại liếc mắt một cái nhìn hắn, "Cảm
ơn tức phụ nhi, ngươi muốn đi cắt cỏ heo?" Nhìn trang bị trên người Hứa Thanh, liền biết cậu muốn làm cái gì.
"Đúng vậy, ta liền ở
miếng đất kia cắt, bây giờ heo còn nhỏ, ăn cũng không nhiều lắm, không
lãng phí sức lực a." Về sau heo trưởng thành cũng không còn dễ
nuôi, ăn cũng nhiều, nơi này không có bắp cho heo ăn, một năm bốn mùa
đều là chút cỏ heo, qua một thời gian trong ruộng đều là lương thực
cùng rau ăn, muốn cắt cỏ heo phải đi tới đất hoang không có người
trồng cây hoặc là bên ngoài núi cắt.
Lý Trường Phong ừng ực uống hết một nửa nước trong bình, để tới bên miệng Hứa Thanh,
"Ngươi cũng uống." Hứa Thanh cũng không ngượng ngùng, vừa rồi nhìn Lý
Trường Phong uống cậu cũng cảm thấy có chút khát, liền kề miệng vào
bình gỗ trong tay Lý Trường Phong uống một hớp lớn, nào biết uống quá
nhanh, nước từ bên miệng tràn ra chảy xuống cái cổ trắng ngần, sau đó chảy vào bên trong y phục, Lý Trường Phong nhìn đến hai mắt
rực lửa, buổi tối hôm nay, hắn sẽ không nhịn.
Hứa Thanh cắt cỏ
heo trong chốc lát liền liếc mắt nhìn Lý Trường Phong cách đó không xa,
có đôi khi vừa lúc bắt gặp ánh mắt Lý Trường Phong cũng thường xuyên
nhìn lại đây, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc trong
cuộc đời chính là đến từ những điều đơn giản nhất trong sinh hoạt
hàng ngày.
Chạng vạng trong thôn lục tục bay lên khói bếp,
Hứa Thanh kêu Lý Trường Phong cắt cá thành lát mỏng xong rồi bỏ vào trong nồi canh đang sôi, cá nấu không mất nhiều thời gian, chưa
đến mười lăm phút Hứa Thanh liền múc ra đặt lên bàn, Lý Trường Phong
giúp Hứa Thanh chuẩn bị tốt cá cùng đồ ăn xong liền đi tới nhà Tạ
thẩm bắt gà con, lúc này còn chưa trở về.
"Đúng rồi! Ngày hôm
qua làm đồ chua!" Đem cơm bưng lên bàn xong, Hứa Thanh nhớ tới đồ chua
ngày hôm qua chỉ đạo Lý Trường Phong làm, vì thế liền lấy đôi đũa,
đem theo một cái chén nhỏ đi tới phòng tạp vật, nhẹ nhàng mở ra cái
nắp tròn, một cỗ mùi vị quen thuộc liền xông ra.
"Thành công!"
Hứa Thanh nếm nếm mùi vị, tuy rằng so ra kém với mùi vị vừa cay vừa chua ở hiện đại, nhưng vẫn được coi là ngon miệng, hơn nữa còn bỏ
thêm một giọt linh tuyền, ăn có một cỗ hương vị khác ở bên trong.
"Tức phụ nhi, ta đã trở về!" Trong viện truyền đến tiếng nói Lý Trường Phong từ xa đến gần, Hứa Thanh cũng cẩn thận đậy lên cái nắp tròn, đem chén nhỏ đã gắp đầy đồ chua bưng lên bàn, "Cơm đã xong, mau ăn, tiền bắt gà con đưa cho Tạ thẩm chưa?"
Lý Trường Phong dùng khăn lau
khô tay vừa mới rửa sạch, lắc lắc đầu, "Tạ thẩm bọn họ không ở nhà,
ta ở cuối thôn gặp được Ngụy lão nhị, hàn huyên vài câu, hắn nói qua
mấy ngày sẽ đưa cho ta vật liệu gỗ làm tủ quần áo." Còn chưa đi
tới cổng nhà đã nghe được mùi thơm đồ ăn tức phụ làm, làm hắn
thèm muốn chết.
Hứa Thanh xới thêm cơm cho Lý Trường Phong,
nghe xong lời này cũng không nghĩ nhiều, "Khả năng hai người Tạ thẩm đi
đến nhà của Tạ ca nhi ở trấn trên rồi." Tạ ca nhi là hài tử duy nhất
của Tạ thẩm cùng Tạ thúc, mấy năm trước gả đến Mã gia có cửa hàng buôn
bán đồ tạp vật ở trấn trên, cũng khiến ca nhi trong thôn đỏ mắt một thời gian, Tạ thẩm bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ đi nơi đó thăm Tạ ca nhi,
cũng thường hay không trở về mấy ngày.
Buổi tối Lý Trường Phong
ăn nhiều đồ chua nhất, hắn ăn một lần liền yêu thích mùi vị này, ngay cả cá cũng không ăn nhiều như ngày hôm qua, bất đắc dĩ Hứa Thanh đành phải đi lấy thêm một nửa chén đồ chua cho Lý Trường Phong. "Cũng không thể
ăn thêm nữa! Thứ này vị chua nhiều!" Ăn nhiều đối với dạ dày không tốt,
tuy rằng cũng là một món đưa cơm...
Ánh sao lấp lánh mỏng manh đã che kín bầu trời đêm, hiện giờ đã là đêm khuya giờ sửu, trong phòng tối đen, Hứa Thanh cơ hồ kêu lên cũng kêu không nổi, toàn thân run rẩy,
cái lưỡi Lý Trường Phong nóng cháy ở trong miệng cậu khuấy đảo triền miên, làm toàn thân cậu không tự chủ được mà run rẩy.
Lý
Trường Phong không vì Hứa Thanh cao trào mà dừng lại, ngược lại động
càng thêm kịch liệt, bởi vì động tác hai người mà giường gỗ cũng đong
đưa, phát ra từng tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt" có quy luật. Hứa Thanh
vẫn luôn đắm chìm trong cảm giác mê loạn do Lý Trường Phong mang
đến, có lẽ là bởi vì động tác của Lý Trường Phong quá mức mãnh liệt, có lẽ là bởi vì bàn tay to của Lý Trường Phong khắp nơi đốt lửa, cũng có
lẽ là bởi vì da thịt đụng chạm thân cận như vậy!
Cậu cảm thấy
lúc này mặc kệ cảm giác mê loạn là do thân thể hay là trong lòng
mang đến cũng đều giống như một giấc mộng, rồi lại bị động tác
mạnh mẽ của Lý Trường Phong kéo về hiện thực, ngoài cửa sổ bóng đêm
mang tới hơi lạnh, Hứa Thanh lại cảm thấy cả người mình nóng cháy.
"Đủ rồi......" Thanh âm của cậu đã mang theo khàn khàn, thời gian quá dài, cậu chịu không nổi.
"Ngoan, một lần cuối cùng." Lý Trường Phong dồn dập đáp lại người dưới thân, động tác lần sau so với lần trước mạnh mẽ hơn!
"Ngươi dừng lại! Mau dừng lại!" Một cảm giác đau đớn ập đến làm cậu
gần như điên cuồng, hai tay đặt trên vai Lý Trường Phong hung hăng bóp
chặt thịt đối phương, Lý Trường Phong lại không biết đau, trấn an hôn
hôn khóe miệng Hứa Thanh...
Kết thúc sau đó, Lý Trường Phong ôm
Hứa Thanh song song nằm trên giường gỗ đã được dọn dẹp, mồ hôi trên
người đã được lau sạch sẽ, ngoài cửa sổ thổi tới gió lạnh căm căm, ở lúc vận động xong thế nhưng lại cảm thấy mát lạnh, Hứa Thanh trước khi ngủ
nói một câu cuối cùng: "Mấy ngày nay đừng có mơ tưởng lại đụng vào ta!"
Lý Trường Phong yêu thương sờ sờ khuôn mặt đang ngủ của Hứa Thanh, "Được,
ta không chạm vào ngươi, ngươi chạm vào ta......" Cũng không biết Hứa
Thanh mà nghe thấy lời này có thể đánh chết Lý Trường Phong hay không!
Cậu căn bản không phải là ý tứ này!
Ngày hôm sau Hứa Thanh cũng
là đến giữa trưa mới tỉnh, "Đừng cười với ta! Đi Tạ gia nhìn xem người
đã trở về chưa." Tống cổ Lý Trường Phong đi cho khuất mắt, nhìn thấy
mặt hắn liền tức giận. Hứa Thanh xoa eo ở trong sân hoạt động thân thể,
tối hôm qua tuy rằng lăn lộn không nhẹ, nhưng so với đêm tân hôn còn
tốt hơn nhiều.
Lý Trường Phong vui sướng nghe lệnh Hứa Thanh đi
vào trong thôn, vừa mới tới cổng Tạ gia, đang muốn gõ cửa, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng Tạ thẩm khóc.
"Mã gia kia thật đáng
chết! Trong lòng sao lại tàn nhẫn như vậy đây! Như thế này thì ca nhi
chúng ta về sau làm sao mà sống đây!" Tạ thẩm ngữ khí bi thương nói.
"Làm sao mà sống?! Chúng ta còn chưa có chết đâu! Ca nhi có rất nhiều đường
sống!" Tạ thúc âm thanh gào lớn, Lý Trường Phong thu hồi tay đang ở
không trung chuẩn bị gõ cửa, nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng để không phát ra âm
thanh, đi vòng trở về.
"Tạ thẩm bọn họ còn chưa trở về sao?" Hứa
Thanh mới vừa đem cơm Lý Trường Phong lưu lại cho mình ăn xong, liền
thấy Lý Trường Phong tay không trở về, cho rằng Tạ thẩm bọn họ còn chưa
có trở về.
Lý Trường Phong lắc lắc đầu, đóng lại cổng, ở trước
ánh mắt nghi hoặc của Hứa Thanh hạ thấp giọng mở miệng nói: "Tạ gia
giống như đã xảy ra chuyện, có liên quan đến Tạ ca nhi, cụ thể ta cũng
không rõ ràng lắm, ta chỉ đứng ở ngoài cổng nghe ngóng bên trong một
lát, rốt cuộc ta vẫn là người ngoài, lại là một hán tử, không tiện
nhúng tay vào việc nhà người khác." Tức phụ nhà mình cùng Tạ thẩm hợp
nhau, để Hứa Thanh đứng ra so với mình tốt hơn nhiều.
Hứa Thanh
nghe Lý Trường Phong nói trong lòng vang lên một tiếng, "Chờ một lát nữa ta tự mình đi." Xem ra Tạ thẩm bọn họ đi trấn trên không trở về sớm
cũng không đơn giản là muốn đi thăm Tạ ca nhi như vậy.
"Được, ta xuống ruộng a!" Lý Trường Phong hôn hôn cái trán Hứa Thanh, vác cái
cuốc đi rồi, mấy ngày nay thời tiết tốt, phù hợp để xuống ruộng làm
việc.
Hứa Thanh thu dọn tốt phòng bếp, mang theo một cái bình nhỏ đựng đồ chua đem đến cho nhà Tạ thẩm, khi cậu đến trước cổng Tạ gia,
bên trong không có âm thanh giống như lúc Lý Trường Phong tới, ngược lại rất an tĩnh, Hứa Thanh nhìn trước cổng đã không còn bị khóa lại, xác
định có người ở trong nhà, mới bắt đầu gõ cửa.
"Tạ thẩm ở nhà không? Ta là Thanh ca nhi, mang tới cho thẩm chút đồ!"
Không đợi bao lâu, Tạ thúc liền tới mở cửa: "Thanh ca nhi đấy à! Vào đi, Tạ
thẩm ngươi đang ở nhà chính đó, đi trò chuyện cùng hắn đi, ta cũng nên
xuống ruộng thôi, mấy ngày nay cũng chưa xuống ruộng làm việc, cũng
không thể để chậm trễ thời gian được."