Đoạn clip nóng bỏng cùng lúc bị tuôn ra bên ngoài, danh dự bị mất hết.
Việc buôn bán chất cấm cũng khiến cô ta nhận bản án nuốt chửng thanh
xuân của mình. Đám người trước đây đã từng sỉ nhục hắn thì kẻ nhập viện, kẻ vào trại cai nghiện bỏ mất đi cuộc thi quan trọng của cuộc đời. Xem
như Sở Ngạn cũng trả đủ những 'ân tình' trước đây bọn họ đã ban cho hắn.
Sở Ngạn tựa vào lòng của Lam Kỳ, hoàn toàn yên tĩnh không có quá nhiều bận tâm nữa. Sau khi thi xong, toàn bộ những cảm xúc của Chu Họa Ngạn sẽ
biến mất, hắn sẽ không cần phải áp chế nó nữa.
- "Em mà cứ như
vậy thì chúng ta không thể ôn tập được đâu"- Lam Kỳ xoa xoa bụng của Sở
Ngạn, tựa cằm lên vai, âu yếm hôn hôn lên tai của hắn.
Sở Ngạn
bỉu môi -"Anh còn muốn giấu em đến bao giờ?"- Tô Vân đã liên hệ thành
công với đồng nghiệp ngoài nước, chuẩn bị gửi hắn sang để có một năm ôn
luyện cho cuộc thi đại học quốc tế.
Chu Ngoạn cũng không ngại thể diện mà gửi gắm cho những người bạn cũ bên đó. Có thể nói giáo viên để
cho hắn ôn luyện đều là giáo sư, tiến sĩ của đại học y, bệnh viện lớn.
Một con đường hoa hồng, cha mẹ Chu Tô đều đã dọn hết chướng ngại cho Sở
Ngạn. Hiện tại chỉ cần hắn kiên trì học thì xác suất đậu là rất cao.
- "Với năng lực của anh có thể thi thẳng vào, sao lại đợi em một năm nữa"- Sở Ngạn nhíu mày, đem tâm tư của mình nói ra.
Lam Kỳ im lặng một chút, nắm tay hắn hôn lên, thâm tình vô cùng -"Anh muốn đồng hành cùng em"-
- "Chúng ta vẫn đi cùng nhau, chỉ là em chậm hơn anh một chút thôi, nhưng em không muốn anh đợi, em muốn được nỗ lực đến nắm tay anh"- Tay của Sở Ngạn đan chặt vào tay của Lam Kỳ, bao tình yêu đong đầy trong từng câu
nói.
Lam Kỳ ôm chặt lấy hắn, chầm chậm gật đầu -"Anh hiểu rồi nhưng em hãy nhanh lên không anh sẽ quay đầu bế em đi đấy"-
Lam Kỳ có thể bỏ qua tất cả những chướng ngại lớn để dung túng, yêu chiều
hắn. Dù đó là vô lý, là không thích hợp, y đều không màng đến.
•
Khi tiếng chuông dần vang lên, những học sinh có người vui vẻ có người lại ủ rũ rời khỏi phòng thi. Mẹ Tịch lại cực kỳ mong chờ đón con của mình, bà cũng hiểu được việc vừa rồi của Nhược Giai ảnh hưởng đến con mình nhưng thấy Tịch Vũ hoàn toàn chăm chú vào việc học bà cũng vui lắm.
Chuẩn bị đủ các món ăn, hỏi thăm rất nhiều về Tịch Vũ nhưng anh chỉ nói -"Có
thể đỗ nhưng..."- Vẫn chưa để kịp nói hết, bà đã cười đến típ mắt không
nghe con mình nói nữa, chỉ luyên thuyên rất nhiều.
Mặc kệ ba từ cuối -"Con mệt rồi"-
Đây có lẽ là câu nói cuối cùng Tịch Vũ dành cho mẹ mình cũng là lời cuối từ con trai mà bà được nghe. Tịch Vũ chầm chậm đi lên phòng, lấy ra lọ
thuốc ngủ đã vùi sâu trong đống tài liệu ôn thi, đem bức tranh của Chu
Họa Ngạn mà anh chỉ có thể dựa vào trí nhớ vẽ ra.
- "Tiểu Ngạn, cậu có nhớ tôi không?"- Tịch Vũ cười, nụ cười chua xót từ tận tâm can khiến cho lòng người đau đớn.
- "Cậu chờ tôi được không? Tôi nhất định sẽ đến tìm cậu"- Tịch Vũ biết cơ hội cuối cùng mà Sở Ngạn ban cho mình không phải là trả thù hay tiếp
tục sống thay phần người khác mà là chạy đến bên cạnh người mình yêu để
bù đắp lỗi lầm.
Trong cơn mờ mịt, Tịch Vũ từng bỏ rơi Chu Họa
Ngạn, anh thương mẹ tần tảo vất vả nuôi mình những cũng mệt mỏi do mẹ
tạo nên áp lúc. Mẹ muốn anh học tốt, anh đều cố gắng mỗi đêm mặc cho
từng cơn đau quặn thắt từ trong bao tử kéo dài. Chỉ bình yên khi bên
cạnh cậu, những món ăn chứa đầy tình cảm cùng những lời nhắc nhở. Anh
nhận được tình cảm bình yên, êm ắng như sóng biển, không có nhiều xô
đẩy.
Ước nguyện của mẹ chính là anh đỗ một đại học tốt, anh đã
làm được rồi. Bây giờ anh chỉ muốn về bên cậu thôi... Và nói với cậu một câu mà trước đây Tịch Vũ chưa có cơ hội để nói -"Chu Họa Ngạn, đợi
tôi... tôi yêu cậu"-
Anh đến bên cậu rồi đây.
•
Trong chuyến hành trình đến đất khách quê người, không phải chỉ vì một tương
lai tươi đẹp mà còn vì rời khỏi một xã hội với những tư tưởng cổ hủ
không lối thoát. Cha mẹ Lam gia cũng không muốn con mình sống tại quê
hương nhưng chịu sự độc ác của miệng lưỡi nhân thế, nên tốt nhất nén đau mà đưa con đến chân trời hạnh phúc.
Cả Chu Ngoạn và Tô Vân đã
từng trải qua, đã từng u mê cũng đã thức tỉnh, bọn họ tuy không có tình
cảm với nhau nhưng hổ dữ sao có thể ăn thịt con. Chỉ là khi Chu Họa Ngạn chết rồi bọn họ mới nhận ra, không kịp quay đầu sửa sai nữa.
-
"Chúng ta cùng xây dựng tương lai được chứ?"- Lam Kỳ lấy một chiếc nhẫn
bạc từ trong túi ra, đôi mắt sáng lên với hy vọng rực cháy hướng về phía hắn.
Sở Ngạn cau mày -"Anh đã ăn sạch em rồi còn muốn chạy sao?"-
Tình cảm chập chùng khó nói hết, chỉ có thể dùng thời hạn cả đời để chứng minh.
~~~~~~~~~~
• Châu thường đánh sai chính tả nhiều, mong mọi người bỏ qua:((