Hải yêu có tuổi thọ gấp đôi nhân loại nhưng một khi đã kết tri kỉ với
nhân loại, rất nhanh hải yêu sẽ bị giảm đi đáng kể dương thọ. Kể cả Sở
Ngạn cũng rất khó chống lại quy luật này. Hắn không muốn người yêu thấy
cảnh mình rời đi, tuy đã giao dịch với thiên đạo của vị diện này nhưng
thân thể của hải yêu vốn đã độc tố sẵn rồi, thương tích chồng thương
tích có thể sống đến khi Hạ Dục Niên già đi thì đã tốt lắm rồi.
Sở Ngạn nhìn đôi mắt chứa đầy sự bất lực và bi thương, lòng lại đau nhói
không thôi. Hắn tự hứa với lòng mình, dù vị diện sau như thế nào thì
cũng phải dưỡng cho cơ thể thật tốt. Không thể để y chứng kiến cảnh này
nữa.
[Ngươi không cần đụng tay đến tội đồ mà vẫn bắt được gã, quả thật rất hời đó] - Lucifer không biết nói sao nhưng nó đã nhận thông
tin tội đồ bị đưa đến Cửu Trùng Hỏa Thiên, trước tất cả ma quỷ tam giới
hành hình một cách đáng sợ. Tội đồ không chết ngay tức khắc mà bị hành
hạ suốt nhiều ngày liền khiến tiếng thét của gã cũng phải kinh động đến
Thiên giới.
- "..."- Đúng như Lucifer nói, hắn vẫn chưa kịp ra
tay đã có người thay hắn giải quyết rồi, đỡ tốn không ít công sức. Nhưng mà... lão già Thiên đế lại lấy cớ đó mà khấu trừ không ít công đức.
Sở Ngạn liếc nhìn Lucifer đang cười không ngậm được miệng thì thở dài. Nó
chắc phải ở dạng mèo cả đời rồi... để xem có nên tìm một đối tượng thích hợp cho nó không?
Bên này Lucifer còn không nhận ra nguy cơ mình sợ nhất, chỉ có vui vẻ vì nhiệm vụ hoàn thành dễ dàng mà thôi.
[Tiếp tục nhiệm vụ, tiếp tục nhiệm vụ nào...] - Con mèo trước đây ốm ốm nay
lại lên thêm vài cân nên khiến cho nó mới quay có một vòng liền ngã
xuống mắt đất nhưng nó vẫn tươi cười đưa Sở Ngạn tiếp tục làm nhiệm vụ.
Đôi khi tình bạn giữa Sở Ngạn và Lucifer khiến người ta hoài nghi. Tuy
Lucifer luôn miệng châm chọc hắn nhưng một khi hắn gặp nguy hiểm hay đi
vào con đường tăm tối không lối về thì chỉ có nó luôn là người đầu tiên
nguyện ý ủng hộ hắn.
•
Âm thanh của thủy tinh va xuống mặt sàn, những tiếng cãi vã của người lớn từng chút một chiếm lĩnh tâm trí
của hai đứa nhỏ non nớt. Đứa trẻ ước chừng chỉ mười tuổi co ro ôm lấy
gấu bông, đôi lúc còn dùng tay che lại hai bên tai muốn tránh đi tiếng
ồn ào nhưng không thể.
- "Anh muốn nuôi con một mình thì nuôi đi, tôi không rảnh để chăm sóc một đứa nhỏ, tôi cần có sự nghiệp riêng, con đường riêng của mình. Anh mà không ký đơn ly hôn thì chúng ta ra tòa"-
Người phụ nữ nhanh tay đặt quần áo của mình vào vali, xong cũng không
quên mắng mỏ -"Một người đàn ông vô dụng đến mức đến cả học phí cho con
cũng không có thì tôi sống bên anh có tương lai sao? Mười năm hôn nhân
vậy là đủ lắm rồi. Nếu anh còn chút lòng tự tôn của đàn ông thì đừng có
mà lớn tiếng với tôi, lo yên ổn ký đơn đi"-
Người phụ nữ nói xong ôm lấy hành lý, chuẩn bị bước ra cửa thì lại bị đứa trẻ kéo chân lại.
Nước mắt cậu bé giàn giụa, người bạn thân gấu bông cũng đánh rơi dưới
mắt đất, nắm chặt lấy váy mẹ mà khóc -"Mẹ ơi, đừng đi mà mẹ ơi..."-
Người phụ nữ bỗng chốc khựng lại, quỳ xuống mặt đất ôm chặt lấy đứa con
nhỏ của mình.
- "Tiểu Húc ngoan, mẹ làm có tiền rồi sẽ trở về đón con, con ngoan hãy đợi mẹ"- Tô Kiều xoa đầu con trai, khóe mắt cũng đỏ
hoe, dường như không nỡ xa đứa con thơ này. Nhưng người mẹ ấy vẫn quay
đầu rời đi, mặc cho đứa con thơ gào khóc đến khan giọng.
Chu Yên
thấy con khóc mẹ không chịu buông nhất thời tức giận -"Mẹ mày đã không
cần mày thì gào khóc gì nữa"- Ông ta quăng chai rượu xuống đất, tạo
thành những âm thanh va chạm đáng sợ khiến Chu Tinh Húc chỉ có mím chặt
môi, không để bản thân phát ra những tiếng nức nở đầy đau khổ.
-
"Đàn bà xấu xa, chỉ biết vật chất ham mê những thứ xa hoa phù phiếm"-
Chu Yên rống lên như con thú hoang bị thương, tay không ngừng đập nát
những bức ảnh gia đình hạnh phúc trước kia.
Chu Yên cùng Tô Kiều
kết hôn vì lỡ có thai, khi đó cả hai còn quá trẻ, chỉ nghĩ đến một mái
nhà tranh hai trái tim vàng. Hoàn toàn không nghĩ đến tiền bạc cùng
trách nhiệm khi có con. Mười năm bên nhau cực khổ, Tô Kiều thật sự không chịu nổi người công nhân sáng đi làm, tối đắm chìm trong rượu chè nữa.
Cô quyết định từ bỏ, để lại đứa con thơ cùng người chồng vô dụng để đến
nơi khác thiết lập một cuộc sống mới.
Gia đình tan vỡ, tội nhất
vẫn là đứa trẻ chưa hiểu hết sự đời - Chu Tinh Húc. Sau khi mẹ đi, từng
bữa ăn của đứa trẻ không là mì gói thì cũng là cơm hàng cháo chợ. Bếp
núc nguội lạnh, người cha ngoài trừ để tiền trên bàn ra thì hoàn toàn
không hỏi han hay quan tâm gì đến Chu Tinh Húc, số ngày cậu bé gặp cha
chưa đủ đếm hết một bàn tay.
Vào khoảng sáu năm, Chu Yên dẫn một
nam nhân khác về nhà, lại thêm hai đứa trẻ xa lạ. Người anh - Lưu Ngạn
chỉ nhỏ hơn Chu Tinh Húc một tuổi. Người em - Lưu Thủy thì nhỏ hơn ba
tuổi. Chu Yên quan tâm hai đứa nhỏ họ Lưu hơn cả con ruột của mình, còn
có nam nhân Lưu Kỳ Tân kia nữa.
Một nhà ba người họ Lưu có phần
ngại ngùng khi gặp Chu Tinh Húc, chỉ có đứa nhỏ nhất Lưu Thủy vì có thêm một người anh trai mà vui mừng quấn quýt lấy y. Còn Lưu Ngạn vẫn luôn
giữ một thái độ không xa không gần, nếu như không cần thiết sẽ không bắt chuyện với Chu Tinh Húc.
Lưu Kỳ Tân muốn làm quen với y nhưng
đổi lại chỉ có ánh mắt xa lạ của thiếu niên mười sáu tuổi. Chu Tinh Húc
không thất lễ nhưng để xem ba người này là người một nhà thì không thể.
Chu Yên thì nào quan tâm, ông ta chỉ biết người mình yêu cùng hai đứa
trẻ họ Lưu mà thôi.
- "Chu Tinh Húc, sau này phải nhường nhịn hai em của mày cho tốt đấy"- Đó là câu duy nhất có đầu có đuôi đàng hoàng
mà Chu Yên nói với y trong suốt sáu năm qua. Không thân mật gọi cha con, chỉ có tên hoặc không đại từ.
- "... Vâng"- Chu Tinh Húc mặt không biến sắc, lặng lẽ ăn cơm trắng trong bát.
Lưu Thủy muốn gắp ít thức ăn cho anh trai mới nhưng đứa nhỏ vụng về tay
chân thế nào lại đổ cả bát canh vào người y. Lưu Kỳ Tân ngượng ngùng,
muốn xin lỗi nhưng Chu Tinh Húc lại dửng dưng như không -"Không sao, con ăn cũng no rồi, con xin phép"-
Gia đình chắp vá một cách không hoàn chỉnh vẫn có thể khiến người lớn vui vẻ nhưng chắc chắn khiến cho con nhỏ tổn thương.