- Chuyện là có vài thái giám đã phát hiện nhiều chất độc làm suy yếu
thân thể trong gian bếp của điện Hàn Thân Vương. Thần thiết nghĩ rằng,
có lẽ đây là mưu hèn kế bẩn của một trong các phi tần.
Gương mặt
của Hoàng Tuấn Khương vẫn bình tĩnh như đã đoán trước được, nhưng bàn
tay đặt trên đùi đã nắm thành quyền, có vẻ hắn ta cũng tức giận khi con
trai cả của mình bị giết.
Vốn là hắn có thể truyền ngôi sớm để sống an nhàn cùng thê tử...!
- Còn chuyện kia thì sao?
- Thần đã thay thuốc cho các nương nương, hiện giờ thì mọi thứ vẫn tiến
triển êm xuôi, thuốc đã ngấm suốt 10 năm nay, bây giờ dù có bỏ được
thuốc thì ắt hẳn cũng phải đến 10 năm nữa mới thoát khỏi di chứng thuốc
để lại.
- Được rồi. Cứ tiếp tục thay thuốc đều đặn, tránh việc
hết tác dụng. Vẫn là Lương thái y tính kế tốt, con cái chỉ dừng lại ở
thập tam a ca. Nếu cứ vậy mà tăng lên, chỉ e nội chiến càng gắt gao,
phiền càng thêm phiền.
- Thần chỉ là có chút kế sách để hoàng
thượng bớt phiền lòng. Nhân tiện thần muốn hỏi...tại sao hoàng thượng
lại để cho các thị vệ thân cận chung chăn gối với các phi tần của mình.
Như vậy không phải là thiệt thòi cho các nương nương rồi sao?
-
Chẳng phải trẫm đã cho họ cuộc sống của phi tần mà họ hằng mong ước sao? Chuyện chung chăn gối với những người không có tình cảm mà chỉ có ham
muốn xác thịt, trẫm tuyệt nhiên cảm thấy khinh bỉ. Nếu họ muốn có một
đứa con, cùng lắm ta cũng đã cho các thị vệ thân cận có nhan sắc của ta
thưởng thức. Đều là nam thanh nữ tú, đều là ân huệ của thiên tử, có gì
thiệt thòi!?
Hoàng Tuấn Khương mặt lạnh như tiền nói ra những lời nhẫn tâm, khác với Tâm Lan đang sốc tinh thần đứng ngoài cửa. Cô ta có
vẻ cũng đang nghĩ rằng, bốn a ca của Hoàng My, có lẽ chỉ là con của một
thị vệ vô danh nào đó.
- Chẳng phải những a ca của Hoàng hậu đều
là mang huyết mạch của người sao? Người ban đầu rõ ràng không có tình
cảm, nhưng tại sao...
- Lương thái y, có lẽ đây là ý trời...là
định mệnh khiến ta nhất định chỉ có con với nàng, khiến ta yêu nàng,
khiến nàng làm mẫu nghi thiên hạ, khiến con của ta và nàng sẽ trở thành
thiên tử tương lai.
Nhắc đến Hoàng My, sự lạnh nhạt đã không còn
trên gương mặt ấy, bấy giờ chỉ có sự ân cần, dịu dàng, mê đắm khi nhớ
đến một người mà mình thật sự yêu thương và muốn gắn bó hết đời này.
Đó chính là tình yêu...
Lương thái y nghe vị hoàng đế trước mặt bày tỏ tâm tình, lòng cũng êm đềm như bèo dạt mây trôi. Ông cũng đã coi Hoàng Tuấn Khương như con trai mình
từ lâu nên thường xuyên không kiêng nể gì mà nói thẳng. Chỉ là hiện tại
có xúc cảm không nói thành lời, ông thật sự muốn buông xuôi để câu
chuyện này kết thúc ở đây...
Tình yêu là một thứ gì đó rất vĩ
đại, dù không thể thấy bằng mắt, nhưng nó đã ở sâu trong tâm hồn của mỗi người. Đã là con người thì dù có nhẫn tâm và khô khan đến đâu, cũng
phải có lúc biết yêu. Vì vậy nên nó cũng rất phiền phức, có những khi mà bắt buộc phải từ bỏ cảm xúc yêu thương của mình vì một lợi ích tốt hơn, cũng có thể vì yêu mà khổ, vì yêu mà hận, và cũng có thể vì yêu mà làm
những điều không ai ngờ tới được...
Thấy tâm trạng của Lương thái y trùng xuống hẳn, Hoàng Tuấn Khương dự cảm điều chẳng lành, hắn có
chút lo lắng, hỏi Lương thái y có chuyện gì còn chưa nói hết.
- Chuyện về Hoàng hậu nương nương...
Lương thái y có vẻ khó nói thành lời, càng khiến cho Hoàng Tuấn Khương trở nên sốt ruột.
Chả là mấy hôm trước Hoàng My ốm liên miên 3 ngày liền không tỉnh, khiến
cho hắn, Hạ Bích Trâm và mấy đứa trẻ vô cùng lo lắng, nên đã gọi Lương
Thái y đến. Sau khi uống thuốc của Lương Thái y thì Hoàng My cũng đã
tỉnh lại, tuy nhiên lâu lâu sẽ ngất đi hoặc tự nhiên sốt cao và cảm lạnh bất thường. Vậy nên Hoàng Tuấn Khương cũng phải càng lúc càng kè kè bên cô, lúc nào có mặt cô là sẽ lập tức có hắn. Lương thái y cũng thường
xuyên gặp Hoàng My để chẩn bệnh cho cô hơn.
- ...Hoàng hậu nương
nương mắc phải bệnh lạ, không thể chẩn đoán được, càng không có thuốc
giải, theo triệu chứng hiện tại...ắt hẳn không còn sống được lâu...
Hoàng Tuấn Khương trợn tròn mắt, như thể không tin vào tai mình. Tâm Lan đứng trốn sau cánh cửa, gương mặt đã biến sắc từ lúc nào, người đứng không
vững, không cẩn thận dựa vào cánh cửa, tạo ra tiếng động nhẹ.
- Là ai!?
Hoàng Tuấn Khương lập tức ra mở cửa, chỉ thấy Tâm Lan với bộ dạng hơi hoảng sợ khi bị quát, trên tay là túi bánh nhỏ.
- Tham kiến hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương vì ngồi trong phòng nhàn
rỗi nên đã vào bếp làm bánh, bảo nô tì mang đến cho người.
Hoàng
Tuấn Khương nghe Hoàng My đang làm bếp, vội vàng chạy vào trong Ngự
Thiện Phòng. Mặc kệ Lương Thái y và Tâm Lan ngơ ngác đằng sau.
Tâm Lan và Lương Thái y nhìn nhau, Tâm Lan mỉm cười, cúi người một cái rồi
rời đi, Lương Thái y cũng cười nhẹ, coi như nhận cái cúi đầu.
Điều đặc biệt ở đây chính là, Tâm Lan là con gái ruột của Lương Thái y. Đó là lý do tại sao cô ấy lại biết Linh Lan Hương.
Cánh cửa Ngự Thiện Phòng bật mở, trong khi các đầu bếp vừa giật mình thì
Hoàng My cũng ngơ ngác, trợn tròn mắt nhìn Hoàng Tuấn Khương, trên tay
vẫn còn miếng bánh đang cắn dở.
- Sao nàng lại vào đây làm gì? Có biết là nguy hiểm lắm không?
Hoàng Tuấn Khương vội vàng xét Hoàng My từ trên xuống dưới, thấy cô thật sự không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng My còn đang đơ cả người ra thì bị hắn lắc lắc người cũng tỉnh lại. Gương mặt tràn đầy sự khó hiểu.
- Cái đó...không phải là ta đã bảo Tâm Lan mang bánh cho người rồi sao?
Thấy Hoàng My ngây thơ như vậy, tâm trạng của Hoàng Tuấn Khương có vẻ rất
vui. Nhưng câu nói của Lương Thái y bất chợt xuất hiện trong đầu, cảm
xúc của hắn liền trùng xuống. Hắn chỉ nhẹ nhàng bế Hoàng My lên rồi rời
khỏi Ngự Thiện Phòng.