Mắt thấy Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều muốn cùng bảo chủ Linh Lung bảo rời
đi, Kiều Nhạc Thủy và đệ tử Thiên Phù Tông rốt cuộc kịp phản ứng, vội
vàng gọi bọn họ lại.
Lúc Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều dừng lại, bảo chủ Linh Lung bảo cũng dừng
lại, các đệ tử Linh Lung bảo khác thấy thế, dồn dập dừng lại.
Một đám người cứ như vậy đậu ở chỗ đó, chờ hai người.
Thấy cảnh này, đám người tu luyện canh giữ ở bên ngoài Thiên Chi Nguyên đều
hơi sững sờ, không biết hai người này là thần thánh phương nào, vậy mà
khiến bảo chủ Linh Lung bảo hạ mình, đặc biệt dừng lại chờ bọn họ.
Từ khi Thiên Chi Nguyên xảy ra chuyện, gần như tất cả cao thủ hàng đầu Phi Tinh đại lục tụ tập bên ngoài Thiên Chi Nguyên, tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của vô số người tu luyện.
Chuyện Thần mộc xuất hiện
trong Thiên Chi Nguyên đã không phải là bí mật trên Phi Tinh đại lục,
trừ những người bế quan, hầu như tất cả người tu luyện đều biết.
Sau khi những người tu luyện này biết, mặc kệ thật giả, đều như ong vỡ tổ vọt tới Thiên Chi Nguyên.
Dần dà, người tụ tập ở bên ngoài Thiên Chi Nguyên cũng càng ngày càng
nhiều, chờ sau khi bọn hắn phát hiện Thiên Chi Nguyên phong bế, còn thất vọng một hồi, càng khẳng định có Thần mộc bên trong Thiên Chi Nguyên,
nếu không đang êm đẹp, làm sao Thiên Chi Nguyên lại đột nhiên đóng cửa?
Mặc dù Thiên Chi Nguyên đã phong bế, nhưng cũng không ảnh hưởng đến suy đoán của bọn hắn.
Thậm chí sau khi phát hiện ngay cả Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh đang tiềm
tu cũng xuất hiện, bọn họ càng tò mò đối với những chuyện xảy ra trong
Thiên Chi Nguyên, vẫn chậm chạp không chịu rời đi.
Những người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế kia lo lắng tình huống trong Thiên Chi
Nguyên, cũng không có ý xua đuổi bọn họ, dẫn đến người đến bên ngoài
Thiên Chi Nguyên càng ngày càng nhiều.
Ngày hôm nay lối vào Thiên Chi Nguyên rốt cuộc mở ra, Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh và lão tổ
cảnh giới Nguyên Đế đều dồn dập đi vào, không nghĩ tới vậy mà mang theo
một nhóm người đi ra. Đám người đều rất tò mò đối với những gì nhóm
người tu luyện này đã trải qua trong Thiên Chi Nguyên, thậm chí nhịn
không được âm thầm suy đoán, có phải bọn họ đã tìm được Thần mộc rồi
không.
Đáng tiếc bởi vì có lão tổ cảnh giới Nguyên Đế ở đó, bọn họ không dám tới tìm hiểu tin tức, chỉ có thể âm thầm quan sát.
Bọn họ đặc biệt chạy qua mời Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đến Thiên Phù Tông
làm khách, lý do rất đầy đủ, hai người cứu giúp nhiều lần, không thể hồi báo, đành phải mời bọn họ đến Thiên Phù Tông cùng nhau vui sướng nghiên cứu thảo luận con đường phù lục nha.
Đệ tử Thiên Phù Tông mặc
sức tưởng tượng đến hết sức tốt đẹp, nhiệt tình vây quanh bọn họ, hận
không thể nhanh chóng mang người về tông môn.
Ninh Ngộ Châu cảm
tạ lời mời của bọn họ, ấm giọng nói: "Ta đã đồng ý với Tô thiếu chủ, chờ rời khỏi Thiên Chi Nguyên, sẽ chữa bệnh cho hắn, trước tiên cần phải đi Linh Lung bảo một chuyến. Ngày sau nếu là có cơ hội, chắc chắn sẽ đi
Thiên Phù Tông thăm hỏi."
Sau khi đệ tử Thiên Phù Tông nghe xong, hết sức thất vọng, nhưng bọn hắn cũng biết tình huống thân thể của Tô
Vọng Linh, tất nhiên không thể ngăn người không thả.
Phù lục lúc nào đều có thể nghiên cứu thảo luận, nhưng bệnh tình của Tô thiếu chủ thì không thể trì hoãn.
Kiều Nhạc Thủy cũng biết ước định giữa Ninh Ngộ Châu và Tô Vọng Linh, nói
ra: "Ninh công tử, ta và các ngươi cùng đi Linh Lung bảo."
Trong
thời gian một năm này, hắn đã quen cùng một chỗ hành động với Ninh Ngộ
Châu và Văn Kiều, thấy hai người muốn đi, không nhịn được muốn đi theo
đám bọn họ. Hơn nữa, hắn còn thiếu hai người ân cứu mạng, cùng với linh
thạch linh đan không trả nổi kia.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều nghe
xong đều không biết nói cái gì cho phải, lại nhìn Kiều Nhạc Sơn đứng
cách đó không xa đang nhìn sang hướng bên này, khiến bọn họ đều có một
loại ảo giác giống như mình bắt cóc đệ đệ của Kiều Nhạc Sơn ngay trước
mặt huynh trưởng người ta.
"Kiều công tử, ngươi hiếm khi đoàn tụ
với Kiều tiền bối, trước hết vẫn nên theo Kiều tiền bối đi, ngày sau chờ ngươi xử lý tốt chuyện của mình, lại đến Linh Lung bảo tìm chúng ta
cũng không muộn." Ninh Ngộ Châu khuyên một tiếng.
Kiều Nhạc Thủy biết ý hắn, trong lòng có chút thất vọng, cảm thấy hắn nói đúng, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Lúc này, lại thấy Trần Thế Hinh Đan Phù Tông mang theo mấy người luyện đan
sư đi tới, rối rít nói: "Chúng ta đều rất tò mò đối với thương thế của
Tô thiếu chủ, nhưng đáng tiếc bây giờ không có cách nào đi cùng các
ngươi."
Luyện đan sư không chỉ cảm thấy hứng thú đối với đan đạo, cũng cảm thấy hứng thú đối với những vết thương và chứng bệnh kỳ lạ cổ
quái, có thể nhằm vào tình huống tương quan luyện chế ra linh đan
tương ứng.
Có thể nói sự phát triển của thuật luyện đan từ trước
đến nay, đều có quan hệ với đủ loại tổn thương và chứng bệnh mà người tu luyện gặp phải, khiến người tu luyện sáng tạo ra không ít linh đan.
"Sau này có thời gian rảnh lại nghiên cứu thảo luận thuật luyện đan với mấy vị hiền huynh." Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói.
Đang nói chuyện, Đinh Lỗi Huyễn Hải điện và mấy người thể tu Hùng Ngôn cũng
chạy tới, rối rít tạm biệt Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, cũng mời mời bọn
họ có cơ hội đi Huyễn Hải điện, Ngũ Uẩn Môn chơi.
Không chỉ có
bọn họ, đám người tu luyện mới đi ra từ Thiên Chi Nguyên, đều nhao nhao
chạy tới tạm biệt bọn họ, thành khẩn mời mời bọn họ đến môn phái hoặc
thành tu luyện làm khách.
Giống như trong nháy mắt, bên ngoài Thiên Chi Nguyên liền trở nên náo nhiệt, mà sự náo nhiệt này lại chỉ vì hai người tu luyện.
Những người tu luyện canh giữ ở bên ngoài Thiên Chi Nguyên đều sững sờ, âm
thầm hỏi thăm, hai người được đám người tu luyện kia cố gắng mời mọc rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Hai lão tổ cảnh giới Nguyên Đế hộ tống bọn họ ra ngoài cũng âm thầm dò xét hai người này, nghĩ đến những chuyện nghe được từ trong miệng đệ tử môn phái, đều cảm thấy hai người
này cũng không đơn giản, cũng không biết là đệ tử thiên tài của thế lực
nào âm thầm bồi dưỡng ra được, che giấu thật là tốt.
Bảo chủ Linh Lung bảo thấy cảnh này, nói với Tô Vọng Linh: "Hai vị tiểu bằng hữu này của con rất được hoan nghênh."
Tô Vọng Linh nói: "Ninh công tử và Văn cô nương đều là người đáng giá kết giao."
Nói xong, đột nhiên nhịn không được bắt đầu ho khan kịch liệt, thậm chí
phun ra một ngụm máu, mặt như giấy vàng, dáng vẻ hơi thở mong manh, Tô
Thủ Linh sợ đến mức gấp giọng kêu lên.
Tình huống ở bên này cũng thu hút người ở chỗ này.
Nhìn thấy dáng vẻ Tô Vọng Linh, người tu luyện Phi Tinh đại lục hơi rét
trong lòng, dồn dập nghĩ đến, xem ra thiếu chủ Linh Lung bảo này đoán
chừng thật sự sống không lâu. Nếu Tô Vọng Linh chết, Linh Lung bảo mất
đi người thừa kế, chỉ sợ truyền thừa này cũng bị đứt đoạn rồi..
Vẻ mặt Ninh Ngộ Châu nghiêm lại, nói với người tu luyện chung quanh: "Chư
vị, chúng ta rời đi trước, tình huống Tô thiếu chủ kéo không được."
Dồn dập dồn dập tạm biệt bọn họ.
Chờ đến lúc hai người đi tới, hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế canh giữ ở bên ngoài Thiên Chi Nguyên cũng đi tới.
Bọn họ mượn cơ hội tạm biệt Tô Thủ Linh, hững hờ hỏi một câu: "Không biết
hai tiểu bối này là đệ tử môn phái nào, tại sao Tô bảo chủ lại muốn dẫn
bọn họ đi?"
Vẻ mặt Tô Thủ Linh lạnh nhạt, nói ra: "Vị Ninh công tử này là luyện đan sư, bệnh của khuyển tử còn phải dựa vào hắn ra tay."
"Luyện đan sư? Không phải là trận pháp sư sao?" Hai người đều sững sờ, bọn họ
chỉ biết từ chỗ đệ tử trong tông môn, trong Thiên Chi Nguyên, bọn họ
sống sót được là dựa vào đại trận do Ninh Ngộ Châu bày ra, đều ngầm thừa nhận Ninh Ngộ Châu tinh thông trận pháp.
Tô Thủ Linh không nói chuyện, chỉ là nhìn về phía Tô Vọng Linh.
Tô Vọng Linh vừa ho khan vừa nói: "Ninh công tử không chỉ tinh thông trận pháp, cũng tinh thông thuật luyện đan."
Hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế không khỏi nhìn về phía hai người
Ninh Ngộ Châu, thân thiết hỏi: "Không biết các ngươi là đệ tử môn phái
nào?"
Văn Kiều đã quen nghiêm mặt không có lên tiếng, Ninh Ngộ
Châu vẫn không chút hoang mang mà nói: "Lai lịch sư môn của vãn bối,
không tiện bẩm báo với hai vị Tôn Giả, còn xin hai vị Tôn Giả thứ lỗi."
Kiểu từ chối trực tiếp này, khiến sắc mặt hai lão tổ cảnh giới Nguyên Đế ngưng lại, tiếp theo tâm tình không vui.
Lấy thân phận của bọn họ, hai tên tiểu bối vậy mà từ chối trả lời, chẳng
phải là vả mặt bọn họ trước mặt mọi người? Điều này không chỉ khiêu
khích uy nghiêm của bọn họ, hơn nữa cũng là không tôn trọng bọn họ.
Nhưng mà chưa chờ bọn hắn làm cái gì, Tô Thủ Linh liền cắt ngang bọn họ:
"Thương thế của khuyển tử không thể trì hoãn nữa, hai vị đạo hữu, xin từ biệt."
Nói xong, ông ấy ném ra ngoài một chiếc phi thuyền cấp
thiên, mang theo đệ tử Linh Lung bảo và hai người Ninh Ngộ Châu tiến vào phi thuyền, phi thuyền vút một tiếng rời khỏi chỗ, biến mất ở bầu trời
xa xăm.
Tốc độ của Tô Thủ Linh quá nhanh, hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế căn bản phản ứng không kịp, phát hiện phi thuyền kia đã
biến mất, hai người vừa tức vừa giận, đối với Tô Thủ Linh cực kỳ bất
mãn.
Đáng tiếc có bất mãn đến đâu, Tô Thủ Linh cũng không phải là người bọn họ có thể đắc tội.
Tuy rằng Tô Thủ Linh giống như bọn họ đều là người tu luyện cảnh giới
Nguyên Đế, nhưng người tu luyện cùng cấp thì thực lực của cũng có phân
chia cao thấp. Không hề nghi ngờ, Tô Thủ Linh tu luyện Linh Tê Mục của
Tô gia, sức chiến đấu lợi hại hơn bọn hắn nhiều, mỗi lần đánh nhau, bọn
họ còn không có ra chiêu đâu, đối phương đã nhìn thấy rõ ràng tất cả
chiêu số của bọn họ, có lưu lại át chủ bài gì cũng đều không tung ra
được, chỉ có thể thụ động bị đánh.
Cho nên, nếu như không cần thiết, tuyệt đối không được đánh với Tô Thủ Linh.
Với nền tảng của Linh Lung bảo, cũng không phải bọn họ có thể tùy tiện ra tay.
** *
Lúc tiến vào phi thuyền, Tô Vọng Linh lại ho ra mấy ngụm máu, cả người lâm
vào trong hôn mê, cho dù là hôn mê, vẫn liên tục ho ra máu.
Tô
Thủ Linh sắc mặt kịch biến, đệ tử Linh Lung bảo cũng kinh hoảng nhìn
xem Tô Vọng Linh, đối với tình huống hiện tại của hắn đều là bó tay hết
cách.
Lúc này, Ninh Ngộ Châu lấy ra một hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên đưa tới, nói ra: "Cho hắn ăn cái này vào trước đi."
Tô Thủ Linh liếc hắn một cái, tiếp nhận hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên kia, bỏ vào trong miệng Tô Vọng Linh.
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn Tô Vọng Linh, phát hiện hắn rất nhanh
liền không còn ho ra máu, sắc mặt cũng đang dần dần khôi phục, đều âm
thầm thở phào nhẹ nhõm. Kế tiếp lại nghĩ tới thứ thiếu chủ bọn hắn vừa
nuốt, không khỏi sửng sốt một chút.
Đây chính là hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên.
Lúc trước, khi đệ tử Linh Lung bảo phát hiện Tịnh Linh Thủy Liên tại Ngục
Thủy Trạch, đã muốn lấy mấy hạt sen chữa bệnh cho thiếu chủ bọn họ.
Có thể nói, đệ tử Linh Lung bảo tiến vào Thiên Chi Nguyên, mặc dù cũng là
vì Thần mộc mà đến, nhưng mục đích lớn nhất của bọn hắn, vẫn là tìm kiếm thiên tài địa bảo chữa bệnh cho Tô Vọng Linh.
Lúc trước, bọn họ
không cướp được hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên, tâm tình hết sức không vui, càng lo lắng cho thân thể Tô Vọng Linh. Về sau phát hiện thiếu chủ bọn
họ dường như quen biết với hai người Văn Kiều cướp được ba hạt sen kia,
trong lòng cũng treo lên chủ ý này, vì vậy lúc Văn Kiều bị những người
tu luyện kia vây công, bọn họ không chút do dự đứng ở bên phía bọn họ.
Tô Vọng Linh yếu ớt tỉnh lại, cảm giác được thân thể của mình đang chuyển
biến tốt đẹp, mặc dù vẫn không có hoàn toàn tốt, nhưng khoan khoái hơn
trước rất nhiều.
Hắn kinh ngạc nhìn người ở chỗ này, chờ sau khi
biết mình vừa nuốt một hạt sen, hỏi: "Ninh công tử, hạt sen của các
ngươi, chỉ còn lại một viên ư?"
Ninh Ngộ Châu nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tô Vọng Linh cảm giác biến hóa trong cơ thể, hít một tiếng: "Đáng tiếc,
cho dù cho ta hạt sen Thánh Liên, cũng vô dụng với thương thế đó."
Tô Thủ Linh thần sắc xiết chặt, nhìn xem nhi tử nửa ngày không nói.
Ngay cả hạt sen Ngũ phẩm Thánh Liên đều không thể cứu nhi tử của ông ấy, chẳng lẽ con của ông ấy thật sự phải chết ở đây sao?
Tô Vọng Linh để những đệ tử khác của Linh Lung bảo đi nghỉ ngơi, chỉ để
lại bốn người phụ thân, Vũ Kỳ Kiệt và Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu.
Kế tiếp, hắn mới hỏi thăm Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử, ngươi xem thương thế này của ta có thể cứu hay không?"
Tô Thủ Linh và Vũ Kỳ Kiệt khẩn trương nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu.
Tô Thủ Linh chọn mang theo hai người Ninh Ngộ Châu rời đi ở trước mặt mọi
người, một là bởi vì Tô Vọng Linh thỉnh cầu, thứ hai cũng vì thuật luyện đan của Ninh Ngộ Châu. Bất kể như thế nào, trước khi những người kia
tra rõ ràng tình huống Thiên Chi Nguyên, Tô Thủ Linh đều muốn bảo vệ hai người, mang bọn họ về Linh Lung bảo, là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là, ngay cả hạt sen Thánh Liên đều không cứu sống con của ông ấy, đan sư trẻ tuổi cấp địa này có thể cứu sống được sao?
Mặc kệ Tô Thủ Linh nghĩ như thế nào, Ninh Ngộ Châu đã tiến lên, kiểm tra thân thể cho Tô Vọng Linh.
Thân thể Tô Vọng Linh cực kì suy yếu, cho dù vừa rồi nuốt hạt sen Tịnh Linh
Thủy Liên, cũng chỉ khiến thân thể gần như sụp đổ của hắn nhẹ nhàng, dễ
chịu hơn một chút. Khi linh lực của Ninh Ngộ Châu tiến vào thân thể hắn, hắn không có chút chống cự nào, thần sắc lạnh nhạt ngồi ở đằng kia,
dáng vẻ thon gầy yếu ớt, như một người giấy.
Vũ Kỳ Kiệt và Tô Thủ Linh trông thấy cực kì chua xót.
Ninh Ngộ Châu kiểm tra hơi lâu, Tô Thủ Linh và Vũ Kỳ Kiệt đều im lặng không lên tiếng trông coi.
Đột nhiên, Tô Thủ Linh quay đầu, nhìn thấy nữ tu mang theo hai con yêu thú
đang cầm bình linh đan ở cách đó không xa, phân chia linh đan ăn chung
với hai con yêu thú kia, hơn nữa còn là linh đan cực phẩm.
Tô Thủ Linh không phải là người không kiến thức, nhưng còn là lần đầu tiên
thấy có người xa xỉ như vậy cầm linh đan cực phẩm tới đút yêu thú.
Lúc này, Ninh Ngộ Châu thu hồi linh lực.
Vũ Kỳ Kiệt vội vàng hỏi: "Ninh công tử, thiếu chủ có thể cứu sao?"
"Có thể!"
Ninh Ngộ Châu trả lời quá nhanh, Vũ Kỳ Kiệt sửng sốt một chút, vậy mà không kịp phản ứng.
Tô Thủ Linh ngạc nhiên hỏi: "Thật sự có thể cứu?"
"Có thể." Ninh Ngộ Châu khẳng định nói: "Mặc dù tình huống của Tô thiếu chủ có chút khó giải quyết, chẳng qua vẫn có thể cứu, chỉ là phải tốn không ít thời gian và thiên tài địa bảo."
Tô Thủ Linh lập tức nói: "Không sao, các ngươi cứ an tâm ở lại Linh Lung bảo, chuyện bên ngoài các ngươi không cần lo lắng."
Ninh Ngộ Châu nói lời cảm ơn với Tô Thủ Linh: "Vậy thì phiền phức Tô bảo chủ."
Kế tiếp, Ninh Ngộ Châu lấy ra một bình linh đan: "Bình này là Âm Dương
Niết Bàn đan, Tô thiếu chủ tiếp tục dùng, đợi đến Linh Lung bảo, ta lại
trị liệu cho ngươi."
Tô Vọng Linh hết sức cảm kích nói: "Vậy thì phiền phức Ninh công tử."
Ninh Ngộ Châu dặn dò vài câu, liền quyết định đi nghỉ trước, mọi việc đợi đến Linh Lung bảo lại nói.
Tâm trạng Tô Thủ Linh rất tốt, để Vũ Kỳ Kiệt mang bọn họ đi nghỉ ngơi.
Sau khi hai vị khách rời đi, hai cha con ngồi cùng một chỗ, bắt đầu nói về chuyện Thiên Chi Nguyên.
Tô thị Linh Lung bảo là lấy huyết mạch truyền thừa, hai cha con đều có
được "Linh Tê Thể," mỗi một thế hệ đệ tử Tô thị đều lấy "Linh" làm tên.
Mặc dù đệ tử Tô thị tuyên bố với bên ngoài là tu luyện "Linh Tê Mục,"
nhưng rất ít người biết đến, phần lớn ấn tượng của thế nhân đối với Linh Lung bảo đều hết sức mơ hồ, thế mà con mơ hồ hơn Phi Tiên đảo thần bí
mấy phần.
Có Tô Vọng Linh nói tỉ mỉ về Thiên Chi Nguyên, Tô Thủ Linh hiểu biết càng sâu sắc hơn những người tu luyện khác.
Ông ấy khẽ nhếch lông mày, nói ra: "Nếu thật sự như những lời con nói, hai
người kia thật đúng là không tầm thường, con cũng đã biết lai lịch của
bọn họ?"
Tô Vọng Linh đầu tiên là lắc đầu, về sau lại nói: "Nếu
là ta không đoán sai, chắc hẳn bọn họ không phải là người Phi Tinh đại
lục."
Tô Thủ Linh lập tức giật mình, rất nhanh lại nói: "Đúng là
như thế, dựa vào bản lĩnh của hai người này, Phi Tinh đại lục dưỡng
không ra." Dứt lời, ông ấy thở dài một tiếng: "Lần này, nếu không phải
được hai người bọn họ trợ giúp, chỉ sợ Phi Tinh đại lục nguy rồi. Đáng
tiếc hầu hết thế nhân đầu không nhìn thấy rõ, cũng không muốn thấy rõ
ràng."
Tô Vọng Linh trầm mặc, mới nói: "Cho nên, Linh Lung bảo chúng ta nhất định phải bảo vệ hai người này."