Có thông tin chủ quán cơm cung cấp, công việc tìm kiếm của hai người trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, bớt rất nhiều chặng đường vô ích, đại khái tìm thêm hai xưởng gia công nhỏ, bọn họ cuối cùng tìm được người quen biết
Triệu Anh Hoa ở một nhà máy, nói cô ta chính là nhân viên của nhà máy
này.
Người Đới Húc và Phương Viên hỏi thăm là một công nhân bình
thường của nhà máy chế biến, khi nói chuyện, anh ta vừa đặt súng phun
sơn xuống, trên đó dính rất nhiều màu khác nhau, hơn nữa còn có mùi sơn
phảng phất. Thật ra người này không thân với Triệu Anh Hoa, chỉ biết cô
ta là người của văn phòng nhà máy giúp ông chủ xử lý những việc vặt vãnh như liên lạc với bên đặt hàng, tìm xe vận tải, trừ khi bị ông chủ kêu
tới thông báo gì đó với mọi người, bọn họ trên cơ bản không hề tiếp xúc, chỉ biết cô ta làm ở đây đã hơn nửa năm, là một trong số ít nhân viên
nữ. Nhà máy không tính là lớn, tổng cộng có khoảng hai mươi lăm công
nhân, thợ sơn này nọ, bên văn phòng thì có năm sáu người, do vậy mọi
người đều biết mặt nhau, nhưng quen thân thì chưa hẳn.
Cụ thể về
Triệu Anh Hoa, thợ sơn này không biết rõ, chỉ biết cô gái kia sau khi
tốt nghiệp đại học đến đây làm, thái độ có hơi vênh váo hống hách,
thường ngày không thích bọn họ, không giống hai chị lớn bên văn phòng đã hơn ba mươi tuổi đi theo ông chủ từ lúc mở nhà máy hay đùa giỡn với mọi người, tính cách khá thân thiện. Còn Triệu Anh Hoa nếu ai đùa giỡn với
cô ta, cô ta đều sẽ trừng mắt, nói "Tôi thân với anh lắm à? Không thân
thì đừng đùa như thế" khiến đối phương nghẹn đến không nói ra lời, nên
dần dà mọi người đều biết mắt của Triệu Anh Hoa để trên đỉnh đầu, khinh
thường công nhân, vậy nên không ai đùa giỡn với cô ta nữa.
Cũng
chính vì vậy dẫn đến các mối quan hệ của Triệu Văn Hoa ở chỗ làm chỉ
giới hạn trong văn phòng, nếu Phương Viên và Đới Húc muốn tìm hiểu từ
nhiều góc độ không dễ.
Trong quá trình nói với thợ phun sơn, Đới
Húc hỏi thăm được một số chi tiết. Lợi nhuận của nhà máy này dựa vào
tiền bán tủ quần áo và sô pha, thường ngày cường độ công việc khá lớn,
công nhân gia công vô cùng vất vả, thế nên tiền lương cao đều là những
người có tay nghề làm đồ gia dụng, còn người bên văn phòng lương không
được cao, một tháng chỉ có khoảng 2.000 tệ, chỉ khi có tiền thưởng mới
được nhiều hơn. Dù thành phố A không phải thành phố quá phát triển kinh
tế nhưng mức lương này cũng không phải là cao, e rằng đây chính là
nguyên nhân Triệu Anh Hoa thuê nhà gần chỗ làm.
Đới Húc và Phương Viên lại hỏi thăm thêm hai người không quá bận, thoạt nhìn tương đối
rảnh ở nhà máy, câu trả lời của bọn họ không khác thợ sơn kia, đều có
khoảng cách với Triệu Anh Hoa, có điều khi nhắc đến Triệu Anh Hoa, không ai lập tức nhớ ra cô ta, phải nghĩ một lúc mới nhớ đó là nhân viên nào
bên văn phòng.
"Bởi vì cô ấy đẹp, trang điểm cũng xinh." Một thợ
mộc trông còn khá trẻ cười nói, "Không giống mấy chị khác bên văn phòng, nếu không phải ba bốn mươi tuổi mặt đầy nếp nhăn thì cũng là không biết trang điểm. Vừa nhìn liền biết Triệu Anh Hoa khác với bọn họ, em nghĩ
chắc là do khí chất."
"Cậu đừng có nịnh người ta thế, cậu có khen lên tận trời người ta cũng không thèm nhìn cậu đâu. Cô bé đó ngông
cuồng lắm, lúc nói chuyện với chúng tôi đều đứng cách xa ít nhất hai
mét, sợ dính mùi hơi vào người." Thợ mộc khoảng ba mươi tuổi bên cạnh
bĩu môi, có vẻ không có ấn tượng tốt với Triệu Anh Hoa, có điều tuy
ngoài miệng không biết Triệu Anh Hoa nhưng anh ta không hề phản bác việc cậu thợ mộc trẻ tuổi khen Triệu Anh Hoa có khí chất.
"Em còn sợ hôi, sao trách người ta được! Nếu em có thể không làm nghề này,
anh tưởng em thích cả ngày ở đây ăn mùn cưa hả!" Cậu thợ mộc trẻ tuổi
hình như có ấn tượng tốt về Triệu Anh Hoa, nghe đàn anh không tán đồng
đánh giá của mình, cậu lập tức lên tiếng bảo vệ.
Thợ mộc trung niên cười hì hì: "Thế cậu đừng làm nữa, không ăn mùn cửa thì uống gió Tây Bắc vậy!"
Thợ mộc trẻ bĩu môi, không nói nữa, than ngắn thở dài rồi tiếp tục đi làm công việc của mình.
Đới Húc và Phương Viên thấy bên phía phân xưởng khá bận, có lẽ đang cuối
năm là thời điểm mọi nhà sắm sửa, có người thích nhãn hiệu cao cấp thì
đương nhiên cũng có người thích những đồ gia dụng giá cả phù hợp lại
thực tế, thoạt nhìn nhà máy này làm ăn không tệ, đa số công nhân đều bận rộn, hai người không tiện ở lại quấy rầy lâu, sau khi hỏi thăm vị trí
văn phòng liền đi xuyên qua phân xưởng, đến một căn phòng nhỏ đơn độc ở
phía sau.
Tới trước văn phòng, Đới húc giơ tay gõ cửa, bên trong
vốn có tiếng nói chuyện phiếm, có nghe có người gõ cửa, bên trong lập
tức im bặt. Đới Húc lại gõ cửa thêm vài cái, lúc này mới có một giọng nữ trả lời: "Vào đi!"
Đới Húc và Phương Viên đẩy cửa đi vào, văn
phòng này thoạt nhìn khá rộng, ở một vách tường có một bộ bàn ghế dành
cho sếp, có điều không có ai ngồi, đối diện là sáu bàn làm việc thông
thường, trong đó có hai cái bàn trống, bốn cái bàn còn lại đều có người, trong đó hai người hơn ba mươi dưới bốn mươi tuổi, hai người khác chỉ
hơn hai mươi tuổi, xấp xỉ tuổi của Triệu Anh Hoa.
Tổng thể nhất trí với những gì Đới Húc và Phương Viên hỏi thăm được.
"Cô cậu tìm ai?" Người phụ nữ trông lớn tuổi nhất ngồi đối diện cửa lên
tiếng, không đợi bọn họ trả lời, chị ta đã cười nói với ba người còn
lại, "Chị đã nói rồi mà, không thể nào là người của nhà máy chúng ta,
mấy đứa còn không tin! Mấy người kia tay như bị tật vậy, biết gõ cửa à,
vừa đến chân liền đá văng cửa rồi vào!"
Ba cô gái còn lại lập tức phụ họa, còn nhấp miệng cười trộm. Trên bàn mỗi người họ đều có một màn hình máy tính, một điện thoại cùng những thứ linh tinh như giấy bút,
trừ những thứ này ra, nhìn dáng vẻ trước khi Đới Húc và Phương Viên tới
bọn họ chắc đang vừa nói chuyện phiếm vừa ăn vặt.
"Chào chị,
chúng tôi đến từ Cục Công An thành phố." Đới Húc lấy giấy tờ chứng minh
thân phận ra, "Hôm nay chúng tôi tới để hỏi thăm vài chuyện, Triệu Anh
Hoa là nhân viên ở đây đúng không?"
"À đúng vậy, có điều hôm nay
cô ta không tới." Người phụ nữ lớn tuổi nhất vừa cắn hạt dưa vừa hỏi
lại, "Cô ta sao thế? Gặp phiền phức gì à?"
"Chị nghĩ rằng cô ấy sẽ gặp phiền phức sao?" Đới Húc cười hỏi.
"Chuyện này chúng tôi nào biết. Không phải cô cậu tới đây để hỏi thăm hay sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."
"Đêm qua Triệu Anh Hoa gặp chuyện ngoài ý muốn, đã qua đời rồi." Đới Húc
không nói rõ tình hình của Triệu Anh Hoa, chỉ cho họ biết sự thật Triệu
Anh đã tử vong.
Anh nói như vậy, muốn hiểu Triệu Anh Hoa chết thế nào cũng được, có lẽ là gặp tai nạn, có lẽ là bị giết, có lẽ là tự sát, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là xui xẻo.
Nhưng dù là khả năng nào thì đây vẫn là một mạng người, Đới Húc vừa nói xong, bốn người phụ nữ trong phòng đều giật mình, dường như chẳng ai ngờ đồng nghiệp hôm trước còn
đi làm chung, sáng nay đột nhiên không đi làm là vì đã chết.
"Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Người phụ nữ lớn tuổi ý thức được chuyện
này không bình thường, vội buông hạt dưa xuống, phủi mảnh vụn trên tay,
hỏi.
"Mấy chị và Triệu Anh Hoa làm việc chung cũng một thời gian
rồi đúng không?" Phương Viên không trả lời mà trực tiếp hỏi theo kế
hoạch ban đầu của mình và Đới Húc, "Bình thường mọi người đều làm việc ở đây đúng không? Có thể cung cấp ít thông tin về Triệu Anh Hoa cho chúng tôi biết được không?"
"Vậy cô ta chết thế nào? Tự sát hay là bị người ta..." Một cô gái tuổi tương đương Triệu Anh Hoa mắt hí da sẫm màu sợ hãi hỏi.
Phương Viên suy xét giây lát, nói: "Phải tìm hiểu mọi khía cạnh chúng tôi mới có thể kết luận, bây giờ vẫn chưa thể nói.
"Đáng sợ quá, hôm qua vẫn tốt đẹp, sao mới một đêm đã..." Cô gái mắt hí vẫn
chưa thể tiêu hóa hoàn toàn tin tức này, "Không phải Triệu Anh Hoa hôm
qua rất bình thường sao? Mấy chị thấy thế nào? Em thì thấy rất bình
thường, không giống người có luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát. Mấy chị
nói đúng không?"
"Đúng vậy, chuyện này ai mà ngờ đến chứ, chị cũng thấy cô ta không giống có
tâm sự." Đồng nghiệp lớn tuổi khi nãy cắn hạt dưa gật đầu phụ họa.
Người phụ nữ mặt gầy hơn ba mươi tuổi bên cạnh bĩu môi, cười như không cười:
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, thời buổi này làm gì có ai phơi bày tâm
sự cho người khác thấy chứ! Bây giờ toàn người lên mạng khoe hạnh phúc,
còn chuyện không vui đều giấu trong lòng, thế nên ai mà biết Triệu Anh
Hoa có phải kiểu người đó không. Tôi thấy cô gái đó rất thâm trầm, đừng
thấy cô ta ít nói chứ thật ra trong lòng hiểu cả."
"Chắc không
phải chứ? Tôi lớn hơn cô ta mười một mười hai tôi, nói làm dì cô ta còn
được, cô ta có tâm sự gì thì cứ nói, biết đâu tôi cho lời khuyên được
thì sao?" Đồng nghiệp cắn hạt dưa không tán đồng.
"Chị tự nhìn
lại mình đi, Triệu Anh Hoa người ta tốt nghiệp đại học, còn chị thì sao? Chị có biết đại học trong như thế nào không?" Người phụ nữ mặt gầy bật
cười, chèn ép đồng nghiệp cắn hạt dưa.
"Chưa từng học đại sao?
Người học đại học có biết hết đạo lý không? Có biết cái gì là kinh
nghiệm không? Kinh nghiệm là những thứ tích lũy theo năm tháng, không
phải đọc hai ba quyển sách là được!"
"Hai chị thôi đi được
không?" Cô gái mắt hí lên tiếng cắt ngang, còn chu môi về phía Đới Húc
và Phương Viên đứng ngoài cửa, "Người ta còn đang chờ kìa, hai chị cứ ở
đây tranh cãi ai có kinh nghiệm hơn, không phải đang nói chuyện của
Triệu Anh Hoa à! Người chết thì cũng chết rồi, rốt cuộc có luẩn quẩn gì
trong lòng không chúng ta cũng không biết, hai chị cứ tranh luận thì có ý nghĩa gì chứ!"
Bị nói như vậy, hai nhân viên lớn tuổi không tranh luận nữa.
"Anh chị ngồi đi, đứng lâu kẻo mệt." Người phụ nữ mặt gầy cười nói với Phương Viên và Đới Húc.