Đới Húc cũng không miễn cưỡng Thang Lực. Thang Lực ghét nhất là nói
chuyện với gia đình người bị hại, bởi vì gia đình người bị hại thường
khó khống chế cảm xúc của mình, mà người như Thang Lực lại đau đầu không biết phải an ủi người ta ra sao, cho nên mỗi lần gặp tình huống như
vậy, anh đều cố gắng tránh mặt.
Đới Húc và Phương Viên đeo bao
giày, vào nhà, diện tích thoạt nhìn hơn một trăm mét vuông, trang hoàng
khá cách điệu, có thể thấy điều kiện gia đình thuộc loại giàu có. Trên
sô pha phòng khách có một đôi nam nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi đang
ngồi, người đàn ông mặc đồ áo vest, người phụ nữ còn mặc áo ngủ lụa
chung, cả hai một người cúi đầu, một người che mặt, bả vai run run như
đang khóc, hoàn toàn không để ý ai về nhà, mãi đến khi Đới Húc đến trước mặt họ, thân hình cao lớn chắn hết ánh sáng, bọn họ mới ngẩng đầu,
người đàn ông trông rất u sầu, còn người phụ nữ đã khóc đến hai mắt sưng đỏ.
"Ông bà là bố mẹ nạn nhân đúng không?" Đới Húc lấy giấy tờ
chứng minh thân phận ra, "Chúng tôi là đội hình sự của cục công an thành phố A, nhận báo án, tới đây để xử lý, yêu cầu ông bào phối hợp."
Người đàn ông không duỗi tay nhận lấy xem mà vội gật đầu, đứng dậy, lau nước
mắt: "Được, muốn phối hợp thế nào anh chị cứ nói đi, chúng tôi sẽ hoàn
toàn phối hợp."
"Ông ngồi đi, đồng nghiệp kỹ thuật trong cục
chúng tôi và bên pháp y sẽ tiến hành chụp hình thu thập bằng chứng trong phòng trước, trong thời gian đó chúng tôi muốn tìm hiểu một vài
chuyện." Đới Húc vừa nói vừa ra hiệu bảo Phương Viên cùng mình ngồi bên
đối diện, chuẩn bị lấy lời khai.
Phương Viên phối hợp lấy sổ ghi chép ra.
"Vậy tôi giới thiệu tình hình gia đình chúng tôi trước." Nghe Đới Húc nói,
người đàn ông ngồi xuống sô pha, cố giữ bình tĩnh, "Tôi họ Vạn, đây là
vợ tôi, người xảy ra chuyện là con gái của chúng tôi, tên Vạn Thiến, năm nay mới mười tám tuổi, đang học lớp mười hai."
Nhắc tới tên con
gái vừa qua đời, mẹ của Vạn Thiến ngồi bên cạnh càng không khống chế
được cảm xúc, lấy tay che mặt, khóc nức nở.
Ba của Vạn Thiến đành dừng lại, vỗ vai mở mình, ngoài miệng nói không sao đâu nhưng trong
trường hợp này, đổi thành ai cũng đều sẽ có cảm giác bất lực. Thế nên im lặng một lúc, ông ta lại tiếp tục: "Con bé hôm trước vẫn bình thường.
Mấy hôm trước con bé có bị cảm, hai chúng tôi định xin cho nó nghỉ phép, nhưng nó không chịu, sáng nay vợ tôi đi gọi nó dậy lại không có ai trả
lời, chúng tôi tưởng nó học hành mệt quá, không nỡ kêu tiếp, định cho nó ngủ thêm, lén gọi cho giáo viên xin cho nó nghỉ tiết tự học đầu giờ.
Mãi đến khi sắp đi làm, tôi gọi nó, định tiện đường đưa nó đi học, nhưng vợ tôi đi gõ cửa vẫn không có động tĩnh, cô ấy vào xem, thấy con bé vẫn không nhúc nhích, cứ tưởng là ngủ sâu, đến khi cô ấy tới gần, chạm vào
mới phát hiện cơ thể con bé lạnh toát, hơn nữa còn cứng đờ..."
Ba của Vạn Thiến không nói được nữa, chỉ biết thở dài, mẹ của Vạn Thiến lại khóc nấc lên.
"Bình thường thành tích học tập của Vạn Thiến ở trường thế nào?" Đây là vấn
đề hiện tại Phương Viên muốn hỏi nhất, vì thế dò hỏi, "Có khả năng bị
đào thải khỏi lớp chuyên không?"
Mẹ của Vạn Thiến ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Phương Viên, lại nhìn chồng mình. Ba của Vạn Thiến dường như
cũng mờ mịt trước vấn đề này, không biết tại sao đối mặt với việc con
gái mình bất hạnh qua đời, đối phương lại hỏi về vấn đề học hành trước.
Có điều dù không hiểu, ba mẹ Vạn Thiến vẫn không có hiểu lầm gì với Phương Viên, ba của Vạn Thiến trả lời cầu thị: "Con gái tôi học rất giỏi, năm
nào cũng trong top 30, tuy ở trong lớp con bé chỉ đứng ở top giữa, không thể coi là những học sinh đứng đầu, nhưng tôi hỏi con bé, con bé nói
thành tích của mình khá ổn định, thế nên chỉ cần giữ vững thì không cần
lo đến việc bị đào thải."
Câu trả lời không có nguy cơ bị đào
thải, lại không phải học sinh đứng đầu khiến Phương Viên khá bất ngờ. So với Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ, tình hình của Vạn Thiến rất khác, hơn
nữa cô bé được ba mẹ phát hiện tử vong trong nhà vào sáng sớm, trong nhà thoạt nhìn cũng không có dấu vết người ngoài xâm nhật, vậy sự việc của
Vạn Thiến rốt cuộc là trùng hợp hay có liên quan tới vụ của Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ đây?
"Trước khi ông bà phát hiện Vạn Thiến xảy ra chuyện, ý tôi là từ tối qua đến sáng nay, bản thân cô bé hay trong gia
đình ông bà có gặp chuyện gì khác thường không?" Nghe ba của Vạn Thiến
trả lời xong, Đới Húc cũng có cùng câu hỏi như Phương Viên, có điều anh
không dừng lại ở vấn đề này mà tiếp tục dò hỏi về tình hình của Vạn
Thiến trước khi qua đời.
"Không có gì bất thường, vô cùng bình
thường, hệt như mọi khi." Ba của Vạn Thiến nói, "Tối qua tôi có tiệc xã
giao, về khá muộn, lúc tôi về, Vạn Thiến đã về nhà rồi, con bé học bài
trong phòng, tôi và vợ ở phòng khách xem TV một lát, đến hơn mười một
giờ chuẩn bị đi ngủ, vợ tôi thấy phòng của Vạn Thiến vẫn sáng đèn, sợ
con bé học quá muộn, không ngủ đủ nên đi gõ cửa nhắc con bé ngủ sớm, sau đó hai chúng tôi về phòng."
"Tối qua hoặc mấy ngày trước đó, cô
bé có chủ động nói gì với ông bà không?" Phương Viên thử hỏi, "Ví dụ như áp lực học tập quá lớn, hoặc là có chuyện phiền não gì đó?"
"Không có, thật sự không có." Mẹ của Vạn Thiến đau đớn lắc đầu, "Đêm qua lúc
tôi nhắc con bé đi ngủ sớm, con bé vẫn như bình thường, hết tiết tự học
buổi tối về nhà còn nói với tôi mấy bữa tới nhớ nấu món thịt kho tàu cho con bé ăn, thật sự không có chỗ nào bất bình thường cả."
Khi nãy lúc tới, đi ngang qua phòng Vạn Thiến, Phương Viên có thoáng nhìn vào
bên trong thấy Vạn Thiến vẫn còn nằm trên giường, tuy không cố ý vào
nhìn, rất nhiều chi tiết không thể nhìn thấy, nhưng có thể kết luận
trong phòng không có bất kỳ vết máu hay hỗn loạn, nghĩa là nguyên nhân
Vạn Thiến tử vong không phải vì ngoại thương. Ở trong nhà, có thể như
tham ngủ khiến ba mẹ không nhìn ra manh mối, chỉ có một khả năng là Vạn
Thiến uống thuốc độc.
Cô nhìn Đới Húc, sợ phỏng đoán của mình
không có cơ sở, tùy tiện hỏi ba mẹ Vạn Thiến sẽ gây ra hiểu lầm, cho nên muốn hỏi ý kiến anh trước.
Nhìn ánh mắt của Phương Viên, Đới Húc hiểu giờ phút này cô có thể đang nghĩ gì, anh cũng có cùng phỏng đoán
đó, vì thế thử hỏi ba mẹ Vạn Thiến: "Ở độ tuổi mười tám mười chín tuổi
của Vạn Thiến là ngay giai đoạn từ thiếu niên thành thiếu niên, là một
giai đoạn đặc biệt, liệu có khi nào cô bé có tâm sự nhưng không chịu nói với người lớn không?"
"Anh muốn nói Vạn Thiến nhà chúng tôi suy
nghĩ luẩn quẩn, lại thấy xấu hổ nên không chịu chia sẻ cho chúng tôi
biết?" Ba của Vạn Thiến hiểu ý của Đới Húc, lập tức thề thốt phủ nhận
khả năng này, "Vạn Thiến nhà chúng tôi không phải đứa bé như vậy, nó
không có chuyện gì giấu tôi và mẹ nó cả, hơn nữa dù con gái lớn rồi, có
thể có một số việc con bé không muốn chia sẻ với tôi, nhưng nó với mẹ nó như bạn bè vậy, bình thường rất hay tâm sự, có lúc còn chê tôi ở bên
vướng bận, nếu nó có phiền não gì, dù không nói với tôi thì cũng không
thể không chia sẻ với mẹ nó."
"Vạn Thiến nhà chúng tôi không thể
nào tự sát, tuyệt đối không, con bé học giỏi, còn xinh đẹp khiến ai cũng phải thích, ở trường cũng không có mâu thuẫn với thầy cô hay bạn bè,
không thể nào có chuyện luẩn quẩn trong lòng." Mẹ của Vạn Thiến vừa khóc vừa nói, "Con bé còn nói với tôi chờ nó đi đại học xong, cả nhà chúng
tôi sẽ ra nước ngoài du lịch, mở mang tầm nhìn, tránh trường hợp lên đại học, lỡ đến thành phố lớn, bạn bè khắp nơi tụ về, nó từ nhỏ cứ ở thành
phố A Mãi, không có kiến thức như mọi người. Con bé suy nghĩ cho tương
lai nhiều như vậy, sao có thể đang êm đẹp lại không muốn sống nữa, không thể nào!"
"Đúng vậy, thế nên tôi hy vọng anh chị có thể giúp tôi điều tra việc này, chắc chắn Vạn Thiến nhà chúng tôi không phải tự sát, chắc chắn con bé bị ai đó hại, người làm ba mẹ như chúng tôi không thể
nhìn con gái mình chết oan như vậy, tuyệt đối không thể để kẻ hại con
gái nhà chúng tôi ung dung ngoài vòng pháp luật." Ba của Vạn Thiến
nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy ông bà nghi ngờ ai sẽ hại Vạn Thiến, hoặc là ai có khả năng sẽ hại Vạn Thiến?" Phương Viên hỏi, "Nếu ông bà
có đối tượng khả nghi thì cứ nói, chúng tôi sẽ lấy làm tham khảo."
Cô vừa hỏi như vậy, ba mẹ Vạn Thiến vốn đang tức giận đau khổ thoáng sửng
sốt, hai người nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu, không trả lời được.
"Tôi chưa từng nghe con bé kể mình ở trường có mâu thuẫn với ai cả, các mối
quan hệ của con gái tôi rất tốt, con trai con gái đều vậy." Mẹ của Vạn
Thiến nức nở, vẫn không nhịn được mà nhấn mạnh, "Nhưng chắc chắn con bé
không phải tự sát."
"Chúng tôi cũng muốn tin vậy, dù gì một cô
gái như Vạn Thiến không thể dễ dàng lựa chọn từ bỏ sinh mệnh của mình,
nhưng nếu muốn xác định cô bé bị giết, chúng ta cũng phải có hướng đi
đại khái." Thấy mẹ của Vạn Thiến kích động, Phương Viên vội trấn an, sau đó mới tiếp tục hỏi, "Ở trường Vạn Thiến có cãi vã với ai không, ý tôi
là ví dụ như trong phương diện tình cảm, cô bé có điên cuồng theo đuổi
ai không?"
"Chắc là không, con bé không kể." Mẹ của Vạn Thiến nhớ lại, lắc đầu, "Vạn Thiến nhà chúng tôi rất nhát gan, nếu có chuyện như
vậy con bé sẽ nói với chúng tôi, ít nhất là ba của nó. Còn về phương
diện tình cảm thì càng không, Vạn Thiến rất thông minh, chưa từng hồ đồ
như vậy, trước khi chính thức vào cấp ba tôi và ba nó đã nói chuyện với
nó một lần, nó cũng khẳng định trong giai đoạn quan trọng này sẽ không
lãng phí thời gian và sức lực ngoài việc học, tuyệt đối không yêu sớm."
"Di động của Vạn Thiến còn ở nhà không? Bình thường cô bé có thói quen viết nhật ký không?" Đới Húc gật đầu, tỏ vẻ bản thân không hề nghi ngờ bọn
họ, sau đó mới hỏi. Theo lẽ thường, hôm trước Vạn Thiến khỏe mạnh về
nhà, sáng nay mới phát hiện xảy ra chuyện, trông cô bé có vẻ là học sinh ngoại trú, di động hẳn là ở nhà mới đúng.
"Chắc là có, lát nữa
anh chị tới phòng con bé xem đi, sáng nay sau khi phát hiện chuyện này
chúng tôi không dám vào nữa." Nói tới đây, vành mắt của ba Vạn Thiến
cũng đỏ lên.
"Chúng tôi có thể mang đồ dùng cá nhân của Vạn
Thiến, bao gồm di động, laptop hoặc những thứ linh tinh như sổ nhật ký
về Cục Công An xử lý không? Chờ vụ án được phá, chúng tôi sẽ trả lại
nguyên vẹn, không gây ra bất kỳ tổn thất gì." Phương Viên trưng cầu ý
kiến của ba mẹ Vạn Thiến.
"Được! Anh chị mang đi hết đi! Chúng
tôi không quan tâm đến tổn thất, chỉ cần biết tại sao con gái của chúng
tôi lại thành ra như vậy là được!" Ba của Vạn Thiến tỏ thái độ kiên
quyết.