Nhìn cách Kha Hữu Lợi tìm kiếm trong phòng, thật ra bản thân ông ta cũng không có tự tin, nhưng điểm này Phương Viên và Đới húc cũng không thấy
có vấn đề gì, dù sao cho trong tình huống ba mẹ vô cùng quan tâm con
cái, đối mặt với đứa bé mười bảy mười tám tuổi, e rằng cũng không dễ
biết được bí mật của chúng.
Kha Hữu Lợi xoay vòng trong phòng, do dự quay đầu hỏi Đới Húc: "Cảnh sát Đới, tôi có thể chạm vào đồ trong
phòng không? Có cần mang bao tay hay gì không?"
Đới Húc lắc đầu:
"Không cần, trừ khi bà Ngô nhớ ra đêm qua không phải Kha Tiểu Văn về nhà một mình mà có đi cùng ai khác, nếu không thì việc này không cần
thiết."
"Việc này tôi có thể khẳng định, lúc Kha Tiểu Văn về nhà, tôi đang giặt quần áo, còn duỗi đầu ra xem, thấy một mình thằng bé về,
hình như còn rất sốt ruột. Tôi không hỏi nó tại sao lại về, về làm gì,
nhưng tôi chắc chắn nó về một mình. Khi đó trời tôi, nếu có ai tới nhà,
tôi chắc chắn sẽ chú ý, dù gì khi ấy con trai Học Hải của tôi cũng chưa
về, bản thân tôi phải chú ý một chút." Ngô Thư Cầm trả lời.
Kha Hữu Lợi thả lỏng, bắt đầu tìm kiếm từ giá sách đến dưới giường, lăn lộn nửa ngày vẫn không thể xác định căn phòng thiếu gì.
Ngay lúc Kha Hữu Lợi định từ bỏ, ông ta giống như nhớ tới gì đó, vừa định
đứng thẳng người liền ngồi xổm xuống, tìm tìm dưới đáy giường, cuối cùng lấy ra một hộp giày thoạt nhìn rất cũ. Kha Hữu Lợi mở ra lật lật, sắc
mặt nhất thời xấu đi. Ông ta lấy ra một bao lì xì trong không, đứng dậy
hỏi Ngô Thư Cầm: "Ai lấy tiền trong bao lì xì của Tiểu Văn đi? Có phải
Ngô Học Hải không?"
"Con người anh nói chuyện gì kì thế hả?" Ngô
Thư Cầm vừa nghe chỉ trích cũng nóng lên. Nhưng trước khi phản bác Kha
Hữu Lợi, bà ta lén nhìn Phương Viên và Đới Húc bên cạnh, "Học Hải là
người xấu à? Đồ của Kha Tiểu Văn mất, ông liền nói do Học Hải lấy, vậy
đồ Học Hải mất thì ai lấy hả? Tôi có bao giờ đổ oan cho Kha Tiểu Văn
chưa?"
"Đổ oan gì! Tạm thời không nói việc này, Trước nay đồ của
Tiểu Văn bị mất có cái nào không phải Ngô Học Hải trộm? Nếu nó là đứa
trẻ tốt, tôi sẽ vô duyên vô cớ đi nghi ngờ nó sao?" Kha Hữu Lợi đỏ mặt
tía tai cãi lại.
"Ông có ý gì hả? Cảnh sát bắt kẻ xấu cũng sẽ cho người ta cơ hội thay đổi. Sao ông cứ có thành kiến với Học Hải vậy hả?
Mỗi lần nó gây chuyện có khi nào tôi không đánh nó không? Tôi có bảo nó
nhận lỗi không? Khi ấy không phải ông cũng nói biết sai có thể sửa, sửa
lại sẽ là đứa bé ngoan sao? Lời ông nói ông không biết giữ lời à?"
"Trong phòng thiếu thứ gì sao?" Nghe bọn họ cãi nhau, Phương Viên cảm thấy cần cắt ngang cuộc đối thoại của họ đúng lúc, nếu không không biết hai
người họ định ồn ào tới khi nào.
"Là tiền mừng tuổi của con trai
tôi." Kha Hữu Lợi, "Chắc chắn gần đây mới không còn. Hôm trước tôi còn
hỏi Tiểu Văn có đủ chi phí sinh hoạt không, nếu thiếu thì cứ nói với
tôi, Tiểu Văn trả lời không sao, tiền của nó vẫn đủ, nếu không đủ thì nó vẫn còn tiền mừng tuổi, tổng cộng ba bốn ngàn tệ. Tôi bảo tiền đó nó cứ tiết kiệm đi, chờ thi đại học xong có thể tự thưởng cho mình cái gì đó
hoặc cứ tiếp tục dành dụm. Do vậy tôi khẳng định khi ấy tiền của Tiểu
Văn vẫn còn."
"Ba bốn ngàn tệ... Đúng là không phải con số quá nhỏ, đặc biệt là với một học sinh cấp ba." Đới Húc gật đầu.
Ngô Thư Cầm vội nói: "Cảnh sát Đới, chuyện này chưa chắc liên quan tới Học
Hải nhà chúng tôi, cậu đừng nghe Kha Hữu Lợi nói bậy, ông ấy đang đau
buồn quá thôi."
Kha Hữu Lợi muốn cãi lại, nhưng khi nhìn Ngô Thư Cầm, ông ta lại quay đầu đi, không nói gì cả.
"Ngoại trừ số tiền này thì còn thứ gì khác biến mất không?" Phương Viên hỏi.
Kha Hữu Lợi lắc đầu: "Chắc là không. Tiểu Văn không có gì ở nhà, thằng bé
này thành thật, không ham chơi, cả ngày chỉ có học, trước đây tôi sợ nó
học nhiều mệt mỏi, còn mua cho nó một cái máy chơi game để nó mỗi khi
rảnh rỗi có thể lấy ra thư giãn, nhưng nó lại không cần, thậm chí không
chạm vào, cuối cùng cái máy chơi game đó bị Ngô Học Hải ôm đi."
Ngô Thư Cầm trừng mắt nhìn Kha Hữu Lợi, có điều lần này bà ta không phản bác, xem ra chuyện này là sự thật không thể chối cãi.
"Chúng tôi biết rồi." Nghe Kha Hữu Lợi nói xong, Đới Húc lại quan sát phòng
của Kha Tiểu Văn một lát, "Thế này đi, tôi để lại cách liên hệ cho ông
bà, nếu có phát hiện mới, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với chúng
tôi. Nếu vụ án có tiến triển, chúng tôi cũng sẽ liên lạc cho ông bà."
Anh đưa danh thiếp của mình cho Kha Hữu Lợi và Ngô Thư Cầm, mỗi người một
cái. Kha Hữu Lợi gật đầu, lập tức lấy di động ra lưu lại số điện thoại
của anh. Ngô Thư Cầm cũng khách sáo nhận lấy, có điều bà ta chỉ cầm
trong tay, không bỏ vào túi, cũng không có hành động gì.
Ra khỏi
nhà của Kha Hữu Lợi, xuống lầu, Phương Viên thở dài, nói: "Em cảm thấy
Ngô Thư Cầm chắc chắn sẽ ném danh thiếp của anh đi, hơn nữa bà ta và Kha Hữu Lợi chắc chắn sẽ cãi nhau một trận."
Đới Húc nhún vai tỏ vẻ
không sao: "Tôi đưa danh thiếp cho họ là làm theo phép, còn giữ hay
không là tự do của họ. Bởi vì tôi biết cặp vợ chồng tái hôn Ngô Thư Cầm
và Kha Hữu Lợi này bằng mặt không bằng lòng, cho nên mới không thể chỉ
đưa họ một tấm danh thiếp. Còn việc hai người họ cãi nhau thật ra cũng
không phải vấn đề nghiêm trọng, giữa bọn họ vốn đã tồn tại rất nhiều
khúc mắc, lần này Kha Tiểu Văn gặp chuyện như ngòi nổ khiến họ bộc phát
ra thôi."
"Đúng rồi, anh và Kha Hữu Lợi nói gì vậy?"
Đới
Húc thở dài: "Mỗi người một ý kiến riêng, Ngô Thư Cầm cho rằng mình chịu thiệt, nhưng Kha Hữu Lợi lại không cảm thấy như vậy. Trong quá trình
nói chuyện với tôi, tôi thấy thật ra Kha Hữu Lợi cũng hối hận."
"Hối hận vì ly hôn với mẹ ruột của Kha Tiểu Văn hay không nên kết hôn với Ngô Thư Cầm?"
"Cả hai đều có. Chúng ta là người ngoài, đương nhiên không biết cụ thể ngọn nguồn trong đó. Kha Hữu Lợi nói thế nào thì tôi nghe thế đó, tôi nghe
được gì thì thuật lại y chang với em. Nghe Kha Hữu Lợi nói, trước đây
ông ta và mẹ ruột của Kha Tiểu Văn ly hôn vì cá tính hai người đều mạnh, sau khi kết hôn liên tục khắc khẩu, dần dần cả hai đều thấy mệt, cho
nên thương lượng ly hôn. Sau khi ly hôn, Kha Hữu Lợi gặp Ngô Thư Cầm,
cảm thấy Ngô Thư Cầm dịu dàng nên cả hai tái hôn."
"Ngô Thư Cầm? Dịu dàng?" Phương Viên kinh ngạc.
Đới Húc cười gật đầu: "Đúng vậy, đây là ấn tượng đầu tiên của Kha Hữu Lợi
về Ngô Thư Cầm. Ông ta nói bản thân lúc ấy cảm thấy người phụ nữ này rất hiền huệ dịu dàng, có đứa con trai xấp xỉ tuổi Kha Tiểu Văn, cho nên vô cùng thông cảm với tình cảnh gà trống nuôi con như ông ta. Hai người
rất hiểu nhau, ông ta cũng cho rằng Ngô Thư Cầm sẽ đối xử tốt với Kha
Tiểu Văn, do vậy hai người họ làm quen một thời gian rồi tiến tới hôn
nhân. Sau khi kết hôn, sự khách sáo và lớp ngụy trang ban đầu đều không
còn, ông ta mới phát hiện Ngô Thư Cầm không như ông ta tưởng tượng, hai
người họ bắt đầu hay cãi nhau."
Xem ra Kha Hữu Lợi cũng không tệ, ít ra khi đến với Ngô Thư Cầm, ông ta còn nghĩ tới chuyện liệu bà ta có đối xử tốt với Kha Tiểu Văn hay không. Phương Viên thầm nghĩ, sau đó
lại hỏi: "Ngô Thư Cầm đối xử không tốt với Kha Tiểu Văn sao?"
"Không đến mức không tốt." Đới Húc xua tay, "Nếu nghe theo phía Kha Hữu Lợi
nói thì có thể dùng từ mặc kệ để hình dung. Kha Hữu Lợi nói ông ta vốn
không biết, bởi vì Kha Tiểu Văn không kể ông ta nghe những chuyện này.
Thường ngày Kha Hữu Lợi lo làm ăn, từ cấp hai Kha Tiểu Văn đã dọn vào ký túc xá, do vậy cha con hai người họ không thân thiết. Nếu không phải có một lần Kha Hữu Lợi đau đầu, buổi sáng nghỉ học về nhà nghỉ ngơi, không ai biết, không ngờ vô tình nghe Kha Tiểu Văn nói với Ngô Thư Cầm nhà
trường cần phụ huynh hỗ trợ gì đó, Ngô Thư Cầm làm bộ không nghe thấy,
cuối cùng bị ép tới nóng nảy nói một câu rằng hoặc là tìm Kha Hữu Lợi
nhờ giúp, hoặc là tìm mẹ ruột của thằng bé đi, bà ta rất bận, không rảnh quan tâm con nhà người khác. Chuyện đó chọc Kha Hữu Lợi tức điên, lần
đầu vì chuyện con cái mà cãi nhau với Ngô Thư Cầm. Nghe nói sau lần đó
Ngô Thư Cầm không còn quá đáng nữa, nhưng người sáng suốt đều có thể
nhìn ra bà ta đối xử với Kha Tiểu Văn khác hẳn với con trai mình."
Phương Viên gật đầu, hỏi tiếp: "Thế Kha Hữu Lợi có nhắc tới vợ trước không?
Nghe nói một hai năm gần đây vợ trước liên lạc khá thường xuyên với Kha
Tiểu Văn đúng không? Bà ấy muốn quay lại à?"
"Ai biết được. Kha
Hữu Lợi không nói rõ, chỉ nói sau khi ly hôn, áp lực công việc của mẹ
ruột Kha Hữu Lợi rất lớn, do vậy không thể lo cho con cái. Sau này thời
gian qua lâu, tuổi cũng lớn hơn, không còn dễ xúc động như còn trẻ, lại
vì con cái nên ngồi xuống, cả hai mới phát hiện họ đã dễ nói chuyện với
nhau hơn, nhưng Kha Hữu Lợi đã tái hôn nhiều năm, hơn nữa Kha Tiểu Văn
hình như cũng không thông cảm cho mẹ ruột của mình, do vậy chuyện có
muốn quay đầu hay không không ai dám chủ động mở lời."
"Vốn dĩ
nghe Ngô Thư Cầm nói em còn tưởng mẹ con Kha Tiểu Văn khá thân nhau, mẹ
ruột muốn dùng con cái ràng buộc để nối lại tình xưa với Kha Hữu Lợi,
không ngờ Kha Tiểu Văn lại không thông cảm cho mẹ ruột của mình, vậy
giữa mẹ ruột và mẹ kế chẳng phải thằng bé chẳng thân thiết với ai sao?"
"Ngô Thư Cầm đối xử với Kha Tiểu Văn thế nào, bản thân Kha Tiểu Văn biết.
Ngô Học Hải kia vốn dĩ là tên lưu manh, muốn vui vẻ hòa thuận với Kha
Tiểu Văn cũng khó. Còn về mẹ ruột của của Kha Tiểu Văn, nghe Kha Hữu Lợi nói Kha Tiểu Văn không biết tại sao lúc ly hôn mẹ ruột lại không cần
cậu ta, bảo cậu ta đi theo Kha Hữu Lợi, hơn nữa còn nhiều năm không quan tâm, cho nên mới có khúc mắc."
Còn chưa nói xong, anh đã bị chuông báo tin nhắn ngắt lời. Đới Húc lấy di động ra xem, trên màn hình hiện một tin nhắn.
"Để tỏ lòng biết ơn, tôi, Bạch Tử Duyệt, 20h tối nay tại nhà hàng hải sản
XX mở tiệc chiêu đãi ân nhân cứu mạng, không gặp không về, hôm nay không đợi được, ngày mai tiếp tục."