"Khi Loan Thượng Chí còn đi học, quan hệ với bạn bè tốt lắm sao?" Phương Viên hỏi giảng viên. Dù sao từ tuyến thời gian mà xem, từ lúc tốt
nghiệp đến khi được ba mẹ đưa ra nước ngoài, thật ra khoảng thời gian đó không dài lắm, nếu có thù oán với ai, tin rằng trong khoảng thời gian
ngắn như vậy không đủ khiến người ta nhẫn nhịn lâu như vậy, còn có ý
định trả thù.
Bởi vậy mâu thuẫn khiến Loan Thượng Chí rước họa
vào thân rất có khả năng không liên quan tới mấy tháng trước khi cậu ta
ra nước ngoài, càng không liên quan tới thời gian cậu ta không ở trong
nước, dù sao lần này cậu ấy lặng lẽ trở về, dù là trong nước hay nước
ngoài, người biết chuyện này đều rất ít. Như vậy, căn nguyên thảm kịch
này có lẽ đã chôn sâu từ rất lâu trước đó, có điều hung thủ rốt cuộc là
ai, biết Loan Thượng Chí về nước điều này có thể chứng minh hắn và Loan
Thượng Chí bề ngoài không hề trở mặt, mà âm thầm ghi hận, luôn tìm cơ
hội ra tay hay không? Do đó, ngoại trừ tìm hiểu kẻ có xích mích với Loan Thượng Chí, bọn họ còn phải điều tra những người thân thiết với cậu ta.
Giảng viên gật đầu: "Đúng vậy, tính cách Loan Thượng Chí khá ôn hòa, hơn nữa điều kiện gia đình rất tốt, cho nên tương đối hào phóng,
nam sinh mà, đặc biệt là khi học đại học, thường có rất nhiều mối quan
hệ cần ra ngoài ăn uống. Loan Thượng Chí hào phóng như vậy, các mối quan hệ của cậu ấy có thể không tốt sao?"
"Vậy còn với nữ sinh? Quan hệ giữa Loan Thượng Chí với nữ sinh thế nào?" Đới Húc cười hỏi.
Có lẽ giảng viên không quá chú ý tới vấn đề này, do vậy không lập tức trả
lời, suy nghĩ một lúc mới nói: "Tôi nhớ khi đó hình như cậu ấy có bạn
gái, nghe nói rất xinh đẹp."
"Vậy trong ấn tượng của thầy, quan hệ giữa Cát Niệm Lôi và Loan Thượng Chí thế nào?"
Giảng viên sửng sốt: "Cát Niệm Lôi? Cái tên này hình như có chút ấn tượng, nhưng không phải bạn gái của Loan Thượng Chí."
"Việc này cũng khó trách, dù sao cũng đã tốt nghiệp hai năm, có một số việc
không biết thầy có ấn tượng không." Đới Húc cũng không trông cậy giảng
viên lập tức nhớ ra Cát Niệm Lôi là ai, "Tôi nghe nói Loan Thượng Chí và bạn của mình trước khi tốt nghiệp từng có khoảng thời gian muốn mở công ty xây dựng sự nghiệp đúng không?"
"Đúng vậy, có chuyện này,
chuyện này tôi nhớ. Không dối gạt anh chị, ấn tượng của tôi rất sâu, khi đó sinh viên chưa nghỉ hè, tôi có giảng bài cho sinh viên chính là muốn họ hiểu có kế hoạch đến nơi đến chốn là quan trọng nhất, đừng có suy
nghĩ quá ngây thơ không hiện thực. Nhờ vả người ta không bằng dựa vào
chính mình, tự mình có bản lĩnh thì không cần tìm gốc cây nào dựa vào
cả. Khi đó đúng là có chuyện như vậy, Loan Thượng Chí bỏ tiền ra mở công ty, nhân viên từ trên xuống dưới từ quản lý đến công nhân đều ưu tiên
bạn học khiến cả lớp rất hưng phấn, là giảng viên của họ, dù cảm thấy
việc này khá ấu trĩ, nhưng tôi cũng không thể hất cho họ một bán nước
lạnh, chỉ nói bóng nói gió nhắc nhở vài lần. Đương nhiên, đa số không
nghe lọt tai, chỉ có vài ba người suy nghĩ cẩn thận, chậm rãi rút lui.
Cuối cùng, việc mở công ty kia thất bại, tôi cũng bất lực."
"Tại sao khi chuyện này còn chưa diễn ra, thầy đã cảm thấy không đáng tin?
Là vì thầy cảm thấy người đi đầu không đáng tin cậy sao?" Phương Viên
muốn giảng viên nói cụ thể hơn.
Giảng viên xua tay: "Không phải
vấn đề nằm ở người đi đầu có đáng tin cậy hay không, nói thẳng ra là một đám sinh viên còn chưa bước vào xã hội, chủ nghĩa trong đầu quá lý
tưởng. Khi đó tôi có nghe nói cái gọi là mở công ty của họ, người bỏ
tiền là Loan Thượng Chí, sau khi mở công ty, việc làm ăn cũng phải dựa
vào Loan Thượng Chí, nếu bản thân Loan Thượng Chí có suy nghĩ này, gia
đình cũng vui vẻ bỏ tiền ủng hộ, vậy còn hợp tác với người khác làm gì?
Hoàn toàn không có lợi, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nếu
thật sự muốn kinh doanh, có ai không chú ý tới lợi ích đúng không? Một
phương diện khác, quản lý là sinh viên, công nhân cũng là sinh viên, mọi người ở trường là quan hệ bạn bè, đều không có kinh nghiệm, bây giờ
cùng mở công ty, có người trở thành giám đốc, lãnh đạo, có người chỉ là
chân sai vặt, anh chị nói xem tâm lý của những chân sai vặt có thể ổn
sao? Ngoại trừ Loan Thượng Chí bỏ tiền, làm ông chủ, người khác đứng lên lãnh đạo, mọi người có thể phục sao? Cho nên vấn đề không phải nằm ở
người dẫn đầu, mà vì bản thân chuyện mở công ty đã không đáng tin cậy."
"Nếu đúng như thầy nói, thầy có nghĩ chuyện này Loan Thượng Chí chỉ muốn đùa giỡn hay không? Vốn dĩ là do cậu ta có ý muốn lập công ty, hay do kẻ
khác dụ dỗ, không thể bỏ dở giữa chừng, đành phải đi bước nào tính bước
đấy?" Phương Viên tiếp tục hỏi.
"Thế thì không phải, tôi không
hỏi cụ thể, nhưng tôi cảm thấy ban đầu Loan Thượng Chí được người ta
thuyết phục, bản thân cậu ấy cũng muốn mở công ty. Tôi có nghe nói ba mẹ Loan Thượng Chí không đồng ý, việc này cũng không kỳ lạ, nếu tôi là ba
mẹ cậu ấy, tôi cũng không chấp nhận." Nói tới đây, giảng viên bỗng vỗ
đầu, "Đúng rồi, Cát niệm Lôi! Tôi nói mà, sao cái tên này lại quen vậy
chứ! Cô bé ấy học lớp của chúng tôi, hiện giờ hình như đang học lên thạc sĩ, chắc là vẫn ở thành phố A, nghe nói năm sau mới tốt nghiệp, khi nãy anh chị muốn hỏi tôi chuyện gì về cô ấy."
"Chúng tôi muốn biết thêm về quan hệ giữa cô ta và Loan Thượng Chí." Phương Viên nói.
Giảng viên nhíu mày: "Nếu anh chị không nhắc tới, có lẽ tôi sẽ không liên
tưởng cô bé ấy với Loan Thượng Chí, trong ký ức của tôi, hình như hai
người họ không có quan hệ gì. Hỏi tôi bọn họ thế nào, tôi thật sự không
biết, à đúng rồi, thời điểm mở công ty, Cát Niệm Lôi kia rất tích cực,
sau này việc đó thất bại, công việc cô ấy tìm được cũng không vừa lòng,
cho nên ôn thi lên thạc sĩ. Tôi không biết chuyện đó có ảnh hưởng tới
mối quan hệ giữa cô ấy và Loan Thượng Chí hay không."
"Vậy trong ấn tượng của thầy Cát Niệm Lôi là người thế nào?" Đới Húc hỏi.
Giảng viên hơi do dự, dù sao cũng đánh giá về một nữ sinh, thái độ của ông ấy đương nhiên cẩn thận khi nói về nam sinh: "Nói thế nào nhỉ, tôi dù sao
cũng là thầy giáo, tuy rằng đều biết về học trò của mình như cũng có
giới hạn. Trong ấn tượng của tôi, Cát Niệm Lôi không quá hòa hợp với tập thể, tính cách khá kiêu ngạo, có cảm giác chân không chạm đất, rất hay
đua đòi, không thực tế. À đúng rồi, bởi vì tính cách của mình mà bạn ở
cùng phòng của cô ấy rất khó chịu. Tôi nhớ bạn cùng phòng của cô ấy có
một người tuy rằng gia đình có điều kiện nhưng sống rất giản dị, đồ dùng nhìn qua không bao nhiêu tiền, khi mới dọn vào không ai phát hiện, dần
dần mới có người chú ý. Tôi nhớ cô bé đó có mua một cái laptop rất mắc,
Cát Niệm Lôi nhân lúc người ta không có ở trong phòng lấy ra đùa nghịch, vô tình làm đổ nước làm bàn phím, cô bé kia biết chuyện khẳng định đau
lòng, bảo Cát Niệm Lôi bồi thường, Cát Niệm Lôi tưởng chỉ là laptop dành cho sinh viên, cỡ 3500 tệ có thể giải quyết, cho nên đồng ý, kết quả
nghe người ta nói giá hơn ba mươi vạn, Cát Niệm Lôi liền tức giận, khăng khăng cho rằng cô gái kia cố ý gây chuyện với mình. Bọn họ làm ầm lên,
tìm tôi giải quyết, tôi bảo cô gái kia lấy ra biên lai mua laptop chứng
minh, cô bé đó lấy ra thật, giá đúng là hơn ba mươi vạn, hơn nữa máy
tính người ta mua chưa đến hai tháng, còn rất mới. Cát Niệm Lôi lúc này
mới trợn tròn mắt, về nhà đòi tiền, bồi thường cho người ta, nhưng từ đó quan hệ giữa hai người luôn khiến người khác đau đầu. Cuối cùng, tôi
chỉ đành tách hai người họ ra, miễn cho xảy ra mâu thuẫn. Đa phần mâu
thuẫn giữa họ đều do Cát Niệm Lôi gây chuyện trước."
"Ý thầy là Cát Niệm Lôi là người có tâm lý ghét người giàu?" Đới Húc hỏi.
"Có thể nói là vậy, rõ ràng điều kiện của Cát Niệm Lôi rất bình thường,
thành tích học tập cũng bình thường, nhưng không biết vì sao lại rất
kiêu ngạo, không chịu phục ai, giống như chỉ cần ai tốt hơn cô ấy, cô ấy liền ghét người ta, tâm lý này rất mạnh." Giảng viên bất lực lắc đầu.
"Vậy chẳng phải Cát Niệm Lôi kia sẽ bị bạn học cô lập sao?" Phương Viên tò mò.
"Không tính là cô lập, chẳng qua không có ai chơi thân mà thôi."
"À đúng rồi, tôi còn một vấn đề muốn hỏi." Đới Húc bỗng nhiên nhớ tới một
vấn đề, hỏi, "Lứa học sinh thầy dẫn dắt, sau khi tốt nghiệp đa phần sẽ
đi theo ngành nghề nào?"