Căn bếp nhìn qua vô cùng dơ bẩn, có lẽ vì đã lâu không có người ở, trong không khí còn có mùi nấm mốc, rất khó ngửi, Phương Viên thậm chí không
thể tưởng tượng được cái ngày căn nhà này có khói bốc lên, thanh niên
chạy tới sẽ ngửi thấy mùi gì. Có lẽ lúc ấy hung thủ mới rời đi, cho nên
mùi trong bếp rất nặng, có điều đã qua mấy ngày, nơi này sớm đã không
còn mùi thịt, chỉ còn lại hơi ẩm ướt lẫn lộn mùi mốc meo.
Căn bếp không lớn, có hình chữ nhật hẹp dài, ngay đối diện cửa sau là một kệ
chén cũ xưa màu hổ phách, trên kệ có treo lịch tường, cũ kỹ đến mức
không có cách nào nhìn rõ thời gian trên đỏ. Ngay cửa sau, bên tái là
một gian chưa đồ linh tinh, bên trong còn ít rơm rạ, thoạt nhìn đã lâu
không có người chạm vào, bên phải chính là trọng điểm bọn họ lần này
muốn xem xét, bếp lò.
Giống ở trong thôn, hơn nữa chủ cũ lại
không nỡ vứt bỏ đồ trong nhà, bếp lò đương nhiên không thể là bếp điện
hay bếp gas, mà dùng gạch xây lên, mặt trên lát men sứ màu trắng, nhưng
cũng vì thời gian đã lâu, trên bệ bếp không chỉ nhám vàng, phủ đầy tro
bụi, có có rất nhiều vết nứt. Giữa bệ bếp là nơi đặt nồi, bên dưới là
lòng lò đèn tuyền, không thấy rõ gì cả.
Ánh sáng nơi này rất tốt, Đới Húc vào trong nhìn, phát hiện cách bệ bếp không xa có cửa sổ có thể thông gió lấy ánh sáng. Nhưng cánh cửa sổ kia đã bị tấm rèm ố vàng phủ
kín, khung tứ giác cũng bị cố định, cho nên ánh sáng từ bên ngoài rất
khó chiếu vào. Cảm nhận rèm vải, cách bao tay vẫn có thể cảm nhận xúc
cảm dính nhớp. Xem ra thứ này đã bị treo lên rất lâu, để phòng gió mùa
đông thổi vào nên mới dùng loại vải dày như vậy.
Vì thế để nhìn
rõ tình hình trong bếp, Đới Húc bảo Phương Viên lui một chút, miễn cho
tro bụi vào mắt, sau đó giữ chặt rèm vải, dùng lực kéo xuống. Tro bụi
theo đó bay lên, Đới Húc vội dùng tay quạt quạt, sau đó lấy ra cái đèn
pin mini, lần nữa tới bên bệ bếp, ngồi xổm xuống kiểm tra bên trong.
"Phương Viên, giúp tôi tìm một cây gậy tới đây." Anh ở đó một lúc, nói.
Phương Viên vội xoay người đi tìm, chịu đựng mùi mốc, từ mớ rơm rạ tìm được
cây hái mận dài cỡ 1m, cô rút cây gậy trong đống rơm ra, đưa cho Đới
Húc: "Cái này được không?"
Đới Húc quay đầu nhìn, gật đầu, nhận
lấy, đưa cây gậy duỗi vào trong lò, cẩn thận hất ra. Bởi vì cửa bếp hữu
hạn, Đới Húc lại cao lớn, tư thế anh ngồi ở đó thoạt nhìn không thoải
mái. Phương Viên thấy vậy, liền nói: "Chi bằng để em đi. Dáng người em
thấp bé, có thể tiện hơn anh một chút."
"Không cần." Đới Húc ngẩng đầu xua tay với cô, "Hôi lắm."
Nói xong, anh tiếp tục chuyên chú đào bới trong bếp lò, Phương Viên bỗng có cảm giác không nói nên lời, tuy rằng khi nãy Đới Húc chỉ nói với cô bốn chữ đơn giản, "không cần" cùng "hôi lắm", nhưng mặt Phương Viên lại
nóng lên, vốn dĩ cô không quá để ý những vấn đề này, nhưng gần đây cô
ngày càng cảm nhận được sự quan tâm từ anh, đó không phải là những lời
nói hoa lệ, khoa trương rùm beng, tất cả đều là những hành động che chở
nhẹ nhàng, nhưng không hề đơn giản như bốn chữ kia.
Một lát sau,
Đới Húc cuối cùng cũng ngồi dậy, thở hổn hển, nghiêng đầu dùng ống tay
áo thun lau mồ hôi trên trán, hiện tại đang là mùa hè, trong bếp không
thông gió tốt lắm, vô cùng oi bức, càng đừng nói tới việc một người cao
to như anh phải khom người đào bới trong bếp lò.
Phương Viên vội
chạy tới, lấy khăn giấy từ trong túi ra, hai tay Đới Húc đều dính đầy
tro bụi nên cô không đưa giấy cho anh, mà trực tiếp giúp anh thấm sạch
mồ hôi trên trán. Đới Húc sửng sốt, nhìn chằm chằm Phương Viên, bỗng
nhiên cười, tuy rằng anh không nói gì, nhưng từ thái độ và ánh mắt mà
xem, niềm vui đó xuất phát từ đáy lòng.
Phương Viên bỗng cảm thấy xấu hổ, vừa rồi chẳng qua cảm động trước lời nói quan tâm chất phát
kia, kết quả chính mình liền theo bản năng làm ra hành động quá thân mật như vậy, đợi hoàn hồn, cô thẹn thùng vò khăn giấy lại, nhét vào túi,
không dám nhìn thẳng vào anh, dời ánh mắt vào thứ anh mới đào được.
Đồ dưới đất đều đen tuyền, không có hình dạng hoàn chỉnh. Phương Viên cũng ngồi xổm xuống lại gần xem, phát hiện trong đó ngoại trừ tro bụi, còn
có thể mơ hồ nhìn ra cúc áo, vài miếng vải chưa bị thiêu hủy hoàn toàn,
thoạt nhìn giống như áo sơ mi, tương đối rắn chắc, bên trên thấy được
hoa văn ô vuông, còn có ít vải bố, hẳn là quần jeans.