Người kia là ba của Phương Viên, điểm này trước đó Đới Húc hoàn toàn
không ngờ được, có điều sau khi nghe Phương Viên gọi một tiếng, anh lập
tức hiểu vì sao cô bỗng nhiên căng thẳng như vậy, hơn nữa còn hận không
thể tránh đi. Sau khi nhận ra mối quan hệ, Đới Húc liền theo bản năng
nhìn cô gái theo sau ba Phương, trong lòng nhanh chóng có đáp án đối
phương là ai, mà cô gái kia cũng nhìn anh, hơn nữa anh mắt không hề che
giấu sự tò mò.
"Đã là lúc nào rồi, con chạy tới đây làm gì?" Ba
Phương nhìn đồng hồ trên cổ tay, cau mày hỏi Phương Viên, ông ta thoạt
nhìn không quá giống cô, chỉ có đôi mắt mơ hồ nhìn ra nét tương tự, hơn
nữa sắc mặt hiện tại có vẻ không tốt lắm.
Phương Viên cố gắng bình tĩnh, cười nói: "Con mới tan làm, chuẩn bị về nhà, còn ba? Con nhớ ba không phải ở đây."
Sau khi ba Phương và mẹ Phương ly hôn, không chỉ chi tài sản rõ ràng, ngay
cả căn nhà cả gia đình họ ở lúc trước cũng bị đem đi rao bán, sau đó ba
Phương mua một căn nhà khác ở thành phố A, cách trang trí nội thất dựa
theo sở thích của người vợ mới, còn mẹ Phương tạm thời đi thuê nhà ở,
rất nhanh thông qua mai mối mà quen với người chồng hiện tại, sau khi
tái hôn liền dọn tới nhà người ta.
Nhà của ba Phương, Phương
Viên có tới một lần, ký ức lần đó quá khắc sâu, nên sau này cô không còn tới nữa, nhưng không đi không có nghĩa không nhớ nơi đó nằm ở đâu, nếu
không lầm, nhà ba Phương đang ở cách chung cư của Đới Húc rất xa, vì sao đã hơn 20h ông ta còn cùng con gái riêng của vợ mới xuất ở đây?
Bị Phương Viên hỏi, thái độ của ba Phương càng kém: "Em gái con không phải năm nay thi đại học sao? Nó làm bài không tốt lắm, dì con lại không
muốn nó nhớ trường nhớ lớp, nên muốn nó ôn thi lại, nghe nói giáo viên
ôn thi ở tòa chung cư này, cho nên đến xem."
Thì ra là vậy, tuy
rằng dùng từ vô cùng uyển chuyển, nhưng ý ba Phương biểu đạt vô cùng rõ
ràng. Thành tích học tập của đứa em gái này luôn không tốt, điều này
Phương Viên có biết, tâm tư và sức lực của cô ta luôn đặt vào vấn đề
giảm cân làm đẹp, coi mấy thứ này là sở thích không có gì sai, nhưng với một học sinh cao tam mà nói lại không thích hợp, kết quả khiến điểm thi đại học không được như mong muốn. Cái gọi là tìm người phụ đạo chỉ là
cái cớ mà thôi, ba Phương dẫn theo đứa con riêng của vợ tới đây giờ này
chẳng qua để tặng quà cho người ta, muốn trong một năm này người ta có
thể đốc thúc, giúp con bé nâng cao thành tích.
Những việc này không hề liên quan tới Phương Viên, cho nên cô chỉ gật đầu cho xong chuyện.
Kết quả cố tình ngay lúc này, cô gái vốn im lặng đứng bên cạnh bỗng nhiên
lên tiếng, cô ta vừa đánh giá Đới Húc, vừa làm bộ thuận miệng dò hỏi
Phương Viên: "A, chị Phương Viên, gần đây chị gầy hơn rồi đúng không?
Làm thế nào chị giảm cân được vậy? Hiệu quả thật rõ ràng!"
Phương Viên mỉm cười tượng trưng: "Làm việc mệt mà thôi."
"Em thấy không giống, chắc là sức mạnh của tình yêu phải không?" Cô ta bật
cười một tiếng, "Chị Phương Viên, sao chị không giới thiệu với dượng
người đàn ông này là ai hả? Đã là lúc nào rồi, sao chị còn ở bên anh ta? Anh ta có phải bạn trai của chị không? Hai người sống chung sao? Em nhớ lần trước lúc chị đến nhà, chị còn bảo chị không có bạn trai, sao nhanh như vậy đã yêu đương rồi, còn dọn về sống chung! Ngầu ghê! Hơn nữa mắt
thẩm mỹ của chị cũng thật có cá tính."
Dứt lời, cô ta vội che miệng, ra vẻ mình không cẩn thận nói sai.
Ba Phương nghe vậy, sắc mặt tối sầm nhưng bề ngoài vẫn cố gắng khống chế
cảm xúc, ông ta phất tay với đứa con gái riêng, đưa chìa khóa xe cho cô
ta: "Con ra xe trước chờ dường, dượng nói với Phương Viên vài câu rồi
ra."
"À... Vâng." Cô gái kia không tình nguyện gật đầu, nhận lấy chìa khóa xe, đi hai bước, lại quay đầu nói, "Vậy dượng mau lên, mẹ
đang ở nhà chờ."
"Biết rồi, biết rồi, con mau ra xe đi, dượng
nói chuyện với Phương Viên không lâu đâu." Ba Phương cau mày xua tay,
chờ cô ta đi rồi, lúc này mới đánh giá Đới Húc một lần, sau đó nghiêng
đầu, uy nghiêm nói, "Phương Viên, con qua đây! Ba có việc muốn hỏi con!"
Nói xong, ông ta liền đi thẳng qua một chỗ cách đó không xa, thái độ là không muốn Đới Húc nghe thấy.
Phương Viên xấu hổ nhìn Đới Húc, khi nãy con riêng của ba nói chuyện khó nghe
như vậy đã khiến Phương Viên nhận ra rằng, cô gái kia muốn gây phiền
phức cho mình, tiếng chuông cảnh báo trong lòng sớm đã vang lên, nếu đổi lại khi khác, cô ta nói hươu nói vượn cái gì Phương Viên không quá để
ý, cho dù ở trước mặt ba Phương cũng như vậy, nhưng Đới Húc đang ở bên
cạnh, cô ta châm ngòi như thế, ba Phương còn có phản ứng này, Phương
Viên thật không biết lát nữa phải đối mặt với Đới Húc thế nào.
Đới Húc không nói gì cả, chỉ cười với cô.
Phương Viên thở dài, qua chỗ ba Phương.
Hai cha con im lặng một lúc, ba Phương nghiêng đầu nhìn Đới Húc bên kia,
cau mày hỏi: "Đây là chuyện gì hả? Khi nãy những gì em gái con nói là
thật sao? Con đang ở chung với tên đàn ông kia?"
Phương Viên bực bội trả lời: "Sau khi tái hôn ba có thể coi cô ta là con gái mình,
nhưng đừng kéo con vào, con chỉ biết mình là con một, không thể nào hơn
hai mươi tuổi rồi đột nhiên có thêm đứa em gái. Hơn nữa, hôm nay là lần
thứ mấy cô ta gặp con, lần hai hay ba? Ba cảm thấy cô ta hiểu rõ cuộc
sống của con sao? Cô ta nói cái gì ba cũng tin?"
Ba Phương hắng
giọng: "Con bé nhỏ tuổi hơn con, cho nên ba mới nói là em gái con, cũng
có phải nói là em gái ruột đâu, con so đo làm gì? Hơn nữa không phải cái gì nó nói ba cũng tin, bởi vậy ba mới kéo con qua đây hỏi chuyện không
phải sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Không có chuyện gì cả."
Phương Viên mất kiên nhẫn, "Anh ấy là đồng nghiệp của con, cũng là người hướng dẫn con trong kỳ thực tập, con người rất tốt, ngày thường vô cùng chiếu cố con, hiện tại con ở tạm nhà anh ấy mà thôi."
"Con ở
nhà cậu ta? Không được, đêm nay con tùy tiện tìm nơi nào ở, ngày mai lập tức dọn đi! Con nhìn con xem mình đang gây ra chuyện gì hả? Lỡ trong
khu chung cư này có người nhận ra ba thì sao? Bọn họ gặp con, biết con
là con gái ba, lại thấy con ở cùng với một tên đàn ông, chuyện này
truyền ra ngoài, mặt mũi ba phải để ở đâu? Con có nghĩ tới không?"
"Con không nghĩ tới! Ba nói con tối nay ra ngoài tìm chỗ ở, ba bảo con ở đâu đây? Chi bằng như vậy đi, ba muốn thể diện đúng không, vậy con không
thêm phiền phức cho ba nữa, đúng lúc gặp ba ở đây, vậy con theo ba về
nhà, đêm nay ở chỗ ba, ba thấy như vậy được không? Làm con gái ba, ở nhà ba của mình chắc không mất mặt đúng không?"
"Sao có thể! Lúc ra ngoài... Ba không ngờ sẽ gặp con ở đây." Ba Phương không cần nghĩ ngợi
đã từ chối đề nghị của Phương Viên, "Con ở khách sạn đi."
"Trong người con không có nhiều tiền để phí phạm như thế, ba cũng biết con mới đi làm tháng đầu tiên, căn bản chưa nhận lương đúng không?" Phương Viên hỏi lại.
Ba Phương sửng sốt một lúc, sau đó bực bội xua tay:
"Vậy con cũng không thể tiếp tục ở đây! Ba không đồng ý! Hoặc là tối nay con ở nhờ nhà bạn nữ nào đó, ngày mai tìm trọ, bằng không, ba cho con
200 tệ, con ra khách sạn ở tạm một đêm đi. Việc này quyết định như thế!"
"Con từ nhỏ lớn lên ở thành phố A, ba mẹ khỏe mạnh, hơn nữa còn ở đây, bảo con đi ở nhờ nhà bạn, ba không sợ người ta biết chuyện nhà
mình hả?" Phương Viên tức giận đến bật cười thành tiếng, "Ba cho con 200 tệ giải quyết tiền ở khách sạn một đêm, vậy còn ngày mai? Sau này? Công việc của con rất bận, không có thời gian đi tìm trọ, hơn nữa cho dù tìm được trọ, ba bảo con lấy tiền đâu ra để trả? Việc này ba có nghĩ tới
không? Trước kia ba sống thế nào thì cứ sống tiếp như vậy đi, gần đây
chuyện khiến ba phiền lòng nhất chắc là đứa con gái kia học hành không
tốt, không thi đậu đại học đúng không? Vậy ba cứ tiếp tục phiền lòng
chuyện này đi, nếu con bé còn không chăm chỉ học hành, nói không chừng
sang năm ba còn phải tiếp tục bôn ba qua đây tặng qua cho giáo viên,
chuẩn bị học cao năm, đó mới là chuyện đáng mất mặt."
Ba Phương
trừng mắt: "Ba đang nói chuyện của con đấy, con sống bên ngoài ở cùng
tên đàn ông không đứng đắn, người làm ba không có quyền quản, không có
quyền hỏi đến hả? Nói chuyện của con thì con khiêm tốn một chút, nhắc
đến người khác làm gì?"
"Làm gì? Đương nhiên là nói chuyện mà ba thật sự quan tâm thôi. Không phải ba nói rất để ý mặt mũi sao, vậy trở
về quan tâm cuộc sống người sống trong nhà mình kìa, dù sao so với con,
bây giờ con bé thoạt nhìn giống con gái ba hơn rồi đấy, nếu nó còn gặp
chuyện gì, người làm ba kế như ba chắc chắn sẽ rất mất mặt. Còn nữa, con nói lại một lần, anh ấy không phải người không đứng đắn, anh ấy là đồng nghiệp của con, là cảnh sát hình sự của Cục Công An. Sau khi tốt
nghiệp, con có gọi cho ba, nói trong người con chỉ còn lại 1000 tệ để
sống, lúc ấy ba mặc kệ con, nếu không phải có anh ấy giúp đỡ, hiện tại
con cũng không biết mình phải sống những ngày tháng thế nào, bây giờ ba
đột nhiên xuất hiện, không bằng không cớ mắng người ta, ba cảm thấy
thích hợp sao? Nếu tối nay không phải vì đứa con gái kia mà ba tới đây,
ba sẽ lo con ở bên ngoài sống ra sao, tiếp xúc với người nào à? Câu trả
lời trong lòng ba biết rất rõ. Nếu hiện tại ba đã có đứa con gái mới,
vậy đừng để ý đến đứa con gái này nữa, cuộc sống của con vốn dĩ đã chẳng khác nào cỏ dại, vậy cứ để con làm cỏ dại đi, tự do tự tại mà sống, ở
thời điểm này ba đừng can thiệp vào cuộc sống của con."