"Ý ông là Doãn Ngọc Hòa không muốn bất kỳ ai cùng mở cửa hàng đồ dùng thú cưng trên phố này sao?"
"Còn không phải à! Chuyện này cậu nói đúng rồi đấy! Thằng nhóc Doãn Ngọc Hòa không phải muốn thế sao! Tôi vốn dĩ không trông cậy vào phát tài gì,
con tôi vốn mở một shop thú cưng trên mạng, đúng lúc bên này trống một
phòng nhỏ nên đưa tôi dùng, làm công việc này không tốn quá nhiều sức
lực, cũng đủ sống qua ngày. Sau này Doãn Ngọc Hoa mở cửa hàng kia, tôi
còn chưa nói sợ hắn khai trương một cửa hàng lớn thì không có khách tới
đây, hắn đã tới tìm tôi trước, nói chuyện lòng vòng, ý là muốn tôi
chuyển hướng kinh doanh, tôi cũng nói rõ với hắn, không thể, sức khỏe
tôi không tốt, công việc không đòi hỏi sức lực nhập hàng chỉ có bán thứ
này, con gái tôi nhập hàng tiện thể mang tới cho tôi một ít là đủ. Khi
ấy hắn không nói gì thêm, nhưng dần dần sau này bắt đầu tới gây chuyện."
"Hắn gây chuyện thế nào?" Phương Viên hỏi.
Chủ tiêm vẫy tay với cô, chỉ chỉ hai cái ghế nhựa đặt ở góc phòng: "Con
gái, đi, lấy ghế qua đây, chúng ta ngồi nói chuyện, nhìn hai người đứng ở chỗ tôi nóng đến đổ đầy mồ hôi kìa, ngồi đi, ngồi rồi nói! Chuyện là
sau khi Doãn Ngọc Hòa vòng vo tới tôi, không bao lâu, tiệm chúng tôi bắt đầu có người tới gây chuyện. Thủ đoạn đúng là đê tiện, ban đầu có một
đám tóc xanh tóc đỏ tới hô to hét lớn, nói là muốn mua đồ, cứ nhìn tới
nhìn lui, chọn tới chọn lui, bộ dáng đõ rõ ràng không phải tới mua đồ,
nhưng tôi lại không thể gọi báo án, pháp luật nào có quy định không cho
mấy tên lưu manh mua đồ đúng không, cho dù gọi cảnh sát như cô cậu tới,
cô cậu cũng không giải quyết được, nhiều khi còn chọc giận chúng, sau
này bị chúng trả đũa, tôi cũng hết cách, nên đành phải nhịn."
"Vậy mục đích của họ là gì?" Đới Húc không tự đưa ra suy đoán, mà hỏi chủ tiệm. Tìm truyện hay tại — tru mtruyen.n e t —
"Còn có thể là gì, không phải quá rõ rồi sao!" Chủ tiệm hình như không ngờ
cảnh sát lại không động não như thế, "Cậu nói xem, nếu cậu không là cảnh sát, à đúng rồi, cậu cũng không cao to, chỉ là người bình thường, hoặc
là cô đi, con gái, nếu cô muốn mua đồ cho thú cưng trong nhà, vừa lúc đi qua tiệm của chúng tôi, nhưng từ bên ngoài đã thấy mấy tên lưu manh xăm mình đầy người trong này, cô còn vào không?"
"Không vào." Phương Viên lắc đầu.
Chủ tiệm vỗ tay một cái, nói với Đới Húc: "Cậu xem, chuyện không phải như
thế sao! Mặt tiền cửa hàng tôi vốn đã không bắt mắt, người vào đây đều
là khách quen, hoặc là cảm thấy cửa hàng nhỏ thì giá rẻ. Kết quả bọn họ
thấy trong tiệm toàn giang hồ, lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng
đánh nhau, người ta đương nhiên không vào được, nếu là tôi, tôi cũng
không vào, tội gì phải thế. Gần đây việc làm ăn của tiệm tôi kém đi
không ít, nhưng dù sao vẫn có người không sợ tà, hơn nữa bọn lưu manh
kia cũng không thể ở tiệm tôi mãi, nếu không tôi có lý do gọi cảnh sát
tới hỗ trợ đuổi người không phải sao? Cho nên dần dần đám lưu manh kia
ít khi tới lại, nhưng mỗi khi tiệm có khách, họ lại tới, vừa vào liền
chửi mắng, nói chó nhà họ ăn đồ của chúng tôi mà chết, đưa đến bệnh viện thú y thì bác sĩ nói do ăn đồ chất lượng kém. Cậu nói xem chỗ chúng tôi ban đồ ăn cho thú cưng là chính, hơn nữa nguồn hàng rất uy tín, con gái tôi bảo những thứ khác có thể lừa gạt, nhưng mấy thứ này chắc chắn
không có vấn đề, nếu xảy ra chuyện thì chính là chuyện lớn, cho nên tiệm nhà chúng tôi trước nay đều rất cẩn thận, nhưng cho dù chúng tôi có
giải thích thế nào, khách hàng nghe đám lưu manh kia nói đều sẽ cảm thấy không an tâm, không mua đồ nữa. A, bây giờ nhớ lại tôi liền cảm thấy
đau đầu."
"Ông chắc chắn những việc này đều do Doãn Ngọc Hòa làm
sao? Là ông tận mắt thấy hắn đứng sau sai người làm, hay những người đó
đã nói gì đó?" Đới Húc hi vọng chủ tiệm có thể đưa ra chứng cứ xác thực.
Chủ tiệm xua tay: "Việc này còn cần nói gì, nếu những kẻ đó nói thẳng do
Doãn Ngọc Hòa thuê tới, vậy không phải chuyện xấu Doãn Ngọc Hòa làm sẽ
trực tiếp bại lộ à! Tôi là đoán thế, cô cậu có thể không tin, nhưng tôi
tin chắc là vậy. Đám người kia tới ồn ào, nhưng chỉ nói miệng không bằng chứng, tôi bảo họ lấy đồ ăn cho thú cưng mua chỗ tôi ra, bọn họ không
lấy ra được. Anh chị nói xem, con người Doãn Hòa Ngọc này rốt cuộc muốn
gì! Nếu đến tiệm nhà người ta quấy rối, ít nhất cũng phải mua gì đó, sau đó cầm hóa đơn tới khiếu nại đúng không, như thế dù tôi có nhảy vào
Hoàng Hà cũng không tẩy sạch! Nhưng cố tình bọn họ lại không có! Chỉ là
khách hàng ai cũng có tâm lý sợ mạo hiểm, nên không mua. Nhưng bọn họ
càng không lấy ra chứng cứ được, tôi càng chắc chắn nhận định của mình. À đúng rồi, mỗi lần bọn họ tới gây chuyện, ngoại trừ nói đồ nhà chúng tôi không chất lượng, còn nói trước đây bọn họ mua đồ ở chỗ Doãn Ngọc Hòa,
chưa từng gặp vấn đề gì, sau này thấy tiệm chúng tôi nhỏ hơn, ham rẻ nên vào mua, ai ngờ sau khi thú cưng ăn thì chết, vô cùng hối hận, cho nên
phải cảnh báo những khách hàng khác phải tỉnh táo. Tôi bảo họ đưa chó
chết tới đay, để bác sĩ thú y kiểm tra, nhưng bọn họ không chịu, cứ chửi cứ mắng. Tới hiện tại, khách tới mua đồ chỗ tôi đều là người quen, tổn
thất rất lớn."
"Vậy chuyện đó giải quyết thế nào? Những người kia có đòi tiền ông không?"
"Việc này thì không, nhưng vì không có tôi mới cảm thấy không đúng lắm, nếu
thật sự là đồ nhà mình làm chết thú cưng nhà người ta, người ta sao lại
không đòi tiền? Một đồng cũng không cần, chỉ tới chỗ tôi vừa gây chuyện
vừa khen chất lượng sản phẩm chỗ Doãn Ngọc Hòa, đây không phải là lạy
ông tôi sợ bụi này, sợ người khác không biết mục đích họ tới đây sao?"
Đới Húc nghe vậy cũng gật đầu tán đồng, sau đó hỏi: "Ông nói cũng hợp lý, vậy việc làm ăn của Doãn Ngọc Hòa thế nào?"
Chủ tiệm chậc lưỡi: "Con người hắn cứ như Napoleon, chỉ lo đánh thiên hạ,
căn bản không lo giữ những gì mình đang có. Cậu xem lúc ấy chỉ có cửa
hàng nhỏ của tôi làm hắn chướng mắt, cửa hàng của Doãn Ngọc Hòa lớn hơn
đương nhiên có thể thu hút nhiều khách, nhưng mở tiệm lớn thì sao, làm
chủ mà tính tình nóng nảy đương nhiên sẽ khiến khách hàng mất thiện cảm, kết quả đẩy không ít khách qua cửa hàng mới kia, chỗ tôi cũng nhặt lại
rất nhiều khách quen trước đây." Nói xong, chủ tiệm còn bổ sung một câu, "Đúng rồi, sau khi cửa hàng mới kia khai trương, Doãn Ngọc Hòa liền dời sự chú ý qua đó, nhờ vậy mà tiệm của tôi yên ổn hơn rất nhiều."
"Ông có thể nói rõ nguyên nhân Doãn Ngọc Hòa không giữ được khách hàng của mình không?" Phương Viên hỏi.
"Thái độ không tốt, cô xem Doãn Ngọc Hòa đối xử với đối thủ cạnh tranh như
tôi thế nào thì biết hắn là người ra sao. Nếu người ta chỉ đi mua đồ thì thôi, lỡ đâu người ta nghi ngờ hỏi một câu về chất lượng, hoặc khi mua
về thật sự gặp vấn đề về chất lượng, lúc bọn họ quay lại tìm, a, cô cậu
không tưởng tượng ra sắc mặt của hắn đâu! Chậc chậc, cứ như hung thần ác sát, cô cậu cứ qua tiệm của hắn là biết, ông chủ như lưu mạnh, nhân
viên cũng mặt mày hầm hầm, thái độ phục vụ vô cùng kém. Sau này không
phải có cửa hàng mới khai trương sao, cửa hàng đó lớn hơn chỗ tôi, nên
bây giờ cũng chỉ có hai nhà đó cạnh tranh qua lại, ngày tháng của tôi
cũng dễ chịu hơn nhiều."
"Nghe ông nói, mâu thuẫn giữa hai nhà đó chắc chắn không nhỏ!" Đới Húc cảm khái một câu.
Chủ tiệm gật đầu: "Còn không phải sao! Tôi nghe nói bọn họ thiếu chút đã
đánh nhau, bản thân Doãn Ngọc Hòa đã là thị phi, người ta cũng hết cách, chỉ có thể tay đôi cãi lại. Sau này việc làm ăn của Doãn Ngọc Hòa gặp
ảnh hưởng nghiêm trọng, hắn thẹn quá hóa giận, hai nhà thiếu chút làm
lớn, nhưng không biết vì sao Doãn Ngọc Hòa lại nhịn, đột nhiên không có
động tĩnh nữa, chúng tôi những lúc rảnh rỗi đều thầm đoán xem bọn họ sẽ
bùng nổ lại khi nào."
"A, thật thú vị." Ngoài miệng Đới Húc nói gì, nhưng lời nói thật sự không có ý chỉ trích.
Chủ tiệm cười bảo: "Tôi là người sống vì cảm xúc, nào có ai mặc kệ người ta bắt nạt, thật ra tôi hi vọng cửa hàng kia có thể "trừ hại cho dân",
đuổi Doãn Ngọc Hòa và tiệm của hắn ra khỏi con phố này! Có điều tuyệt
đối đừng ngược lại, Doãn Ngọc Hòa là kẻ tàn nhẫn, lỡ ra tay độc ác đuổi
người ta đi, đến lúc đó sẽ quay lại cưỡi lên đầu lên cổ tôi!"