"Vậy sao? Chuyện này cậu chắc chắn? Chị dâu kia của cậu không đáng tin như vậy?" Đới Húc nói.
"Có thể nói là thế." Em họ của Quản Vĩnh Phúc uống mấy hớp soda lạnh, hoàn
toàn không để ý tới hình tượng, "Không phải chị ấy không đáng tin, có
điều hơi... Thích làm lớn chuyện, trước đây họ hàng nhà chúng tôi gặp
chút chuyện, không lớn cũng không nhỏ, kết quả qua miệng của chị dâu
truyền đi liền biến thành chuyện lớn không thể giải quyết. Cái người chị dâu này hơi tiêu cục, thời điểm anh họ tôi bắt đầu khởi nghiệp, rất
nhiều đều tự làm, vừa tự bán hàng vừa đi tìm nguồn hàng, có khi bận lái
xe ở ngoài không thể nghe máy, người nhà không liên lạc được, chị dâu
tôi liền căng thẳng gọi cho những người quen biết, chỉ cần có thể liên
lạc được thì sẽ gọi từng người, khi đó tôi còn chưa tới quản lý cửa hàng giúp anh, chị ấy có gọi tới nhà tôi, ban đầu cả nhà đều lo lắng, nghe
giọng chị ấy căng thẳng như vậy đều cảm thấy đã xảy ra chuyện không may, liền giúp chị ấy hỏi thăm mọi người, kết quả một hai ngày sau, anh họ
tôi bình yên trở về, không xảy ra chuyện gì cả. Sau lần đó, cũng có rất
nhiều lần chị dâu đi tìm anh họ, lý do nào là mất liên lạc với anh họ,
anh họ mất tích. Giống như câu chuyện sói tới của đứa trẻ vậy, không ai
tin chị ấy nữa."
"Cậu cũng nói giống truyện cổ tích, kết thúc câu chuyện sói thật sự tới. Khi ấy chị cậu trực tiếp chạy tới đồn công an
báo án, nói người mất tích, cậu không cảm thấy tính chất tương tự sao?" Phương Viên hỏi.
Em họ Quản Vĩnh Phúc nhún vai: "Tôi biết nếu
tôi nói chưa chắc, anh chị sẽ cảm thấy tôi máu lạnh đúng không? Nhưng
con người chị ấy đúng là có vấn đề về thần kinh. Nghe nói vì sau khi kết hôn với anh họ, mất con, chị ấy biến thành con người như vậy. Chuyện
này thật ra người lớn trong nhà đều thông cảm, cũng may hiện tại việc
làm ăn của anh họ khá tốt, chị ấy chỉ cần ở nhà hưởng phúc, nhưng bản
thân chị ấy thần kinh không vững thì thôi, còn lôi kéo người thân trong
nhà, đổi thành ai cũng không chịu nổi, anh chị nói đúng không?"
"Vậy anh họ cậu Quản Vĩnh Phúc lâu như vậy không tới tiệm, cậu cũng không
liên lạc với anh ta, như vậy cũng bình thường sao? Trước đây khoảng thời gian lâu nhất anh ta không tới tiệm là bao lâu?" Đới Húc không đánh giá lời em họ Quản Vĩnh Phúc nói đúng hay sai, mà tiếp tục hỏi thăm tình
hình của Quả Vĩnh Phúc.
"Nói thật, tôi không hề lo lắng cho anh
ấy, con người anh họ tôi tính tình kỳ lạ, người ta không bị anh ấy lừa
bán đã may rồi, trước đây anh ấy không thường xuyên tới tiệm, từ khi ba
cửa hàng đi lên, anh ấy không quan tâm nữa, cả ba cửa hàng đều do người
thân chúng tôi quản lý. Anh họ nói thứ như tiền không thể tính toán quá
chi ly, tính toán quá cẩn thận, dần dà sẽ không có ai muốn tiếp xúc với
mình. Cho nên anh ấy không để ý tới cửa hàng nhiều lắm, ngày thường đều
do chúng tôi phụ trách, nếu gặp chuyện không giải quyết được mới liên
lạc với anh ấy, có điều chỉ là làm ăn nhỏ tôi, mấy con chó mèo không có
gì không lo được, anh tôi thông minh chính là thông minh ở điểm này, anh ấy chỉ bán đồ dùng cho thú cưng, không mở phòng khám, miễn cho chữa
không được lại gặp phiền phức. Ba cửa hàng này đều do anh họ gây dựng,
vì thế anh ấy hiểu rất rõ, lợi nhuận mỗi tháng ít hay nhiều, mùa nào
thịnh mua nào ế, chỉ cần việc làm sổ sách không sai quá đáng, anh ấy sẽ
không so đo." Em họ Quản Vĩnh Phúc nói, "Còn một chuyện tôi kể nhỏ với
anh chị, anh họ tôi... Cũng bị chị dâu suốt ngày gọi điện làm phiền, cho nên anh ấy có một số di động để chúng tôi liên lạc khi có việc gấp, số
đó chị dâu tôi không biết, anh họ cũng vì muốn an tĩnh thôi."
"Vậy hiện tại cậu có thể giúp chúng tôi liên lạc với anh họ Quản Vĩnh Phúc
của cậu không? Nếu liên lạc được, chúng tôi có thể xác định anh ta bình
an không có chuyện gì, có bằng chứng để hủy bỏ báo an, cậu nói xem đúng
không?" Đới Húc cố tình không kể vợ Quản Vĩnh Phúc - Trương Dĩnh đã chạy đi hủy báo án, tránh cho em họ hắn không muốn phối hợp.
Em họ
Quản Vĩnh Phúc suy nghĩ, cảm thấy đề nghị của Đới Húc không hề quá đáng, liền gật đầu đồng ý. Cậu lấy di động ra, tìm số bí mật của Quản Vĩnh
Phúc, gọi đi, giống như để tránh bị nghi ngờ, cậu còn cố ý mở loa ngoài. Thấy bên kia tắt máy, em họ Quản Vĩnh Phúc lại tìm số ngày thường hắn
ta dùng, gọi qua, thế mà vẫn không liên lạc được. Cả hai số di động đều
trong trạng thái tắt máy, điều này khiến cho thanh niên ban đầu vô cùng
chắc chắn cũng hơi lo sợ.
"Chuyện gì vậy ta? Kỳ lạ, anh họ tôi
xưa nay chưa bao giờ tắt hai máy cùng một lúc! Anh chị chờ một lúc, tôi
gọi điện hỏi hai cửa hàng trưởng còn lại xem, một người là anh họ tôi,
một người là em họ tôi." Em họ Quản Vĩnh Phúc không chắc chắn, vội gọi
cho hai cửa hàng trưởng còn lại.
Đới Húc và Phương Viên kiên nhẫn chờ, hai người kia cũng hơn một tháng không liên lạc với Quản Vĩnh
Phúc, càng đừng nói nhìn thấy anh ta. Nhận được câu trả lời như vậy, em
họ Quản Vĩnh Phúc bắt đầu lo lắng.
"Không phải lần này chị dâu
kia của tôi đoán trúng đấy chứ?" Cậu tắt máy, cũng không biết là hỏi Đới Húc và Phương Viên hay lẩm bẩm một mình, "Sao không liên lạc được, cũng không ai gặp anh ấy! Cho dù khoảng thời gian này anh ấy không sang đây
nhưng không đến mức hơn một tháng cả ba cửa hàng không ghé qua chứ!"
"Theo những gì cậu được biết, anh cậu có gặp phiền phức gì bên ngoài không,
hay là anh ta đang chuẩn bị đầu tư cửa hàng mới?" Đới Húc dẫn dắt em họ
Quản Vĩnh Phúc.
Em họ Quản Vĩnh Phúc lắc đầu: "Không có, chưa
từng nghe nói. Anh họ tôi bảo không thể tham tiền, lợi nhuận thu từ ba
cửa hàng là được, nếu thấy không thỏa mãn thì cũng nên đổi sang ngành
khác, không thể mở thêm mấy cái cửa hàng thú cưng được. Dù sao một hai
tháng nay tôi vẫn chuyển tiền cho anh ấy như bình thường, không nghe nói có vấn đề gì cả. Tôi không rõ nhà anh ấy dùng tiền thế nào, dù sao cũng là hai nhà, tay tôi không thể quá dài, lỡ dính vào thị phi thì sao....
Anh họ tôi là người hiền hòa, nếu nói anh ấy chủ động đi gây sự với
người ta, điều này là không có khả năng, nếu có thì cũng do người ta
kiếm chuyện trước. Trên đường này còn một cửa hàng giống tiệm chúng tôi, chủ tiệm bên đó rất dữ, không ít lần qua đây kiếm chuyện, ban đầu anh
Vĩnh Phúc chỉ khuyên người ta bình tĩnh, nhưng đối phương không chịu để
yên, cứ tới bới lông tìm vết, may là tính cách anh họ tôi hiền hòa, cho
nên bỏ qua. Gần đây hai bên khá hòa bình, chắc không có liên quan tới
bên đó đúng không?"
"Việc này chúng tôi không trả lời được." Đới
Húc lắc đầu: "Gần đây cửa hàng của Quản Vĩnh Phúc và bên đó có vì chuyện làm ăn mà xảy ra tranh chấp gì không?"
"Cái này thì không, à
đúng rồi, vừa rồi tôi gọi cho đứa em họ quản lý một cửa hàng, nó nói mấy hôm trước chị họ có tới, chị ấy chỉ dẫn mấy người bạn tới mua quần áo
và đồ chơi cho thú cưng, không nói gì cả, vốn định báo với anh họ một
tiếng, nhưng gọi điện thì điện thoại cũng trong trạng thái tắt máy, sau
đó cô ấy nghĩ, đố là vợ người ta, cửa hàng của anh họ cũng là cửa hàng
của chị dâu, chị ấy tặng mấy món đồ cho bạn bè cũng không phải chuyện gì lớn, bản thân nói nhiều biết đâu khiến chị dâu có ý kiến, vì thế chuyện này cứ thế bỏ qua." Nhớ lại một chuyện trong cú điện thoại khi nãy, em
họ Quản Vĩnh Phúc bắt đầu tự tiện suy đoán, "Nếu thế, có khi nào anh họ
tôi vẫn bình thường? Nếu không anh chị nghĩ đi, báo án là chị dâu, có
nghĩa là chị ấy cảm thấy anh họ xảy ra chuyện nên mới đi báo án đúng
không, nhưng nếu đã cảm thấy chồng mình xảy ra chuyện, chị ấy sao có thể vui vẻ dẫn bạn tới tiệm nhà mình lấy đồ tặng người ta? Không chừng anh
họ bị chị dâu lải nhải nhiều quá, muốn tìm chỗ nào trốn đi, chị ấy giận
dỗi nên vội đi báo án, sau đó liên lạc lại được nên thôi."
Phương Viên ngồi cạnh nghe, trong đầu đặt một dấu hỏi lớn, theo tình hình hiện tại, Quản Vĩnh Phúc đã khoảng một hai tháng không xuất hiện trước mặt
nhân viên cửa hàng, người thân cũng không liên lạc được, chuyện như vậy
nếu đổi thành nhà bình thường sớm đã tạo sự chú ý, nhưng vì sao vợ của
Quản Vĩnh Phúc - Trương Dĩnh ban đầu hoảng loạn chạy đi báo án, sau khi
báo án không lâu lại vội vã đi hủy bỏ, vẫn như ngày thường không lo cho
hành tung của chồng mình, còn dẫn theo bạn đến tiệm nhà mình lấy đồ tặng cho người ta. Rốt cuộc cô ta vì nguyên nhân nào đó nên chắc chắn Quản
Vĩnh Phúc không sao, hay là cô ta vì nguyên nhân nào đó mà không chú ý
tới sống chết, an toàn của Quản Vĩnh Phúc?
"Vừa rồi cậu nói Quản
Vĩnh Phúc vì sợ vợ mình tìm được anh ta nên dùng số điện thoại khác, có
phải giữa vợ chồng họ gặp vấn đề về tình cảm không? Quản Vĩnh Phúc có
từng ly hôn không?" Đới Húc hỏi.
Em họ Quản Vĩnh Phúc vội xua
tay: "Không có không có, cái này thật sự không có! Tuy tình cảm giữa anh họ và chị dâu tôi tuy không thể nói là quá tốt, nhưng giữa họ không
tính là rạn nứt, chỉ là... Có hơi không nhiệt tình thôi, anh chị hiểu ý
tôi chứ? Mấy lúc nói chuyện phiếm anh họ có nói với tôi, nếu là những
lúc bình thường thì không có gì, nhưng mỗi khi chị dâu lớn tiếng lảm
nhảm, anh họ thật sự không chịu nổi, nhiều lúc không muốn để ý tới chị
ấy, nhưng dù thế nào trước đây vì anh họ còn khó khăn, chị dâu cũng vất
vả đi làm, hậu quả mất con, cho nên trừ khi chính chị dâu đề nghị, nếu
không cho dù hết tình cảm với chị dâu, anh họ cũng sẽ không đề nghị ly
hôn."
"Nếu là vậy, anh họ Quản Vĩnh Phúc của cậu cũng trọn tình trọn nghĩa." Đới Húc cười cười.
Em họ Quản Vĩnh Phúc hơi bất mãn với thái độ của anh, nhưng lại kiêng kị
thân phận của anh, không tiện thể hiện ra ngoài, đành phải nói: "Tôi nói vậy chắc chắn anh cảm thấy tôi giúp người thân không nói lý lẽ, thôi,
chi bằng anh chị tự đi tìm chị dâu của tôi đi, xem chị ấy thế nào, sau
đó còn nghĩ tôi nói chuyện giúp người nhà thì tôi cũng hết cách. Dù sao
cũng là chị dâu báo án, chuyện này anh chị nên đi tìm chị ấy, không phải cũng theo quy trình sao, anh chị thấy đúng không?"
"Cậu nói cũng đúng, như vậy đi, cậu cho chúng tôi địa chỉ, chúng tôi tự qua đó. Ngày
thường giờ này chị dâu cậu làm gì?" Đới Húc ra hiệu bảo Phương Viên đưa
giấy bút cho em họ Quản Vĩnh Phúc, khi cậu ta viết địa chỉ, lại thử thăm dò.
Em họ Quản Vĩnh Phúc vừa cúi đầu viết vừa nói: "Không làm gì cả, không đi làm cũng không nuôi con, trong nhà có nuôi một con chó, cả ngày nếu chị ấy không ôm chó đi nói chuyện với hàng xóm thì ở nhà xem
phim, anh họ tôi nói vậy."