Kết quả vừa hỏi, Phương Viên liền biết được một chuyện ngoài dự đoán của họ, Bạch Tử Duyệt được bệnh viện điều qua bệnh viện khác để học tập
trong ba tháng, hiện đang chuẩn bị, ngay cả vé tàu cũng đã mua xong,
chuyến tàu đêm nay xuất phát, hiện tại bản thân Bạch Tử Duyệt không còn
đi làm, bệnh viện cho cô về nhà thu dọn hành lý.
Phương Viên vội
hỏi Bạch Tử Duyệt xem còn ai thông tin vé tàu và nơi tới hay không,
giống như bị hỏi một vấn đề ngớ ngẩn, Bạch Tử Duyệt không muốn nói
nhiều, chuyện tối nay mình chuyển công tác cả khoa đều biết, chuyện được cử đi học vốn chẳng có gì, đương nhiên không cần phải che che giấu
giấu, trốn trốn tránh tránh, hơn nữa sau khi tan tầm, cả khoa còn muốn
tổ chức liên hoan cho cô.
Phương Viên vội vàng cảm ơn, báo cáo tin tức lại cho Đới Húc.
"Làm sao đây? Có cần điều người bảo vệ cô ấy không?" Phương Viên vẫn lo Bạch Tử Duyệt sẽ gặp nguy hiểm.
Đới Húc im lặng suy nghĩ, lắc đầu: "Tạm thời không cần, tối nay là tiệc
liên hoan, hơn nữa lần này Bạch Tử Duyệt được cử đi học, thời điểm này
dù hung thủ càn rõ cũng không dám mạo hiểm hành động, cho nên sẽ không
có nguy hiểm gì, hơn nữa chuyện lần này Bạch Tử Duyệt được cử đi học,
ngoại trừ mọi người trong khoa cô ấy còn có bệnh viện bên kia cũng biết, vì thế dù cân nhắc từ bên kia, tôi vẫn cảm thấy hung thủ sẽ không hấp
tấp ra tay như vậy. Chúng ta có thể âm thầm chú ý, nhưng đừng quá căng
thẳng, chỉ cần đề phòng sự việc bất ngờ xảy ra là được, nếu không có gì, chúng ta cứ an binh bất động, vừa lưu ý hướng đi của Bạch Tử duyệt, vừa thu thập chứng cứ khác, chờ chứng cứ đầy đủ, đến lúc đó mới hành động."
"Vậy... Trong lúc Bạch Tử Duyệt không ở thành phố A thì sao? Chúng ta có cần
liên lạc với cảnh sát bên kia, nhờ bọn họ hỗ trợ bảo vệ Bạch Tử Duyệt
không?" Phương Viên vẫn không yên lòng.
Đới Húc xua tay: "Việc
này không thể, phô trương như vậy, nói không chừng sẽ rút dây động rừng. Nếu chỗ chúng ta chưa có chứng cứ xác thật, hung thủ sẽ lo được mất,
không dám ra tay. Hơn nữa, tôi không nghĩ hung thủ sẽ có hành động gây
bất lợi cho Bạch Tử Duyệt ở nơi cô ấy được cử đi học, bởi vì nơi đó
không gần thành phố A, diện tích cũng không nhỏ, đứng từ góc độ kẻ gây
án, hắn sẽ không lỗ mãng hấp tấp chạy đến nơi mình không thân thuộc để
ra tay."
Phương Viên nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này cũng có lý, lúc này mới thôi.
Buổi tối, Đới Húc lái xe chở Phương Viên và Mã Khải âm thầm chú ý hành tung
của Bạch Tử Duyệt, thấy cô ấy đúng hẹn tới chỗ liên hoan, cùng đồng
nghiệp ăn uống, sau đó đoán người tới KTV chiến đấu, mãi tới mười giờ
mới cùng hai đồng nghiệp một nam một nữ tiễn đến ga tàu, may là ga tàu
dù vào ban đêm vẫn đông người, vô cùng náo nhiệt, bọn họ theo dõi Bạch
Tử Duyệt từ xa không hề bị phát hiện, chờ cô ấy lên tàu mới rời đi.
Hôm sau có tiến triển mới, sau khi xác minh kẻ hiềm nghi có từng sống hoặc
công tác ở nơi Vạn Huệ Tiệp bị giết hại hay không, năm ấy người này thật sự ở đó một thời gian, khoảng hai ba tháng Vạn Huệ Tiệp gặp chuyện thì
chuyển tới thành phố A.
Từ sau khi Bạch Tử Duyệt đi, công việc
của Phương Viên liền trở thành chú ý tất cả hướng đi của cô ấy, cũng may cô ấy còn trẻ, thích đăng lên mạng xã hội tình hình của mình, làm gì,
đi đâu, gặp ai, tâm tình hôm đó, Phương Viên lưu ý tất cả, thậm chí còn
chú ý tới khoảng cách thời gian giữa mỗi lần đăng, sợ có sơ xuất gì.
Qua hai ba ngày điều tra, từ video giám sát bọn họ quả thật đã phát hiện
chiếc xe của kẻ hiềm nghi, cho dù đối phương đã cố ý đổi biển số xe để
che đậy hành vi nhưng từ hình dáng bên ngoài, trên cơ bản vẫn có thể kết luận. Có điều với thu hoạch này, tâm trạng của mọi người có thể nói là
vừa vui vừa buồn, vui vì chứng cứ như vậy có thể chứng minh suy đoán của họ không phải chủ quan đơn thuần, bắn tên không đích, buồn vì điều tra
lâu như vậy lại bị hung thủ dắt mũi đi một vòng, tuy có nhiều thu hoạch
nhưng vẫn chưa có chứng cứ trực tiếp, rất khó dẫn người về Cục Công An,
dù sao thông qua video giám sát vẫn không thể chứng minh kẻ hiềm nghi đã từng bắt cóc hoặc cưỡng ép hai người bị hại đến nhà của mình, thời gian cuối cùng bọn họ xuất hiện trước sau đều không thể xác định.
"Nếu có cơ hội, chúng ta cứ khống chế kẻ tình nghi, lục soát nhà hắn, ở hiện trường đầu tiên khẳng định có rất nhiều manh mối đúng không?" Mã Khải
hỏi.
"Có thể, nhưng phải cân nhắc vấn đề thời gian, hơn nữa làm
vậy tương đối mạo hiểm." Đới Húc nói, sau đó hỏi Mã Khải và Phương Viên, "Hai em cảm thấy quan hệ giữa Bạch Tử Duyệt và kẻ đáng nghi của chúng
ta thế nào? Tốt hay không tốt?"
"Không tốt cũng không xấu, quan hệ đồng nghiệp bình thường." Phương Viên trả lời.
Đới Húc gật đầu: "Việc này đối với chúng ta cũng coi như là tình huống lý tưởng, chờ thêm đi."
Sau một tuần Bạch Tử Duyệt được cử đi học, cuối tuần, cô ấy bỗng nhiên đăng một dòng trạng thái, nói bác sĩ cấp trên hướng dẫn cô ra ngoài công
tác, cô có ba bốn ngày rảnh rỗi, ở bên đó cũng nhàn chán, định trốn về
thành phố A gặp bạn bè thư giãn.
Phương Viên vội báo tin này cho
Đới Húc, Đới Húc lập tức điều tra thông tin mua vé tàu, xác nhận Bạch Tử Duyệt sẽ về thành phố A, sau đó lại hỏi Phương Viên dòng trạng thái của Bạch Tử Duyệt có phải mọi người đều có thể xem không, Phương Viên trả
lời khẳng định, vì thế anh lập tức xin chỉ thị của đội trưởng Dương
Thành, được phê chuẩn, chuẩn bị theo dõi và bảo vệ Bạch Tử Duyệt 24 giờ.
Hành động lần này ngoại trừ Đới Húc và Phương Viên, những người khác Bạch Tử Duyệt và kẻ tình nghi đều không biết, để tránh lộ thân phận, tuy rằng
Lâm Phi Ca chưa từng gặp cô ấy nhưng Đới húc vẫn không xếp cô vào danh
sách nhân viên tham dự theo dõi, nguyên nhân rất đơn giản, tại thời điểm quan trọng này cần dốc hết sức lực, một người sơ sẩy rất có khả năng sẽ khiến một người vô tội khác bỏ mạng.
Đương nhiên, Lâm Phi Ca
hoàn toàn không có ý kiến về vấn đề này, cô ước gì bản thân không cần
thức khuya dậy sớm đi nằm vùng, cho nên vui vẻ nằm ngoài danh sách.
Tâm trạng những người còn lại thì không giống, ai nấy đều căng thẳng cùng
kích động, nếu lần này thuận lợi, vụ án hung tàn khiến bọn họ rối rắm sẽ thành công giải quyết.
Bạch Tử Duyệt về thành phố A đúng giờ,
hoàn toàn không biết xung quanh mình có rất nhiều ánh mắt dõi theo, càng không biết vừa xuống tay, bản thân chưa từng rời khỏi sự bảo vệ của
cảnh sát. Phương Viên và mọi người đều căng chặt thần kinh, đề phòng
tình huống bất chợt xảy ra. Cũng may, sau khi về thành phố A, ngày đầu
tiên Bạch Tử Duyệt chỉ hẹn mấy người bạn thân đi dạo, ăn uống, sau đó về nhà, đương nhiên, cô ấy cũng đăng không ít ảnh chụp của mình với bạn
lên mạng xã hội.
Những đồng nghiệp nằm vùng xung quanh thông báo
với Đới Húc đã thấy chiếc xe hiềm nghi đậu gần đó, nhưng không thấy ai
từ trên bước xuống, chỉ dừng một lúc rồi rời đi.
Cứ ngồi canh như vậy hai ngày, tới ngày thứ ba, Bạch Tử Duyệt lại đăng một dòng trạng
thái, nói ngày mai mình phải quay về bệnh viện được cử đi học, cho nên
ngày cuối cùng của kỳ nghỉ phải chơi thật đã. Đương nhiên, dòng trạng
thái này không tránh khỏi sự chú ý của Phương Viên, mọi người đều biết
nếu kẻ tình nghi không ra tay thì thôi, nếu hắn không kiềm chế được,
định ra tay, vậy hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.
"Đừng lo, mấy
ngày nay chúng ta ngồi canh sẽ không uổng phí, hôm nay kẻ tình nghi chắc chắn có hành động." Đới Húc vô cùng tự tin, "Đây là cơ hội rất tốt,
trước khi Bạch Tử Duyệt nói phải rời khỏi thành phố A, cô ấy vẫn tới
bệnh viện như thường, hiện tại trở về, bạn bè ở thành phố A có thể chứng minh cô ấy mạnh khỏe trở về, lần này quay lại bên đó, rất nhiều người
đều biết, nếu cô ấy đột nhiên mất tích, giả sử các em là bạn bè người
thân của cô ấy, phản ứng đầu tiên sẽ cảm thấy cô ấy gặp chuyện ở đâu?"
"Đúng vậy, vé tàu Bạch Tử Duyệt đã mua xong, ai cũng không dám chắc chắn cô
ấy có lên tàu hay không, đến lúc đó sẽ rất phiền phức!" Mã Khải bừng
tỉnh, nghĩ đến thời khắc mấu chốt, lại không nhịn được mà kích động.
Khoảng bảy giờ tối, Bạch Tử Duyệt trang điểm xinh đẹp ra khỏi chung cư, bắt
một chiếc taxi rời đi, xe của Đới Húc theo sau không xa, một đường đi
thẳng tới một quán bar khá nổi tiếng ở thành phố A, lúc này, đồng nghiệp ở góc khác thông báo phát hiện tung tích chiếc xe hiềm nghi. Tới nơi,
Bạch Tử Duyệt xuống xe đứng bên ngoài chờ bạn bè tới, sau đó bọn họ cùng vào trong. Nhóm cảnh sát thương lượng, quyết định để vài cảnh sát nữ
theo vào, dù sao nơi như quán bar tương đối ồn ào, tới thời khắc quan
trọng đừng để có thêm phiền phức.
Phương Viên cùng nhóm cảnh sát
nữ có Cố Tiểu Phàm theo vào, Đới Húc dừng xe ngoài cửa bán bar, vì trên
cửa sổ dán màng phản quang nên không cần lo người ngoài nhìn thấy trong
xe là ai, thậm chí trong bóng đêm không thể xác định trong xe có người
hay không, hiện tại có thể nói trên con phố này mỗi giao lộ đều bố trí
xe nằm vùng, nếu thật sự có tình huống khẩn cấp, muốn chặn lại cũng
không quá khó khăn.
Đợi rất lâu, xe của kẻ hiềm nghi trước sau
không hề xuất hiện trên đoạn đường này, có điều Chung Hàn có thông báo
với Đới Húc một việc, cách cửa chính quán bar vài trăm mét có một tên
đàn ông đội mũ lưỡi trai, áo khoác cổ cao dựng thẳng che khuất một phần
ba khuôn mặt vẫn luôn đứng đó hút thuốc, người này đứng ở vị trí có thể
quan sát quán bar. Hắn có di chuyển mấy lần, có điều chưa từng tới gần
quán bar, nhưng cũng không đi xa, cứ thế nhìn chằm chằm cửa chính. Cảnh
sát vừa theo dõi tên đàn ông đội mũ lưỡi trai kia vừa chú ý tình hình
bên quán bar, thời gian trôi đi, đảo mắt đã hơn mười giờ, Bạch Tử Duyệt
vào quán bar đã hơn ba tiếng.
Rốt cuộc, bên Cố Tiểu Phàm đã có
tin tức, Bạch Tử Duyệt và mấy người bạn của mình chuẩn bị rời đi. Người
bên ngoài lập tức nâng cao tinh thần.
Quả nhiên, rất nhanh thấy
Bạch Tử Duyệt từ quán bar đi ra, nhìn dáng vẻ hình như cô ấy có uống
chút rượu, đã hơi say, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, hành động không có chỗ nào không tiện. Cô và mấy người bạn đứng ở cửa chào tạm biệt, sau đó ai nấy tự rời đi. Đi hơn khoảng mười mét, tên đàn ông đội mũ lưỡi trai lập tức đi đến, thời điểm sắp tiếp cận Bạch Tử Duyệt, hắn điều chỉnh trạng
thái của mình, làm bộ trùng hợp gặp cô ấy. Ban đầu Bạch Tử Duyệt khá
sửng sốt, có điều rất nhanh đã thả lỏng, Phương Viên ra khỏi quán bar
luôn đi theo từ xa, Đới Húc cũng lặng lẽ xuống xe.
Tên đàn ông
kia sánh vai đi cùng Bạch Tử Duyệt một đoạn, lúc sắp tới giao lộ, hắn
hình như đề nghị gì đó, sau khi tỏ vẻ từ chối, Bạch Tử Duyệt tạm biệt,
rồi ai đi đường nấy, tên đàn ông đội mũ lưỡi trai kia không lập tức theo sau, mà lấy khẩu trang đeo lên, sau đó lấy ra một cái bình thủy tinh,
đổ chất lỏng bên trong thấm ướt băng gạc, lúc này mới nhanh chóng đuổi
theo, một tay bắt lấy bả vai Bạch Tử Duyệt, thời điểm Bạch Tử Duyệt kinh ngạc quay đầu, hắn dùng miếng băng gạc kia bịt mũi miệng cô ấy.
Phương Viên đi theo từ xa thấy thế lập tức chạy qua, mắt thấy sắp tới gần, Đới Húc từ phía sau vượt qua. Tên đàn ông kia nghe tiếng động, quay đầu,
phát hiện tình hình không ổn, lập tức ném Bạch Tử Duyệt tinh thần không
ổn xuống rồi bỏ chạy. Đới Húc nhanh chóng đuổi theo, Phương Viên vội
dừng lại kiểm tra tình hình, sau khi ngồi xổm xuống, cô liền ngửi thấy
một mùi gay mũi, thậm chí khiến cô hơi đau đầu, ý thức sự việc không ổ,
Phương Viên vội lấy túi đựng vật chứng mang theo, bỏ băng gạc ẩm ướt kia vào túi, đóng miệng, sau đó xem xét Bạch Tử Duyệt, phát hiện tuy không
tỉnh táo nhưng cô ấy không có gì đáng ngại, Phương Viên đành cởi áo
khoác cuộn tròn lại, lót dưới đầu Bạch Tử Duyệt, qua vài phút, Bạch Tử
Duyệt rên rỉ một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt, ngồi dậy.
Cô ấy
mới tỉnh, còn hơi chóng mặt, gõ gõ đầu, thấy Phương Viên ở đây, mờ mịt
hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi... Người kia có phải Đổng Chí Thành không?"
Phương Viên thở phào nhẹ nhõm, xem ra Bạch Tử
Duyệt không sao. Cô gật đầu, không định giải thích nhiều, sợ cô ấy lo
lắng, chỉ nói: "Lát nữa e rằng bác sĩ phải theo chúng tôi tới Cục Công
An lấy lời khai, sau đó chúng tôi sẽ đưa bác sĩ về nhà nghỉ ngơi."
Bạch Tử Duyệt còn chưa hoàn hồn, chỉ biết gật đầu, được Phương Viên dìu đứng dậy chậm rãi đi về phía chiếc xe cách họ gần nhất, vào trong nghỉ ngơi.
Sắp xếp Bạch Tử Duyệt xong, hai người Đới Húc và Chung Hàn cũng đã áp giải
tên đeo mũ lưỡi trai kia về, thoạt nhìn bọn họ vừa ẩu đả một phen, mũ
lưỡi trai không biết đã rơi nơi nào, khẩu trang cũng bị tháo xuống, lộ
ra tướng mạo, chính là Đổng Chí Thành ngày đó gặp ở bệnh viện.
Đổng Chí Thành trông có vẻ ủ rũ cụp đuôi, nếu là khi khác có lẽ còn dễ nói,
nhưng vừa rồi thời điểm hắn tập kích Bạch Tử Duyệt đã bị bắt tại trận,
muốn chống chế cũng không thế, chỉ biết cúi đầu im lặng. Đới Húc cũng
lười nói nhiều với hắn, giao hắn cho đồng nghiệp, sau đó xoay người gọi
Phương Viên qua một bên, sắc mặt không tốt.
"Bạch Tử Duyệt không
sao, các anh đuổi theo tên kia một lúc cô ấy liền tỉnh..." Phương Viên
tưởng Đới Húc muốn hỏi tình hình của Bạch Tử Duyệt, bởi vì vừa rồi bọn
họ đều thấy Bạch Tử Duyệt bị đánh thuốc hôn mê.
Đới Húc cau mày,
duỗi tay ý bảo cô không cần giải thích, sau đó nghiêm túc nói: "Em có
biết hiện tại em vẫn còn trong giai đoạn thực tập không? Lần này không
trang bị súng, cũng không mặc áo chống đạn, khi nãy lỗ mãng đuổi theo
như vậy, em có biết mình sẽ gặp nguy hiểm thế nào không? Tôi biết em
muốn thể hiện thật tốt, nhưng vào thời điểm nguy hiểm, trước khi xông
lên em phải xem thể lực và sức chiến đấu của mình có đủ chống lại đối
phương hay không!"
"Nhưng lúc ấy hắn đã ra tay với Bạch Tử Duyệt, nếu em không tiến lên, em sợ Bạch Tử Duyệt sẽ có nguy hiểm!" Phương
Viên uất ức, vừa rồi cô nghiêm túc muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình,
không ngờ Đới Húc luôn ôn hòa thế mà phê bình mình một trận, "Em không
cảm thấy mình không có năng lực đó, hơn nữa vào thời điểm nguy hiểm, em
nghĩ lo trước lo sau, chọn nhẹ sợ nặng là không đúng!"
"Hiện tại
tôi không muốn cãi nhau với em chuyện này." Đới Húc nhìn Phương Viên,
giọng điệu không có dấu hiệu dịu lại, "Trong khoảng thời gian em thực
tập tôi còn phụ trách, đừng để tôi thấy em lại có hành vi mạo hiểm nào
nữa!"
Dứt lời, anh xoay người bỏ đi.
Phương Viên đứng tại
chỗ nhìn anh, lòng cảm thấy bất bình khó mà diễn tả, thực tập lâu như
vậy, Đới Húc quan tâm chăm sóc cô, cô luôn ghi nhớ, ấn tượng đối với con người cao to này cũng ngày càng tốt, kết quả không ngờ, kết quả mắt
thấy vụ án sắp kết thúc hoàn mỹ, cô vì có thái độ tích cực trong công
việc mà bị anh nghiêm khắc phê bình, thật sự quá uất ức.
"Phương
Viên, sao cậu lại ở đây? Mau mau, có khăn giấy không, cho tớ một tờ! Cậu xem đầu tớ đầy mồ hôi này!" Mã Khải đã quay lại, thấy Phương Viên, lập
tức chạy tới, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt cô không tốt, "Ai da,
vừa rồi thật nguy hiểm, Đổng Chí Thành kia cũng không phải dạng vừa!"
"Sao thế?" Phương Viên lấy bịch khăn giấy trong túi đưa cậu, thuận miệng hỏi.
"May mà khi nãy tớ không chạy đằng trước, Đổng Chí Thành kia bỏ chạy, lúc
sắp bị lão Đới đuổi kịp, hắn bỗng nhiên xoay người, phóng dao qua! Cậu
không thấy đâu, may mà lão Đới phản ứng mau lẹ tránh đi, chỉ bị xước qua cánh tay. Anh Chung Hàn qua xem nói không sao, tuy áo khoác bị cắt một
miếng, cánh tay có máu chảy ra, nhưng may là miệng vết thương không đau, không cần may lại, nhiều lắm là hơi đau một chút, kết vảy sẽ không còn
chuyện gì, nếu đổi thành người khác, hoặc là nở hoa trên mặt, hoặc là
thảm hơn, trực tiếp cắt vào cổ, động mạch mà bị thương thì ngay cả mạng
cũng không còn!" Mã Khải nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Phương Viên
kinh ngạc, cô không ngờ thời điểm đuổi theo Đổng Chí Thành Đới Húc bị
thương, nghĩ lại vừa rồi anh nghiêm khắc không cho mình mạo hiểm đuổi
theo, Phương Viên không còn tức giận nữa, ngược lại cảm thấy hơi băn
khoăn, cô muốn đuổi Mã Khải đi, muốn tìm Đới Húc nói chuyện, hỏi vết
thương của anh có gì đáng ngại không, có điều lại không có cơ hội, Đổng
Chí Thành sa lưới chỉ là bước đầu tiên chấm dứt vụ án, kế tiếp còn rất
nhiều việc cần hoàn thành, mọi người vội vội vàng vàng lái xe về Cục
Công An.
Về Cục Công An, chuyện đầu tiên chính là thẩm vấn Đổng
Chí Thành, Phương Viên đặt túi chứng cứ đựng băng gạc có tẩm thuốc mê
lên bàn, giao Bạch Tử Duyệt còn yếu cho pháp y, cũng từ chỗ pháp y biết
thứ Đổng Chí Thành dùng bịt mũi miệng Bạch Tử Duyệt là ether, chỉ cần
tỉnh lại sẽ không sai, nhiều nhất là cảm thấy không thoải mái mà thôi,
pháp y Lưu còn khen Phương Viên xử lý rất tốt, Phương Viên cảm ơn, sau
đó vội trở về quan sát cuộc thẩm vấn Đổng Chí Thành.
Thời điểm
Phương Viên tới phòng thẩm vấn, Đổng Chí Thành vẫn ngậm chặt miệng như
vỏ trai, ngoại trừ thừa nhận việc mình tập kích Bạch Tử Duyệt, còn lại
không chịu thừa nhận, dù thế nào cũng không chịu mở miệng.
"Đổng
Chí Thành, vậy chúng ta nói việc khác, chỉ hỏi anh một câu vì sao anh
lại ra tay với Bạch Tử Duyệt." Qua hồi lâu, Chung Hàn lên tiếng nói
chuyện với Đổng Chí Thành luôn giữ im lặng.
Đổng Chí Thành ngẩng
đầu, bình tĩnh trả lời: "Không có gì để nói, nhất thời hồ đồ nên phạm
lỗi, tôi chịu trách nhiệm, cũng sẵn sàng nhận lỗi, anh chị muốn xử lý
thế nào thì cứ xử lý thế đó."
"Xử lý là đương nhiên." Đới Húc
tiếp lời hắn, "Có điều anh cũng phải nói cho chúng tôi biết, buổi tối
tại sao anh lại theo dõi Bạch Tử Duyệt đến quán bar, còn mang ether trên người, còn có vũ khí. À đúng rồi, tôi còn chưa hỏi thăm anh, chất lượng con dao kia của anh đúng là không tệ, sắc bén hơn đồ tôi mua ở siêu thị nhiều, sau khi tìm hiểu chuyện này, anh cũng nên nói cho chúng tôi biết nhãn hiệu của nó."
Dù trêu chọc Đổng Chí Thành, anh cũng không
quên nhắc lại hành vi vũ lực khi bỏ trốn, Đổng Chí Thành cũng nghe hiểu, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm.
"Tôi yêu thầm cô ấy, thích cô ấy, cho nên mới theo đuôi."
"À, vậy anh rảnh rỗi lái xe tới mấy chỗ này để làm gì?" Đới Húc nhận hình
ảnh cắt từ video giám sát trong tay Chung Hàn, đều là nơi Trương Ức Dao
và Hoàng Tiểu Hồng xuất hiện, xe của Đổng Chí Thành bị camera chụp lại,
thời gian là đêm trước ngày hai nạn nhân mất tích. Đới Húc đứng dậy đặt
mấy tấm ảnh trước mặt Đổng Chí Thành.
Đổng Chí Thành nhanh chóng
liếc nhìn một cái, sau đó cười cười, nói: "Không có gì, những lúc rảnh
rỗi tôi thích lái xe đi xung quanh thành phố, nói không chừng camera chỗ khác cũng chụp được tôi."
"Được, vậy chúng ta không nói chuyện
lái xe này, cứ nói về Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng đi, hai người đó
anh có biết không?" Đới Húc không hề nóng nảy, kiên nhẫn hỏi tiếp.
"Tôi có thể biết gì về họ, ngay cả bệnh nhân của tôi cũng không phải, muốn
hỏi thì hỏi Cát Quang Huy, hắn chắc chắn biết nhiều hơn tôi." Đổng Chí
Thành tiếp tục phủi sạch.
Đới Húc nghe vậy, bật cười, lúc trước
khi tới bệnh viện, mục đích của anh chủ yếu là dò hỏi về bệnh tình của
Hoàng Tiểu Hồng, ngay lúc đó còn chưa phát hiện chuyện Trương Ức Dao
cũng tới bệnh viện này phá thai, cho nên không nhắc tới Trương Ức Dao
với Đổng Chí Thành, có điều anh cũng không vì chút sơ hở này mà lộ vẻ
đắc ý, lại hỏi: "Nhắc đến Cát Quang Huy, con dấu anh ta làm mất là anh
lấy đi đúng không? Có phải anh có thành kiến với anh ta không, ví dụ như ghen ghét?"
"Không có, tôi không trộm con dấu của hắn, tôi cũng
không ghen ghét hắn, hắn có gì đáng để tôi ghen ghét, ngoại trừ vẻ bề
ngoài và cái miệng ngon ngọt, hắn thật sự không có gì đáng để tôi ghen
ghét." Đổng Chí Thành khinh thường.
"Còn một vấn đề nữa, tôi hỏi
anh, anh đừng không vui." Đới Húc chỉ lo đặt câu hỏi, hoàn toàn không
quan tâm câu trả lời của Đổng Chí Thành là gì, "Năm nay anh ba mươi lăm
ba mươi sáu tuổi rồi đúng không? Ở độ tuổi này sao còn chưa lập gia
đình? Bạn bè cùng lứa với anh chắc đã có con cái học tiểu học rồi đúng
không? Có phải vì công việc mà anh có khuynh hướng... Bài xích phụ nữ
đúng không?"
"Tôi không có, tôi chỉ bài xích phụ nữ không có
trách nhiệm với bản thân mình mà thôi." Đổng Chí Thành cố gắng giả bộ
bình tĩnh, "Hết cách, tính chất công việc quyết định, thấy quá nhiều
rồi."
"Vậy anh cảm thấy Trương Ức Dao, Vạn Huệ Tiệp hay Hoàng
Tiểu Hồng, trong số họ ai là phụ nữ không có trách nhiệm với bản thân
mình?" Chung Hàn nghe thế, thuận miệng hỏi.
"Bọn họ chỉ là bệnh
nhân bình thường, hơn nữa không phải bệnh nhân của tôi, tôi không rõ
tình hình của họ, cũng không có hứng thú tìm hiểu, tôi yêu cầu anh chị
việc nào ra việc đó, chuyện hôm nay tôi làm với Bạch Tử Duyệt là tôi
không đúng, tôi đồng ý chịu mọi hậu quả và trách nhiệm, anh chị không
cần tiếp tục quanh co với tôi, được chứ?" Đổng Chí Thành không kiên nhẫn trả lời.
Đới Húc gật đầu: "Không tệ, chiêu thí tốt giữ xe này của anh dùng rất cao minh."
Sắc mặt Đổng Chí Thành cứng đờ, dời ánh mắt đi: "Tôi không biết anh đang nói gì."
Lúc này, chuông di động của Chung Hàn vang lên, anh nhận máy, sau đó đến
gần thì thầm bên tai Đới Húc: "Thang Lực nói cậu ta đã xin được lệnh
điều tra, chuẩn bị xét nhà Đổng Chí Thành."
"DNA lấy từ tủ đông
đối chiếu phù hợp với Trương Ức Dao? Dấu vân tay cũng đúng?" Nghe Chung
Hàn nói xong, Đới Húc vui mừng, nhìn Đổng Chí Thành, hỏi, "Hiện tại anh
còn gì để nói không?"
"Việc này... Không thể nào..." Đột nhiên nghe Đới Húc nhắc đến tủ đông, Đổng Chí Thành lộ vẻ hoang mang.
Đới Húc biết mình lại giở trò thành công, vì thế theo bản năng khoanh tay,
không cẩn thận đụng đến vết thương, đau đến hít hà một hơi, vội vàng bỏ
tay xuống, nói: "Tôi không muốn việc gì cũng nhắc nhở anh, tự anh suy
nghĩ lại đi, vừa rồi khi chúng tôi hỏi chuyện, anh để lộ quá nhiều sơ
hở, chuyện đã đến nước này, tiếp tục giấu diếm đối với anh chẳng có ích
lợi gì cả."
Đổng Chí Thành sửng sốt. Hắn im lặng suy nghĩ, tay
đặt trên bàn nắm chặt thành đấm, lộ vẻ hối hận, một lát sau mới lúng ta
lúng túng nói: "Đã như vậy, không giấu diếm đối với tôi có ích lợi gì
sao? Tôi... Ngay cả tư cách xin xử nhẹ cũng không có đúng không?"
Chung Hàn và Đới Húc ai cũng không muốn trả lời câu hỏi này, thật ra đáp án
quá rõ, một vụ án thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, về tình về lý đều không thể tha thứ.
"Vậy bây giờ anh đồng ý nói về động cơ của mình chưa?" Đới Húc hỏi, "Vì sao lại ra tay với ba người này."
"Có vài lý do." Sự việc bại lộ, Đổng Chí Thành ngoan ngoãn trả lời, "Thứ
nhất, tôi đam mê với những vụ án chưa phá được trong lịch sử, tôi cảm
thấy người tạo ra những vụ án không phá được mới là cao thủ thật sự. Thứ hai, mấy cô gái kia không phải người đứng đắn gì, đời tư của họ quá hỗn loạn, tôi cảm thấy chết trong tay tôi cũng coi như là sự thăng hoa
trong cuộc sống dơ bẩn của họ, nếu không có tôi, sẽ không có ai coi
trọng họ!"
"Đời tư là đời tư, đó là vấn đề lựa chọn của mỗi
người, nếu vi phạm pháp luật, đương nhiên sẽ có pháp luật trừng phạt,
cho dù cách sống khiến người ta khinh thường, nhưng không có ai có thể
tùy tiện cướp mất mạng sống của họ." Thấy hắn ra vẻ chính trực, thái độ
của Chung Hàn không nhịn được mà trở nên nghiêm khắc.
"Trước đây
thời điểm ra tay với Vạn Huệ Tiệp, anh ở đó công tác hay thế nào? Với
bằng tiến sĩ của anh, chắc không cần tới một bệnh viện tuyến quận làm
việc đúng không?" Đới Húc gật đầu.
Đổng Chí Thành gật đầu: "Không cần, đối với tôi nơi đó chỉ là một vùng hẻo lánh, dân cư thưa thớt,
kinh tế không phát triển, thích hợp để luyện tập, hoàn thành mơ ước
nhiều năm của tôi, cho nên sau khi tốt nghiệp tôi nhận lời mời về bệnh
viện nơi đó, cô gái kia là một bệnh nhân của bệnh viện, tôi theo dõi cô
ta, kết quả đúng là đời tư của cô ấy quá hỗn loạn, cho nên cảnh sát chỉ
lưu ý tới mấy tên bạn trai lưu manh của cô ta, nếu lúc này không bị anh
chị phát hiện, chuyện năm đó sẽ không có ai nghi ngờ tới tôi."
"Vậy vì sao lại giết Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng? Chính anh cũng nói,
bệnh của Hoàng Tiểu Hồng chưa chắc vì cuộc sống cá nhân có vấn đề.
"Lý do rất đơn giản, chọn họ vì họ đều độc thân, còn tham lam, ra vẻ mình
là người nghiêm túc, thật ra đều coi trọng tiền bạc, tôi nghe họ nói
chuyện với Cát Quang Huy, sau đó gặp ở hành lang, đến gần hỏi chuyện,
vừa lúc đến khi tái khám Cát Quang Huy không ở bệnh viện, cô ta tới tìm
tôi, tôi hỏi xin số điện thoại, cô ta không hỏi gì liền cho tôi, tôi hẹn cô ta ra ngoài ăn cơm, cô ta lập tức đồng ý, còn nói muốn tìm đối tượng là bác sĩ, ngoài miệng là ngưỡng mộ nghề bác sĩ, sau tự mình nói cô ta
làm bên câu lạc bộ sức khỏe, muốn lợi dụng tài nguyên của người ta,
người có suy nghĩ kỳ lạ này chẳng phải thứ gì tốt đẹp." Đổng Chí Thành
khinh thường nói.
"Anh có cảm thấy phán đoán của anh quá cực đoan không? Theo những gì chúng tôi tìm hiểu, Hoàng Tiểu Hồng không phải
loại người như anh nghĩ." Chung Hàn nói.
Đổng Chí Thành nhún vai, mặt không cảm xúc nói: "Tôi không lo nhiều như vậy, giết Hoàng Tiểu
Hồng vốn dĩ là quyết định hấp tấp, tôi vốn để cô ta lại làm dự phòng,
không định thật sự ra tay, sau tôi cảm thấy Trương Ức Dao kia khiến tôi
cảm thấy không đủ hoàn mỹ. Lần này rời khỏi thành phố A, tôi định dừng
ta, cho nên..."
"Vậy vì sao anh giấu thi thể Trương Ức Dao vao tủ quần áo? Sao anh biết chỗ đó có tủ quần áo?"
"Tôi không biết, tôi tới đó mới phát hiện, vốn định trời tờ mờ sáng sẽ dọn
xong, kết quả lại có xe khác đi qua, tôi không dám tùy tiện hành động,
vừa lúc thấy có tủ quần áo, tôi định giấu vào đó trước, chờ tới tối lại
đến xử lý, kết quả tới tối khi qua, từ xa tôi thấy có rất nhiều xe đậu
xung quanh, còn có hàng dây phong tỏa, không ngờ cảnh sát phát hiện
nhanh như vậy, cho nên căn bản không kịp bố trí hiện trường."
"Vậy Bạch Tử Duyệt thì sao? Anh cảm thấy cô ấy cũng là phụ nữ hư hỏng?" Chung Hàn hỏi.
Đổng Chí Thành lắc đầu: "Không, tôi vốn dĩ không định động tới cô ấy, nhưng
lúc anh chị tới bệnh viện hỏi thăm về Hoàng Tiểu Hồng, cô ấy chủ động
cho anh chị số điện thoại, còn nói sẽ cung cấp tin tức, tôi không biết
cô ấy đã biết gì, hỏi thăm mấy lần đều không hỏi ra, vừa lúc nghe nói cô ấy được cử đi học ở bệnh viện khác ba tháng, khi cô ấy trở về tôi cũng
đã chuyển đi, tôi không thể để lại tai họa ngầm này, cho nên đánh cược
một phen, kết quả thua hết tiền."
"Tử cung của Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng bị anh phẫu thuật lấy ra? Xử lý thế nào?" Chung Hàn hỏi.
Lần này Đổng Chí Thành không chịu trả lời: "Vấn đề này không cần hỏi, tôi
sẽ không nói, đời này tôi chưa từng làm ra chuyện gì kinh thiên động
địa, người ta làm bác sĩ được mọi người hâm mộ, một bác sĩ phụ khoa như
tôi, thậm chí là bác sĩ nam ai gặp cũng ngại ngùng, đây là chuyện duy
nhất tôi có thể khiến mọi người nhớ đến, mỗi khi nhắc tới vụ án này, mọi người sẽ nói đến cuối cùng cảnh sát vẫn không tìm được tử cung của nạn
nhân, ngoại trừ hung thủ Đổng Chí Thành, không ai biết!"
"Kia Bạch Tử Duyệt lại là sao lại thế này? Ngươi cảm thấy nàng cũng là không bị kiềm chế hư nữ nhân?" Chung Hàn hỏi.
Chung Hàn nhíu mày, Đới Húc vừa vuốt cằm vừa yên lặng suy nghĩ, đột nhiên
nói: "Anh nấu chín tử cung của hai người họ, sau đó băm nhỏ hoặc bỏ vào
máy xay nghiền nát, rồi đổ vào bồn cầu cho trôi xuống cống đúng không?"
Đổng Chí Thành giật mình: "Anh... Làm sao anh biết?"
"Tục xưa của người Mông Cổ." Đới Húc nhún vai, "Anh cũng nói rồi, anh có đam mê với tiểu thuyết kinh dị, những vụ án qua mấy trăm năm chưa được phá, người mê lịch sử như vậy chắc chắn đọc không ít tình tiết kiểu như tách nội tạng khỏi thi thể, sau đó nấu chín, băm nhỏ rồi ném xuống nước.
Thật ra trước đó tôi đoán tử cung của hai người họ bị anh ăn sạch, nhưng nghĩ lại khẩu vị quá nặng nên không nói ra."
Cứ như vậy, bí mật
cuối cùng của Đổng Chí Thành cũng bị Đới Húc hóa giải, không còn gì đáng giả có thể giữ lại, hắn ngoan ngoãn theo Chung Hàn và Đới Húc tới phòng trọ của mình, xác nhận hiện trường, trong nhà vệ sinh và phòng bếp quả
nhiên phát hiện rất nhiều vết máu đã qua rửa sạch, con dấu của Cát Quang Huy trước đó bị mất cũng ở trên bàn của Đổng Chí Thành, Đổng Chí Thành
kiên quyết nói bản thân nhặt được, không trả lại, sau đó dùng đến chỉ là trùng hợp mà thôi. Sự thật chuyện này rốt cuộc thế nào không ai điều
tra, bởi vì trước hành động của Đổng Chí Thành, chuyện con dấu quả thật
quá nhỏ bé.
Trong ống dẫn nước ở phòng trọ của Đổng Chí Thành,
cảnh sát còn tìm thấy ít mô người trên thành ống, mang về xét nghiệm,
xác nhận giống với biểu bì tìm thấy trong tủ đông, đều thuộc về Trương
Ức Dao, còn lại đương nhiên thuộc về Hoàng Tiểu Hồng.
Sau khi có
chứng cứ đầy đủ xác thật, Đổng Chí Thành cũng thú nhận hành vi của mình, Chung Hàn và Đới Húc theo trình tự giao hắn cho viện kiểm sát khởi tố,
Đổng Chí Thành phải đối diện với sự xét xử nghiêm minh của pháp luật.
Mà Bạch Tử Duyệt, sau khi biết mình vừa tránh khỏi một kiếp nạn, sợ tới
mực bệnh một hồi, sau khi hết bệnh liền chủ động mời Đới Húc đi ăn để
cảm ơn, Đới Húc từ chối, nói người đầu tiên lo cho cô ấy là Phương Viên, cuối cùng Bạch Tử Duyệt đi đặt một lá cờ lớn tặng cho đội hình sự.
Kẻ bắt chước muốn tái hiện vụ án kinh điển cuối cùng cũng sa lưới pháp
luật, nhưng hai cô gái bị hắn lợi dụng làm "công cụ" lại không có cơ hội lần nữa làm lại cuộc đời.