Kết giới quả thật không thể bảo vệ hòn đảo được lâu, Lục Cẩn Hiên nhìn
thấy những vết rạn nứt trên bầu trời liền gấp rút đánh hạ thêm hai chiếc tàu chiến nữa, sau đó ra lệnh cho mọi người chuẩn bị chiến đấu. Anh
phải bảo vệ Vân Mộng bằng bất kỳ giá nào!
Theo một tiếng nổ rung
trời, kết giới bị đánh phá, huyết tộc bên ngoài tràn lên đảo. Bởi vì
những nơi khác địa hình hiểm trở, chỉ có hướng Bắc này là dễ công nên
chúng tụ hết về đây.
Lục Cẩn Hiên xông lên trước tiên, Lục Ảnh và Tần Mạch sức chiến đấu tốt nên sánh vai theo sát đằng sau, kế tiếp là
những người khác.
Âm thanh chém giết lập tức cao vút, Vân Mộng
nằm trên giường có thể nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết bên ngoài,
Vandelisa cũng có chút lo lắng:
“Cô phải nhanh lên!”
Thiếu đi Vân Mộng đàn áp kẻ địch, thương vong sẽ khó mà tính được. Cô đã cố
gắng hết sức, nhưng hai đứa trẻ trong bụng cô đang không ngừng đánh
nhau, chúng dường như đang tranh xem ai sẽ ra trước, bụng cô hiện tại có khác gì một chiến trường đâu chứ!
“Aaaaaaa… Trời ạ!”
Vân
Mộng mồ hôi nhễ nhại nắm lấy thành giường, sức lực cực lớn khiến nó phát ra âm thanh ken két và biến dạng. Cô đau đến nỗi mặt mũi nhăn hết cả
lại, ngực phập phồng liên tục.
Cặp song sinh trong bụng cứ như
muốn giết cô mới vừa lòng, cô tức giận nhưng không làm gì được, chỉ có
thể cắn răng chịu đựng. Bên ngoài phòng sinh vang lên âm thanh chiến đấu khiến huyết tộc chịu trách nhiệm hộ sinh giật mình, hắn nói:
“Chủ nhân, ngài hãy cố gắng thêm một chút!”
Từ lúc đau bụng đến giờ đã qua rất lâu, nhưng Vân Mộng vẫn chưa thể sinh
hai đứa nhỏ ra được. Cô sợ mọi người vì mình mà gặp nguy hiểm, nhờ
Vandelisa tìm cách, chỉ là cô ta cũng không thể giúp được.
Bên
ngoài chiến trường, bởi vì quân số chênh lệch, huyết tộc trên đảo đã bị
ép về gần phía lâu đài. Lục Cẩn Hiên toàn thân đầy máu tươi, không biết
mệt nghỉ, xung quanh anh có cả mấy chục cây súng bạc, chúng bắn liên tục như một cái máy, nhưng rất khó để kiềm chế toàn bộ.
Vua của huyết tộc bấy giờ canh chuẩn thời cơ nhào qua, biến thành một tia sét đánh thẳng về phía anh.
Lục Cẩn Hiên vội vàng dựng lớp chắn, nhưng vẫn bị đụng bay, xuyên qua một
đám huyết tộc mà đập lên tường. Anh cảm giác cơ thể đâu đâu cũng đau
nhức, song phía sau là vợ con, anh không thể gục được!
Tên huyết tộc kia ghét bỏ mà nói:
“Tên khốn kiếp này thật là vướng víu!”
Vì Lục Cẩn Hiên mà rất nhiều quân của hắn đã phải chết thảm, hắn cực kỳ
hận anh, lại không thể nào giết được anh trong thời gian ngắn.
Cho dù anh mạnh, cũng khó ngăn cản một số kẻ vượt qua vòng vây. Trong lúc
anh bị đánh lui, mấy tên huyết tộc lần theo khe hở tràn về phía phòng
sinh.
Tần Mạch thấy vậy vội vàng muốn đuổi theo, nhưng đúng lúc ấy, hắn lại bị một thân ảnh ôm lấy từ bên cạnh và xô ngã ra xa.
Gần như là phản xạ vô điều kiện, Lục Ảnh đã đẩy mạnh Tần Mạch qua một bên
để tránh đòn tấn công từ kẻ địch. Một đôi móng vuốt đánh nhanh về phía
cô, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, trái tim cô bị đục thủng.
Lục Ảnh như không cảm giác được đau đớn, môi mấp máy nói với Tần Mạch câu
gì đó, còn cười như được giải thoát. Tên huyết tộc kia rút tay ra, Lục
Ảnh liền nhắm mắt ngã xuống. Lục Kình nhìn thấy cháu gái bị giết, chớp
mắt tựa như hóa điên mà gào lên:
“Chó chết!”
“Lục Ảnh!”
Lục Cẩn Hiên cũng khó lòng tin nổi, vội vàng xông qua, một phát tóm được đầu của tên kia. Anh vặn mạnh một cái, đầu của hắn bị xoắn nổ bung ra.
Lục Cẩn Hiên không kịp để ý chuyện khác, vội vàng đỡ Lục Ảnh lên để kiểm
tra. Nhưng mà thân thể cô vốn chẳng mạnh mẽ như những huyết tộc khác,
chiêu kia đã trực tiếp lấy mạng cô.
Tay Lục Cẩn Hiên run bần bật sờ lên mặt cô:
“Chết tiệt! Không, không được, Lục Ảnh! Em mở mắt ra đi!”
Đến tận lúc này, Tần Mạch ngã lăn quay bên kia mới run rẩy bò dậy. Hắn tận
mắt trông thấy kẻ thù không đội trời chung của mình vì mình mà chết,
thoáng chốc cả người liền ngây ra. Hắn quỳ dưới đất, đồng đội phải lôi
kéo hắn tránh sang một bên mới không bị những kẻ khác tấn công.
Trái tim Tần Mạch lạnh ngắt, không gian xung quanh như tối lại, trong mắt
hắn lúc này chỉ có Lục Ảnh đang nằm im lìm. Câu mà cô muốn nói với hắn
là gì? Là “trả anh một mạng” sao? Hắn đâu cần! Hắn không cần!
“Aaaa!” Tần Mạch hét lên đầy đau đớn, vừa bò vừa chạy về phía Lục Ảnh.
Khi hắn đến nơi, trái tim cô đã ngừng đập.
Lục Cẩn Hiên cắn chặt răng đặt cô xuống, sau đó tiếp tục xông lên. So với
vừa rồi, anh càng thêm điên cuồng, càng thêm dũng mãnh.
Cái chết
của Lục Ảnh khiến sĩ khí của mọi người tụt dốc không phanh, anh cần phải đứng lên cho họ hy vọng, phải bảo vệ cho bằng được vợ con! Đau lòng
sao? Có, rất đau! Lục Ảnh dù gì cũng là em họ của anh. Em ấy chấp nhận ở đây chiến đấu, hy sinh, anh không thể phụ sự kỳ vọng của em ấy và mọi
người.