Thấy Lục Tử Tiệp bị bao vây, Chu Lệ lo lắng thò đầu ra nhìn rồi lay tay Vân Mộng:
“Này, sao cậu lại đưa người ta theo rồi bỏ người ta ở bên ngoài thế? Lỡ bị đánh chết thì sao?”
Khóe môi Vân Mộng cong lên:
“Không chết được đâu.”
Cô biết ma cà rồng có năng lực đặc biệt, cho dù không có, thì riêng thể
chất của họ đã vượt trội hơn nhiều so với người thường. Một cú đá hời
hợt của Lục Ảnh đủ để cô dưỡng thương cả nửa tháng trời vẫn chưa hoàn
toàn bình phục, vậy chắc chắn Lục Tử Tiệp cũng rất khỏe, sẽ không sao.
Chu Lệ bực bội đánh vào vai Vân Mộng một cái:
“Nói cái gì vậy? Làm gì đi chứ!”
Bị đánh oan, cô xuýt xoa rồi đáp:
“Cậu nhìn khuôn mặt bình thản của tên nhóc kia khi bị bao vây xem!”
Lục Tử Tiệp đúng thật không hề sợ đám người cao to vạm vỡ trước mặt cậu mặc dù họ đều cầm vũ khí, trông họ cứ như mấy tên hề. Cậu liếc về phía Vân
Mộng, nheo mắt lại rồi lắc lắc đầu. Không ngờ có ngày Lục nhị thiếu gia
phải đi làm bảo kê bất đắc dĩ cho một cô gái!
Đám người thấy Vân
Mộng không có ý định đáp lời thì tức giận ra hiệu cho một kẻ đến chỗ Lục Tử Tiệp, hắn cầm gậy sắt vung thẳng vào đầu cậu. Vì sức lực lớn, tiếng
gió rít ù ù khi vũ khí lướt giữa không trung lọt vào tai mọi người cực
kỳ rõ ràng.
Chu Lệ hít một khụm khí lạnh, nín thở nhìn xem.
Vân Mộng siết chặt nắm tay, mặc dù khá tự tin vào Lục Tử Tiệp, nhưng cô cũng có chút sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng kia.
Trong tiếng cười phấn khích của đám người, Lục Tử Tiệp đột nhiên vung tay
lên, chuẩn xác bắt được cổ tay của gã đàn ông đang công kích. Gần như
trong chớp mắt, tên đó đã bị bẻ trật khớp tay!
“Aaaaa!”
Đám
người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn thì giật mình, Lục Tử Tiệp
một tay đút túi quần, một tay bẻ ngoặt tay của tên đàn ông kia về phía
sau.
“Đau quá, thằng nhóc này, mau buông ra!” Hắn khụy xuống đất,
vũ khí cứ thế rời tay, chỉ có thể khổ sở gào thét: “Tao sẽ giết mày!”
“Các người vốn nên nghe lời Vân Mộng, cút xa một chút, chứ không phải nhắm vào tôi.”
Vừa dứt lời, Lục Tử Tiệp nâng chân phải lên, trực tiếp đạp tên đàn ông cao
to đang quỳ rạp bên cạnh mình khiến hắn lăn hai vòng về sau. So với một
ca mà rồng thuần huyết, cậu có vẻ yếu, nhưng so với người thường thì
chắc chắn là cao thủ.
Đám người kia thấy Lục Tử Tiệp dám đánh trả thì hô hào xông tới, quên cả việc phải đòi nợ, điên tiết muốn đánh hội đồng cậu.
Thiếu niên tóc vàng luồn chân xuống dưới gậy sắt, đá nó bay lên rồi chụp lấy. Cậu vung nó qua bên trái đập vào ngực một tên đang lao về phía cậu, tay phải siết thành nắm đấm, đấm thẳng tới chỗ mặt anh Ba. Động tác của
chúng rất chậm, còn chưa kịp làm gì Lục Tử Tiệp đã thấy máu tươi trên
người mình phun ra.
Máu tươi từ mũi của anh Ba kia vung vãi ra đất, Chu Lệ ở bên trong nhà nhìn qua song cửa, sợ đến nỗi hét lên:
“Mẹ ơi!”
Sau khi trúng một đấm cửa Lục Tử Tiệp, tên đàn ông đáng thương bật ngửa
trên nền đất rồi co giật liên tục. Tên ăn một gậy vào ngực thì đau đến
nỗi ná thở, ngã xuống liền nằm im không có tiếng động gì nữa, trực tiếp
ngất đi.
Mấy tên đến sau phản ứng chậm nửa nhịp, thấy cảnh tượng
này thì hơi run, khi cây gậy trong tay Lục Tử Tiệp lần nữa giơ lên,
chúng theo bản năng thụt lùi về sau mấy bước.
“Đoán không sai.” Vân Mộng lẩm bẩm, nhìn cảnh tượng bên ngoài mà tim đập thình thịch.
Lục Tử Tiệp đứng giữa bãi chiến trường như chiến thần, mấy tên cao to thì
la liệt dưới đất không dám đánh nữa, đây giống như trong phim hành động
vậy.
Chu Lệ hai mắt mở to, sờ trái tim đang điên cuồng nhảy lên của mình:
“Thôi xong, chết tớ rồi…”
“Làm sao?”
“Tớ yêu rồi!”
“...” Vân Mộng chịu thua, trước kia là ai thề sống chết không thích mấy đứa
nhóc nhỏ tuổi hơn chứ? Cô nhìn thấy sự kích động trong mắt của Chu Lệ,
muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại thôi. Tùy duyên của họ vậy!
Bấy
giờ, Lục Tử Tiệp ở bên ngoài đang rất rất khó chịu. Cậu ghét bỏ cây gậy
trong tay, máu tươi dính nhớp nhỏ giọt xuống nền đất, mùi vị rất gay
mũi. Cậu ném gậy sắt đi, tay phải cũng dính máu từ mũi của tên anh Ba
kia, phiền chết!
Cậu liếc mắt nhìn mấy tên còn đang bận run rẩy:
“Còn đòi nợ nữa không?”
“Không…”
Họ là những người lớn lên qua những trận chiến đẫm máu, vì vậy có thể biết được kẻ nào nên chọc, kẻ nào không. Thằng nhóc này trông mặt rất rất
non nớt, đẹp trai trắng trẻo tựa như công tử nhà giàu thiếu vận động,
nhưng thật ra động tác di chuyển và đấm đá vừa rồi rất chuyên nghiệp. Họ chỉ có thể tức giận đỡ đồng bọn dậy, Vân Mộng thấy thế ở bên trong hô
lên để nhắc nhở:
“Chờ đã!”
“Chuyện gì?” Bọn người kia đột nhiên bị gọi giật lại, khó tránh bực dọc.
Vân Mộng hỏi Chu Lệ:
“Chúng trả giấy nợ cho cậu chưa?”
“Á? Chưa!”
Vân Mộng quay sang nhìn đám người kia, đơn giản thốt lên ba chữ:
“Trả giấy nợ!”
Một tên trong đó vội lục tìm giấy nợ trên người của anh Ba rồi vứt xuống đất, mắng:
“Mẹ kiếp! Coi như tụi tao xui!”
Nói rồi, đám người đỡ nhau lên xe và tránh xa khỏi Lục Tử Tiệp, giống như
sợ ở lại thêm một phút thôi là sẽ có thêm một kẻ nằm dài trên đất.
Chuyện tiền nong được xử lý rồi, Chu Lệ lại không thèm nhìn tờ giấy nợ dính
máu nằm dưới đất mà chạy vụt tới bên cạnh Lục Tử Tiệp, lo lắng hỏi: