Chờ tới buổi chiều, khách hàng rõ ràng nhiều lên, có khách tan tầm sớm
trực tiếp đi vào trong tiệm, đem tất cả các món có trong tiệm gọi một
lần, định ăn không hết thì đóng gói mang vể.
Hơn 6 giờ, lối đi
nhỏ bên ngoài phòng bếp đều đầy khách ngồi, cửa còn có khách mới tới la
hét nói: "Tôi muốn một phần cơm chiên tôm bóc vỏ, một phần canh thịt dê, một đậu hủ chiên cho nhiều tỏi cùng rau thơm!"
"Cơm chiên vịt quay, canh tam tiên một phần!"
"Cho tôi một chén cơm chiên thịt dê, một chén canh thịt dê!"
"Tốt, chờ một lát, chờ một lát." Chu Linh một bên ghi nhớ món khách gọi, một bên đem vị trí mới vừa trống thu thập sạch sẽ.
Ăn cơm chiên vẫn khá nhanh, đặc biệt là hương vị cơm chiên của tiệm cơm
chiên Hạnh Phúc lại ngon, mọi người ăn càng mau, cho nên mặc dù không
còn chỗ trống, cũng sẽ không phải chờ quá lâu.
Một ngày cuối
cùng buôn bán, mặc dù bận rộn xoay vòng, nghĩ đến ngày mai được nghỉ,
nghỉ là tới ăn tết, Chu Linh vẫn rất cao hứng.
Trong phòng bếp,
Nguyễn Miên Man đồng thời chiên cơm ở hai cái nồi, một khắc cũng không
ngừng, từng đợt mùi hương từ trong phòng bếp bay ra ngoài, làm khách
hàng đang xếp hàng càng thêm thèm.
Nghe đặc trưng của cơm chiên
vịt quay, nghĩ đến sau ngày mai thì phải mất một đoạn thời gian nữa mới
ăn được, một nữ khách hàng bưng đĩa cơm chiên thịt dê ăn đến gương mặt
cũng biến thành chuột hamster, đem cơm chiên trong miệng nuốt xuống một
chút rồi nói: "Lại cho tôi thêm một phần cơm chiên vịt quay mang về!
Đúng rồi, thêm một chén canh thịt dê nữa!"
"Cũng gói cho tôi một phần cơm chiên vịt quay, còn có đậu phộng với canh thịt dê." Một nam
khách hàng ngồi cùng bàn cũng nhịn không được nói.
"Ăn nhiều vậy trời!"
Thấy bọn họ ngồi ở kia, ăn trong chén, còn nhớ thương trong nồi, có vị khách còn đứng chờ liền không vui mà nói thầm một câu.
"Có bản lĩnh đợi lát nữa anh đừng mua về!" Vị khách đang ngồi nghe được lời này, đáp lại một câu.
Không mua thêm về tự nhiên là không có khả năng, rốt cuộc hôm nay là ngày buôn bán cuối cùng.
Vì thế, khách đứng xếp hàng cũng không còn lời gì để nói.
Trời tối, người trong tiệm không giảm mà còn tăng, rất nhiều người hiện tại
mới tan tầm đều chọn đi tới tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, ăn một bữa cuối
cùng của năm cũ.
Hẻm hồ Lô, có người vì trời lạnh không muốn nấu cơm, chuẩn bị đến tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mua chút cơm chiên về nhà
ăn, đi vào trong tiệm nhìn đến cảnh tượng náo nhiệt bên trong, chỉ có
thể lắc đầu đi về nhà.
"Di! Sao an lại ăn cơm trắng?" Có vị khách rốt cuộc chờ tới lượt, ngồi xuống nhìn người đàn ông trung niên bên tay trái, nói.
Người đàn ông trung niên lại ăn một miếng, mới phản ứng lại người này đang
nói chuyện với mình, ngẩng đầu nói: "Gì mà cơm trắng, đây là cơm chiên
mỡ heo!"
"Trong tiệm còn có loại cơm chiên này?" Ngữ khí khách hàng nam lộ ra ngạc nhiên.
"Sao không có, ngươi đừng nhìn nó đơn giản, ăn lên hương vị không kém những
loại cơm chiên khác đâu, hơn nữa giá còn rất rẻ, mấy người trẻ tuổi đều
thích hoa hòe loè loẹt, mới không chú ý loại cơm chiên này." Khi nói
chuyện người đàn ông trung niên, lại xúc một miếng cơm chiên vào trong
miệng, vẻ mặt hưởng thụ mà nhai nuốt.
Lời này của hắn đúng là
không sai lắm, trừ bỏ ban đầu cửa hàng mới mở, còn có khách hàng đặt cơm chiên mỡ heo, cơm chiên rau xanh, cơm chiên trứng.. mấy món cơm chiên
đơn giản, chờ khi các laoi cơm chiên trong tiệm càng ngày càng nhiều,
khách hàng cơ bản không nhìn tới mấy loại cơm chiên này.
Thấy
người này ăn ngon lành như vậy, nam khách hàng lại hướng trong chén nhìn thoáng qua, phát hiện chén cơm chiên thoạt nhìn trong hơn cơm trắng
bình thường, cùng với hành thái xanh non, thoạt nhìn còn có chút đẹp
mắt.
"Cho tôi thêm một phần cơm chiên mỡ heo!" Nam khách hàng thấy hứng thú, trực tiếp gọi món.
Không bao lâu, cơm chiên vịt quay cùng cơm chiên mỡ heo hắn gọi đồng thời được bưng ra.
Nam khách hàng trước nếm một ngụm cơm chiên mỡ heo, phát hiện cơm chiên
nhìn đơn giản, ăn lên xác thực không tồi, mùi hương mỡ heo cùng hương
hành kết hợp, hạt cơm được chiên tơi, ăn vào béo mà không ngán, càng
nhai càng hương.
"Ăn ngon đi?" Người đàn ông trung niên và xong một ngụm cơm chiên mỡ heo cuối cùng, hỏi.
Nam khách hàng gật đầu: "Ăn ngon, đặc biệt ăn ngon, vậy mà thiếu chút nữa tôi bỏ lỡ món ngon này!"
Có khách hàng nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, cũng nhịn không được
muốn nếm thử một chút, phát hiện hương vị xác thật không tồi.
Hơn 9 giờ tối, bên ngoài trời đã đen kịt, gió lạnh thổi không ngừng, nhưng mà trong tiệm lại là một mảnh náo nhiệt như cũ.
"Này cũng thật là......"
Chu Linh thấy giờ này, còn có khách hàng tới, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Chị xoay người vào phòng bếp, cùng cô chủ nói một tiếng quan tâm: "Em muốn nghỉ ngơi một lúc trước hay không?"
"Không có việc gì, em không mệt, dù sao cũng chỉ còn một ngày cuối cùng."
Nguyễn Miên Man nhận lấy cốc nước ấm chị đưa uống hai ngụm, tiếp tục
chiên cơm.
Chờ Chu Linh bưng cơm chiên đi ra ngoài, lại có mấy
vị khách từ cửa tiến vào, nhìn đến trong tiệm còn có không ít người, nhẹ nhàng thở ra nói: "Tăng ca tới giờ này, một đường lại đây đặc biệt sợ
trong tiệm đã đóng cửa, vận khí của tôi cũng không tồi."
"Ha ha, mấy người cũng là chạy tới ăn một bữa cơm cuối năm?" Vị khách đang ngồi ăn nghe vậy, ngẩng đầu nói.
"Đúng vậy, rốt cuộc hết hôm nay, phải mất nửa tháng không được ăn." Mấy vị
khách vừa vào tìm được vị trí ngồi xuống, bắt đầu gọi cơm.
Hôm
nay Nguyễn Miên Man cố ý chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nhiều hơn, nhưng
vẫn không chịu nổi khách tới quá nhiều, đặc biệt rất nhiều khách hàng ở
trong tiệm ăn uống no đủ xong còn muốn đóng gói mang về, cho nên giờ
này, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đều đã hết, ví dụ như vịt quay, tôm
bóc vỏ.
"Xin lỗi, cơm chiên vịt quay và cơm chiên tôm bóc vỏ đã
bán hết rồi, cơm chiên thịt dê còn một phần cuối cùng." Chu Linh nghe
xong món bọn họ gọi, ngượng ngùng nói.
Không có biện pháp, mấy vị khách này chỉ có thể đổi thành chiên cơm tóp mỡ cùng với cơm chiên chiên Dương Châu.
Tiễn đi này một đám khách hàng, đã hơn 10 giờ sắp 11 giờ, nguyên liệu nấu ăn trong tiệm trên cơ bản không dư lại cái gì.
Hai người đóng cửa, làm xong vệ sinh, Nguyễn Miên Man ép chị Chu Linh nhận
một bao lì xì lớn, không đợi chị cự tuyệt liền trực tiếp đem chị đẩy ra
ngoài cửa hàng.
Chu Linh nhìn cửa lớn đóng chặt, lại nhìn bao lì xì trên tay, bất đắc dĩ, đồng thời trong lòng lại ấm áp nói không nên lời.
Thời gian đã khuya, hơn nữa mệt mỏi một ngày, tiễn chị Chu đi xong, Nguyễn Miên Man trực tiếp tắm rửa đi ngủ.
Bận rộn xong một ngày buôn bán cuối cùng, Nguyễn Miên Man liền giải phóng,
mỗi ngày trừ bỏ ôn tập, hoặc là cùng bà Vương, Chu Linh đi ra ngoài đi
dạo, chuẩn bị hàng tết, thì sẽ đi công ty thăm Tư Cảnh Lâm, ngẫu nhiên
nhàm chán, còn sẽ ở khu bình luận cửa hàng tâm sự với mấy khách hàng
cũng đang nhàm chán.
Hôm nay 29 tết, Nguyễn Miên Man đang ngồi ở trong tiệm đan áo lông cho mèo béo, bỗng nhiên nghe được tiếng bước
chân ngoài cửa, cô ngẩng đầu, liền nhìn đến một đôi nam nữ khoảng 27-28
tuổi.
"Bà chủ nhỏ." Cô gái mở miệng trước, lộ ra biểu tình có chút rối rắm.
Nguyễn Miên Man có trí nhớ không tồi, ngẫu nhiên từ phòng bếp ra ngoài, cũng
nhớ được vài vị khách, cho nên vẫn biết mặt vài người khách quen, cố gái tóc ngắn trước mặt này đúng là một trong số đó.
Trước tiếp đón bọn họ vào trong tiệm ngồi xuống, Nguyễn Miên Man mới hỏi: "Có chuyện gì sao ạ?"
"Hai người chúng tôi không phải người địa phương, tốt nghiệp xong ở chỗ này
lăn lộn gần 6 năm, chẳng làm nên trò trống gì. Hiện tại tuổi cũng lớn,
không còn nhiều 6 năm để có thể lăn lộn tiếp, cho nên chuẩn bị quay về
nhà, sang năm sau......"
Trong giọng nói cô gái tóc ngắn tràn
đầy phiền muộn cùng mê mang, nói xong, cô thở dài: "Phải rời khỏi nơi
này, nói thật là có chút luyến tiếc, trước đó chúng tôi đã đi qua tất cả địa điểm chúng tôi từng đi qua một lần, cũng chụp ảnh làm lưu niệm. Hôm nay tới, là muốn trước khi đi được ăn cơm chiên của tiệm một lần nữa,
hy vọng bà chủ nhỏ có thể đáp ứng thỉnh cầu có chút mạo muội này."
"Chúng tôi thật sự rất thích cơm chiên của cô, mỗi lần tâm tình không tốt,
hoặc là gặp được chuyện không hài lòng, chỉ cần ăn một chén cơm chiên ở
đây cảm giác lại có thể tiếp tục kiên trì tiếp. Lại nói tiếp không sợ cô chê cười, lúc trước chúng tôi có đoạn thời gian đặc biệt khó khăn, chỉ
có thể ăn mì qua bữa, đoạn thời gian đó cái gì cũng không thèm, chỉ đặc
biệt thèm cơm chiên nhà cô, mỗi ngày dựa vào hình ảnh trong khu bình
luận mà ăn cơm......" Người đàn ông từ khi vào tiệm vẫn luôn không mở
miệng, bỗng nhiên nói.
Nguyễn Miên Man cũng không nói lời an ủi, bất quá đối với thỉnh cầu của bọn họ, lại đồng ý ngay lập tức.
Cũng không hỏi bọn họ muốn ăn cơm chiên gì, cô trực tiếp đứng dậy vào phòng bếp.
Thực mau, mùi hương tiên hương, nồng đậm từ phòng bếp bay ra.
Trong tiệm, hai người hút hút cái mũi, liếc nhau, lại phát hiện ngửi không ra đây là loại cơm chiên nào.
Lại qua vài phút, Nguyễn Miên Man bưng khay ra, trừ bỏ cơm chiên, còn có hai phần canh thịt dê.
"Thơm quá, mỗi lần chỉ cần ngửi được mùi hương cơm chiên bà chủ làm, tâm tình không tự giác vui vẻ hơn." Co gái tóc ngắn cười nói.
Nguyễn Miên Man đáp lại một nụ cười, đem khay buông xuống.
Tay nghề của bà chủ tự nhiên không thể chê, cơm chiên vừa vào miệng, bọn họ liền cảm thấy thỏa mãn, ăn liền mấy miếng to mới trấn an cơn thèm trong bụng.
"Đây là thịt gì vậy?" Lại ăn một miếng, cô gái tóc ngắn xúc cơm chiên vàng ruộm kèm miếng thịt vừa thơm vừa mềm.
Nguyễn Miên Man ôm mèo béo đang thèm ăn về trên đùi mình rồi nói: "Là thịt hươu."
Vì ngày mai làm cơm tất niên, trong tiệm chuẩn bị không ít nguyên liệu nấu ăn, có một ít là cô tự mình mua, còn có một ít là đám người Triệu Hữu
Vi đưa.
"Thịt hươu? Ăn rất ngon, là chúc chúng tôi thuận buồm
xuôi gió sao? Cảm ơn bà chủ nhỏ." Cô gái tóc ngắn đem thịt hươu đưa vào
trong miệng, nếm ra hương vị càng thêm ngon.
Nguyễn Miên Man xác thật có ý tứ này, chỉ là đầu năm nay, câu chúc "Thuận buồm xuôi gió"
cũng đã biến đổi ý nghĩa hơn rồi, cô cũng không nói rõ.
Hai
người ăn xong phần cơm chiên này, vẫn luôn nói cảm ơn Nguyễn Miên Man,
mang theo vẻ mặt thỏa mãn từ hẻm Hồ Lô trực tiếp bắt xe tới nhà ga,
chuyến đi này, có lẽ sẽ quay lại, có lẽ quãng đời còn lại cũng sẽ không
quay lại.
Một tiểu nhạc đệm này làm tâm tình Nguyễn Miên Man
cũng phiền muộn một hồi, bất quá chờ Tư Cảnh Lâm tan tầm lại đây, cô
liền lại vui vẻ lên.
Vốn dĩ, Tư Cảnh Lâm chuẩn bị đón cô cùng
ông Ngô tới biệt thự ăn tết, nhưng ông Ngô tỏ vẻ, biệt thự tốt thì tốt,
nhưng không có không khí ăn tết náo nhiệt như hẻm Hồ Lô, cho nên vẫn
quyết định ở chỗ này đón tết.
Hôm 30 tết, từ buổi sáng, từng nhà đều bay ra mùi hương, cửa mỗi nhà đều dán câu đối xuân cùng chữ phúc,
nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.
Ngày hôm qua bà Vương cố ý tới hỏi, hỏi cô muốn hấp bánh bao, màn thầu hay không, nếu cô cũng làm liền tới đây ké một chút.
Thành phố A thuộc về địa phương giao thoa bắc nam, ăn tết hấp bánh bao, màn thầu hay không đều tùy từng nhà.
Bất quá thấy bà hỏi, Nguyễn Miên Man vẫn hấp một ít, vừa lúc lấy ra làm bữa sáng.
Mùi hương bánh bao nhà cô hấp bay ra, tức khắc hấp dẫn không ít bạn nhỏ đang chơi trong ngõ nhỏ.
Ăn tết vốn dĩ muốn vui vẻ, náo nhiệt, thấy mấy đứa nhỏ bị thèm mà mò tới
đây như vậy, Nguyễn Miên Man cười cười cho bọn chúng mấy cái bánh bao.
Mấy đứa nhỏ cầm bánh bao về nhà ăn, rất nhanh người lớn trong nhà đều bưng
chén bàn đưa lại, có thịt viên chiên, cá nhỏ, tôm nhỏ, còn có một ít món ăn sở trường của bọn họ.
Cư dân trong hẻm, trù nghệ tự nhiên
kém hơn Nguyễn Miên Man, nhưng có chút món ăn sở trường, hương vị cũng
không kém, thậm chí khá đặc sắc.
Tỷ như bà Lý lão làm cuốn
chiên, dùng đậu phộng, thịt băm, giá đậu, rau xanh băm nhỏ, xào chín làm nhân, dùng lá rau cuốn lại, chiên ở trong nồi dầu tới khi hai mặt hơi
săn lại, hương vị kia tiên hàm ngon miệng, ngay cả Nguyễn Miên Man cũng
rất thích ăn, ăn liền hai, ba cái mới dừng tay.
Tư Cảnh Lâm khó có khi thấy cô thích một món ăn như vậy, trong lòng lập tức có suy nghĩ muốn học được món này.
Ban ngày ăn ăn, uống uống, chơi chơi, tới chiều tối, các nhà đều bắt đầu
làm cơm tất niên, mùi hương nồng đậm tràn đầy toàn bộ ngõ nhỏ.
Bất quá, nếu so sánh ra thì thơm nhất tự nhiên là tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
Nguyễn Miên Man cùng Tư Cảnh Lâm làm ra mấy món chính thường có trong cơm tất niên.
Trừ bỏ mấy món mang ngụ ý cát tường như "Hàng năm có thừa", "gia đình",
"Kim ngọc mãn đường", "Ngũ phúc lâm môn" linh tinh, Nguyễn Miên Man còn
làm giò heo Đông Pha, cải mai úp thịt, thịt viên tứ hỉ, canh củ cải thịt bò.
Mặt khác, còn có món ông Ngô ăn qua một hồi vẫn luôn nhớ
thương, Tư Cảnh Lâm cũng rất thích - ót canh cá hoa vàng thủy tinh và
đầu cá phật nhảy tường.
Cá hoa vàng làm canh cá hoa vàng thủy
tinh là con cá đỏ dạ gần tám cân, trong khoảng thời gian cuối năm này,
Tư Cảnh Lâm phí không ít công phu mới mua được con cá này.
Ông
Ngô vốn dĩ ở bên ngoài xem TV, nghe từng trận mùi hương từ phòng bếp bay ra, tầm mắt lại nhịn không được hướng vào bên trong.
Còn Quả Quýt Nhỏ? Đã sớm ngồi xổm ở cửa phòng bếp liếm móng vuốt, chảy nước miếng.
Chờ đồ ăn rốt cuộc lên bàn, cái hương khí bốn phía.
"Mieo ô ~"
Thấy Nguyễn Miên Man bưng từng món ăn đi ra, mèo béo liền đi theo phía sau cô kêu không ngừng.
"Yên tâm, không quên em." Nguyễn Miên Man trấn an một câu, để Tư Cảnh Lâm đi lấy rượu ra, chính mình tắc đem cơm mèo cố ý chuẩn bị riêng cho Quả
Quýt Nhỏ đổ vào chậu cơm của nó.
Hôm nay ăn tết, ngay cả cơm mèo cũng đặc biệt phong phú, bên trong không chỉ có thịt heo, thịt bò, thịt gà, thịt tôm, thịt cá, còn có thịt viên tứ hỉ phiên bản không gia vị
Nguyễn Miên Man cố ý làm cho nó.
"Mieo!"
Mèo béo nhìn cô lấy cơm, lông bên miệng đều bị nước miếng làm ướt, chờ cô nói có thể ăn, kêu một tiếng liền nhào lên.
Xem nó bắt đầu ăn, Nguyễn Miên Man nở nụ cười rồi xoay người ngồi xuống.
Trên bàn, Tư Cảnh Lâm đã dọn xong chén đũa, rượu cũng rót xong.
"Tới, ông mời hai đứa một ly." Vẻ mặt ông Ngô sung sướng giơ lên cái ly.
Nguyễn Miên Man nghe vậy, vội nói: "Là chúng cháu kính ông mới đúng!"
Ba người chạm cốc, nói lời cát tường, bắt đầu động đũa.
Trên bàn trừ bỏ đầu cá phật nhảy tường, mê người nhất chính là canh cá hoa
vàng thủy tinh, ông Ngô cùng Tư Cảnh Lâm đồng thời duỗi chiếc đũa gắp
thịt cá, nước canh như thủy tinh lập tức mang theo hương vị nồng đậm
trào ra.