Tư Cảnh Lâm biết, chuyện ngày hôm qua thật sự có chút đột ngột, nhưng
lời nói đều nói được một nửa, cô cũng đại khái đoán được tâm ý của mình, nếu không dứt khoát nói rõ ràng, anh sợ kế tiếp hàng đêm đều khó có thể đi vào giấc ngủ.
Lúc trước anh cũng nghĩ tới, tuổi cô còn nhỏ,
ít nhất chờ cô thi đại học xong lại biểu lộ tâm ý.Nhưng có câu nói rất
đúng, trên thế giới này có ba thứ không giấu được: Ho khan, bần cùng và
tình yêu.
"Sao anh tới đây sớm vậy?" Nguyễn Miên Man từ cửa thối lui lại để anh tiến vào, liền hỏi.
Thấy cô dời đi tầm mắt không chịu nhìn thẳng mình, Tư Cảnh Lâm tiến lên một
bước đi tới trước mặt cô: "Tối hôm qua anh ở nhà ông."
"À."Trong lòng Nguyễn Miên Man có điểm kinh ngạc, trên mặt lại chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
"Anh có lời muốn nói với em." Tư Cảnh Lâm thấy cô dùng đỉnh đầu đen nhánh đối diện với mình, đáy mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Tim Nguyễn Miên Man chậm một nhịp, nhẹ nhấp môi rồi vội nói trước anh: "Anh còn chưa có ăn sáng đi? Em đi làm bữa sáng!"
Dứt lời, người đã chạy biến vào phòng bếp.
Hôm nay cô mặc một thân váy vàng nhạt, do trời nóng, tóc dài cũng buộc lên
thành một cái đuôi ngựa, xem ở trong mắt Tư Cảnh Lâm, cực kỳ giống một
tiểu hoàng điểu bị dọa sợ bỗng nhiên bay đi.Còn đỏ mặt, rõ ràng là tiểu
hoàng điểu đang thẹn thùng.
Khóe môi anh không tự giác nhếch nhẹ, ngay sau đó không nhanh không chậm mà đi vào phòng bếp.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, động tác rửa rau của Nguyễn Miên Man
dừng một giây, rồi lại tiếp tục bận rộn như không có việc gì.
Trong phòng bếp có cháo đậu xanh đã nấu từ trước, cùng với rau trộn đậu
phộng, trứng vịt muối, là bữa sáng Nguyễn Miên Man chuản bị cho bản
thân.
Bất quá có thêm Tư Cảnh Lâm, Nguyễn Miên Man liền chuẩn bị
chiên thêm mấy cái bánh rau.Nhìn thấy cô đang rửa, thái rau, Tư Cảnh Lâm sợ cô cắt trúng tay, không tùy tiện mở miệng.
Chờ cô đem nguyên
liệu nấu ăn chuẩn bị xong, lại trộn xong bột, thấy cô tựa hồ chuẩn bị
làm bánh rán Tư Cảnh Lâm tiến lên đứng ở phía sau nói: "Anh muốn ăn bánh cá rán."
Nguyễn Miên Man đối với yêu cầu muốn ăn bánh cá rán của anh không có ý kiến, nhưng anh đứng gần như vậy, hô hấp đều phả tới lỗ
tai cô, làm cô thiếu chút nữa nhầm đường thành muối cho và bột, Nguyễn
Miên Man nhịn không được quay đầu trừng anh.
Thấy cô rốt cuộc
nhìn về phía mình, người bị trừng mỉm cười mà lui ra phía sau một
bước.Nguyễn Miên Man nhìn thấy ý cười trong mắt anh, cho rằng anh đang
cười mình thiếu chút nữa lầm đường với muối, nhấp môi không vui mà hừ
nhẹ một tiếng.
"Đông Đông." Tư Cảnh Lâm thấy vậy, thấp giọng gọi cô.
Lỗ tai Nguyễn Miên Man hơi ngứa, chịu đựng không xoa một cái: "Tự anh mở tủ lạnh lấy cá đi."
Tư Cảnh Lâm nhìn thấy cô không được tự nhiên, xoay người từ tủ lạnh lấy ra một khối cá đưa cho cô rồi cũng không mở miệng nữa, mà là lui ra phía
sau vài bước an tĩnh mà ngắm cô.
Cũng mệt trù nghệ Nguyễn Miên
Man quá tốt, dưới ánh mắt chuyên chú của anh còn có thể vững vàng phát
huy, không chiên cháy cái bánh nào.
Chờ cô chiên xong một đĩa một nửa là bánh rau một nửa là bánh cá rán, Tư Cảnh Lâm tiến lên tiếp nhận
cái đĩa, ở bên tai cô nói: "Đông Đông thật tốt."
Bên tai Nguyễn Miên Man tê rần, cảm thấy hình tượng trầm ổn, đáng tin cậy củ anh trong lòng mình đã thay đổi một chút.
"Anh nói chuyện hẳn hoi!" Cuối cùng, cô vẫn là không nhịn được, nói với anh.
"Được." Tư Cảnh Lâm gật đầu, đem cái đĩa trên tay tùy đặt qua cái bàn bên cạnh, cúi đầu nhìn cô.
Trừ bỏ khoảng cách giữa hai người, một màn này, cực kỳ giống chuyện buổi
chiều ngày hôm qua.Nguyễn Miên Man đối diện với ánh mắt bỗng trở nên
nghiêm túc, theo bản năng tưởng từ phòng bếp rời đi.
Nhưng mà, cô còn chưa kịp xoay người, cánh tay lại bị người ta nắm lấy.
"Đông Đông, trước kia anh cảm thấy, một mình rất ổn, cho đến khi gặp được
em......"Nếu chưa từng gặp được người đó, mới có thể chịu đựng sự cô
độc.
Anh mới nói ra chữ thứ nhất, Nguyễn Miên Man liền phát hiện
tim mình bắt đầu đập không bình thường.Cô hiểu rõ, đại khái đối mĩnh
cũng có cảm giác với anh, nhưng mà, lần đầu trong cuộc đời trải qua
chuyện này, làm cô trừ bỏ thẹn thùng, còn có chút hoảng loạn vô thố.
"Em...... em còn muốn đi học." Nguyễn Miên Man dưới tầm mắt thâm tình mà chuyên chú của anh, cuối cùng chỉ phun ra được một câu.
Cô nói xong, lại có chút hối hận, rũ đầu xuống không dám nhìn anh.
Tư Cảnh Lâm muốn nói rõ tình cảm của mình chỉ là không muốn cô chỉ coi
mình là một người anh trai, đối với chuyện cô không trực tiếp đồng ý
cũng không phải quá thất vọng.
Thấy cô lại chỉ co mình thấy đỉnh
đầu, Tư Cảnh Lâm duỗi tay xoa nhẹ một cái rồi ôn nhu nói: "Anh biết, chỉ là muốn nói với em trước, chờ em vào đại học, anh lại theo đuổi em được không?"
Nguyễn Miên Man vốn cũng không phải là không cảm giác gì với anh, dưới động tác thân mật cùng giọng nói ôn nhu của anh, trái tim dần dần bình phục lại, đồng thời lại thấy một chút ngọt ngào nhàn nhạt.
"Dạ."Cô không thể không lên tiếng đáp lại, ngay sau đó xoay người bưng bữa sáng đi ra ngoài.
Tư Cảnh Lâm thấy cô đồng ý, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.Chờ thấy cô bưng khay vội vàng đi ra ngoài, biết cô bé đang thẹn thùng, anh cố ý ở trong phòng bếp ngây người một hồi mới đi ra ngoài.
Vài phút sau, anh
bưng đĩa bánh rán cô bỏ quên ra theo, thấy cô cúi đầu chuyên tâm ăn
cháo, gắp một cái bánh rau vào trong chén của cô.
Nguyễn Miên Man thấy anh gắp một cái bánh cho mình xong cũng bắt đầu ăn sáng, tâm tình
rốt cuộc bình tĩnh trở lại, sợ bánh trong chén bị cháo ngâm mềm không
thể ăn, cô gắp lên khẽ cắn một miếng.
Bánh rau có cho củ cải thái nhỏ, dưa chuột thái nhỏ, khoai tây thái nhỏ, cải bắp...... Chỉ dùng một chút dầu để chiên, ăn lên đặc biệt ngon miệng.
Tâm tình tốt ăn
uống cũng tốt hơn, Tư Cảnh Lâm cảm thấy bữa sáng hôm nay phá lệ mỹ vị,
không chỉ bánh cá rán cô làm riêng cho mình ngoài giòn trong mềm, tiên
hương ngon miệng, món bánh rau cũng hàm tiên thoải mái thanh tân, ngay
cả cháo đậu xanh rõ ràng không thêm đường, uống vào trong miệng anh cũng thấy ngọt.
Nguyễn Miên Man ăn xong một chén cháo đậu xanh nhỏ,
một cái bánh rau, nửa quả trứng vịt muối cùng một chút rau trộn đậu
phộng liền no, thấy anh ăn ba chén cháo, còn đem toàn bộ món dư lại trên bàn dọn dẹp không còn gì, chớp chớp mắt hỏi: "Anh ăn no chưa? Cần chiên thêm mấy cái bánh hay không?"
Đã no lắm rồi nhưng cũng không biết có phải cao hứng đến choáng váng hay không, thế nhưng còn dám gật đầu.
Bánh rán đối với Nguyễn Miên Man mà nói quá đơn giản, thấy anh gật đầu, lập tức đứng dậy vào phòng bếp.
Chờ cô đi rồi, Tư Cảnh Lâm mới phản ứng lại, lại ngượng ngùng kêu cô đừng
làm, vì thế cầm lấy di động gửi tin nhắn co lái xe đang chờ ở ngoài ngõ, để hắn đi mua thuốc tiêu thực.Anh gửi xong tin nhắn chưa tới một hồi,
Nguyễn Miên Man liền bưng đĩa ra.
"Chỉ chiên hai cái?" Tư Cảnh Lâm nhìn thấy trên mâm chỉ có hai cái bánh cá rán, có loại cảm giác thở phào một hơi.
Nguyễn Miên Man còn tưởng anh chê ít, khuyên nhủ: "Buổi sáng ăn quá no cũng không tốt."
"Được, anh nghe em." Tư Cảnh Lâm một bên tiếp nhận cái đĩa trên tay cô một bên nói.
Cũng may là tay nghề của cô tốt, bánh rán mới ra nồi vàng ruộm xốp giòn, nếu không đã no như vậy chưa chắc có thể ăn xong.Tư Cảnh Lâm ăn xong, hai
người nhất thời nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Nguyễn Miên Man mở miệng nói: "Anh hôm nay không cần đi làm sao?"
"Phải đi."
"Vậy anh mau đi đi, đừng đến muộn." Thấy anh vừa nói vừa nhìn mình chăm chú
không chút cố kỵ, Nguyễn Miên Man có chút không thích ứng.
"Được, vậy buổi trưa anh có thể tới đây ăn cơm không?" Tư Cảnh Lâm đứng dậy hỏi.
Rõ ràng trước kia lúc tới cũng không hỏi, hiện tại lại còn hỏi thêm một
câu, Nguyễn Miên Man liếc anh một cái nói: "Anh muốn tới thì tới, ai còn ngăn anh được chứ?"
"Anh đi đây." Nghe ra giọng nói của cô không tự giác thêm vài phần giận dỗi, Tư Cảnh Lâm cười nói.
Nguyễn Miên Man gật đầu "Dạ" một tiếng, lại không có giống như ngày thường
tiễn anh ra cửa.Người thật sự đi rồi, Nguyễn Miên Man giơ tay bụm mặt,
cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Cô chủ, em làm sao vậy?" Chu Linh lại đây, nhìn thấy cô ghé vào trên bàn, lo lắng nói.
Nguyễn Miên Man nghe được giọng nói của chị, vội ngẩng đầu lên nói: "Không có việc gì."
"Mặt em đỏ vậy! Có phải sinh bệnh hay không?" Chu Linh nói.
"Không có, đại khái là trời quá nóng tôi ạ." Nguyễn Miên Man nói xong, nói sang chuyện khác, "Chị ăn qua bữa sáng chưa?"
Hôm nay thời tiết so với ngày hôm qua mát mẻ hơn một ít, bất quá vẫn có
chút nóng, bởi vậy Chu Linh cũng không nghĩ nhiều: "Ăn rồi."
Cô
nói xong, thấy trên bàn bên cạnh chén đĩa còn chưa có dọn, một bên đi
qua thu thập một bên thuận miệng hỏi: "Ông Ngô hôm nay lại đây ăn bữa
sáng à?"
Nguyễn Miên Man thuận miệng "Dạ" một tiếng sau mới nói: "Không phải, là anh Cảnh Lâm."
Thấy phản ứng của cô, cùng với khuông mặt đỏ bừng vừa rồi, làm Chu Linh nhịn không được tưởng tượng.Bất quá cô không phải loại người bát quái, mặc
dù trong lòng có chút tò mò, vẫn không hỏi nhiều.
Ngày đầu tiên
sau Tết Đoan Ngọ, là một ngày khách hàng của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc
cực kỳ vui vẻ, bởi vì hôm nay bà chủ chẳng những thêm món rau trộn đậu
phộng, còn thêm cả món cơm chiên cà chua trứng gà.
Người thích ăn cà chua trứng gà rất nhiều, đặc biệt vào mùa hè, không muốn ăn uống gì, ăn một chén cơm chiên cà chua trứng gà, thoải mái thanh tân kích thích
vị giác, quả thực quá thích hợp.Sở dĩ Nguyễn Miên Man thêm món cơm chiên cà chua trứng gà, là bởi vì cùng Chu Linh đi chợ mua sắm nguyên liệu,
nhìn thấy một quầy hàng có cà chua đặc biệt tươi mới, vì thế có ý tưởng
này.
Nhưng mà, khách hàng không để ý lý do vì sao cô thêm món mới, bọn họ chỉ để ý có thể đặt được hay không thôi.
Trải qua một khoảng thời gian thử dùng chức năng đặt trước, dưới sự đề nghị
của nhóm khách hàng, hiện giờ Nguyễn Miên Man đã chỉnh sửa một chút.Từ
giờ mỗi ngày vào 9 giờ sáng bắt đầu, có thể đặt trước cơm hộp cùng ngày, thời gian giao hàng bắt đầu từ 11 giờ, hai giờ rưỡi kết thúc.
Khách đặt được cơm trưa có thể an tâm chờ, không đặt được quyết định chờ tới
giờ nghỉ ăn cơm giữa trưa, tranh thủ thời gian tới trong tiệm trực tiếp
ăn.
Loáng cái tới 11 giờ, Nguyễn Miên Man làm mì lạnh hòa diệp
múc ra mọt chén đưa cho Chu Linh.Làm ăn buôn bán trong ngành này đây là
thời điểm bận nhất, ăn cơm đều đến phải tranh thủ thời gian, bởi vậy Chu Linh cũng không khách khí.
Trong phòng bếp tương đối oi bức, cô
tiếp nhận cái chén, dứt khoát bưng ra bên ngoài ăn.Mì lạnh hòa diệp màu
sắc Thanh Thanh, có câu thơ: "Hương phiên nhũ rượu khuynh vân dịch, du
điểm hòe đào tả mâm ngọc."
Tuy rằng không phải lần đầu tiên ăn,
nhưng Chu Linh vẫn có chút nọng vội như cũ.Ngồi xuống, lập tức cầm lấy
đôi đũa.Đũa mì hòe diệp vào miệng, mát lạnh lại ngon miệng, ăn đến thập
phần thoải mái.
Một nhân viên giao cơm từ trên xe xuống, cởi bỏ
mũ bảo hiểm đi vào trong tiệm, lập tức bị bái mì lạnh xanh biếc trước
mặt cô hấp dẫn toàn bộ chú ý.
Nhân viên giao cơm nuốt nước miếng nói: "Trong tiệm có mì lạnh?"
Chu Linh nghe vậy ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: "Không có, đây là cơm cho nhân viên trong tiệm."
"Trong tiệm còn tuyển nhân viên không?" Nhân viên giao cơm theo bản năng nói.
Vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi, hỏi xong, hắn nghĩ nếu có thể ở trong tiệm
làm việc, vậy không phải mỗi ngày đều có thể ăn được đủ món ngon của bà
chủ, trong ánh mắt lộ ra vài phần chờ mong.Chu Linh nghe vậy, có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn lắc đầu: "Không tuyển."