"Tôi chưa nói, là cậu một hai phải kéo tôi tới, tôi phải đi về!" Hứa
Mộng Nguyệt nói xong, định kéo bàn tay đang nắm cổ tay mình ra.
"Đừng náo loạn, tới cũng tới rồi, cậu nếu là làm tôi đi một chuyến tay không, tin hay không tôi đánh cậu!" Lệ Nam giơ lên một cái tay khác uy hiếp.
Hứa Mộng Nguyệt trừng mắt cô: "Cậu rốt cuộc là bạn của tôi hay là bạn của của cô ta?"
Lệ Nam trợn trắng mắt một cái: "Một hai phải lựa chọn thì thật đúng là tôi nguyện ý làm bạn bè của bà chủ nhỏ."
"Lệ Nam!"
"Được, biết tên của tôi dễ nghe, gọi làm gì. Còn không phải là câu ' thực xin
lỗi ' sao? Không khó nói như vậy, cậu nhanh nói xong chúng ta liền đi
dạo phố."
Hứa Mộng Nguyệt bẹp miệng: "Cậu không thấy Tư tổng cũng ở trong tiệm sao!"
Mặc dù dưới sự đả kích của Lệ Nam, biết chính mình cùng Tư Cảnh Lâm không
có khả năng, có thể tưởng tượng đến cảnh tượng vừa rồi ở trong tiệm, Hứa Mộng Nguyệt trong lòng vẫn có chút ghen tỵ như cũ.
"Anh ta ở đó không phải vừa lúc sao? Còn sợ cậu xin lỗi anh ta không biết chứ." Lệ
Nam nói xong, trực tiếp lôi cô bạn chạy như bay vào trong tiệm.
"Lệ Nam!"
Hứa Mộng Nguyệt bởi vì hành vi của cô theo bản năng la lên một tiếng.Một
tiếng này, trực tiếp khiến cho hai người trong tiệm chú ý.
Nguyễn Miên Man ngẩng đầu nhìn về phía hai người ngoài cửa, trong lòng nhiều ít có chút kinh ngạc.
Hứa Mộng Nguyệt đụng phải ánh mắt bọn họ, đặc biệt là Tư Cảnh Lâm ánh mắt
lãnh đạm làm cô bỗng cảm thấy vài phần áp lực, trong lòng có chút không
thoải mái.Đặc biệt là nghĩ lại mới vừa rồi xa xa nhìn đến cảnh tượng đó, biểu tình đối lập với người bên cạnh ôn nhu như thế nào, càng làm cô
thấy chua như ăn chanh.
Phát hiện cô lại muốn chạy, Lệ Nam túm
chặt cánh tay cô, sau đó nhìn về phía Nguyễn Miên Man mở miệng nói: "Đây là bạn tôi, quen biết cũng mấy năm, tính cách không tốt lắm, nghe nói
phía trước làm chút chuyện không tốt nhằm vào bà chủ nhỏ, hôm nay cố ý
mang nó lại đây xin lỗi cô."
Nguyễn Miên Man thật sự rất bận rộn, Hứa Mộng Nguyệt hôm nay nếu không tới, cô sợ đều quên có người này.
Hứa Mộng Nguyệt lớn như vậy, đã rất lâu rồi chưa nói xin lỗi với người
khác, đặc biệt là còn làm trò trước mặt người mình thích, trong lòng
thập phần không vui, hối hận chết vừa rồi ỡm ờ để cô bạn kéo tới.
Nhưng mà, người bên cánh niết tay cô nhắc nhở, cùng với ánh mắt Tư Cảnh Lâm
không tiếng động tạo áp lực, cô cuối cùng vẫn là mở miệng vàng: "Thực
xin lỗi!"
Lệ Nam thấy cô mở miệng, đẩy eo cô hơi thấp, cho nên
nhìn lời xin lỗi này cũng còn tính là có thành ý.Những hành vi lúc trước của Hứa Mộng Nguyệt chỉ có thể xem như thủ đoạn nhỏ, không đến mức làm
người ta ghê tởm.
Bất quá, cô ta cũng không chiếm được cái gì
tốt, Tư Cảnh Lâm lúc ấy cũng giáo huấn qua nhà của cô, với Nguyễn Miên
Man đã sớm không đem chuyện đó để ở trong lòng.Hiện tại thấy cô ta nói
lời xin lỗi lại đem mặt nghẹn đỏ, một bộ khuất nhục vô cùng luôn nhìn
dưới mặt đất, Nguyễn Miên Man cảm thấy cô ta về sau đại khái cũng ngượng ngùng xuất hiện ở trước mặt mình.
"Được, tôi đã biết." Nguyễn Miên Man nhàn nhạt gật đầu đáp lại.
Còn phải nói "Không sao" hoặc "Tha thứ"? Cô ta vô duyên vô cớ tìm mình gây
phiền toái, Nguyễn Miên Man cảm thấy chính mình không có rộng lượng tới
vậy.
Hứa Mộng Nguyệt nghe Nguyễn Miên Man đáp lại, trong lòng có chút khó chịu, muốn nói cái gì lại bị Lệ Nam cảnh cáo mà nắm chặt cánh
tay một chút.
"Vậy được rồi, chúng tôi lại đây là để nói lời xin lỗi, liền không quấy rầy hai người." Lệ Nam nói xong, giống như lúc tới lôi kéo Hứa Mộng Nguyệt rời đi.
Nhìn theo hai người họ rời đi, Nguyễn Miên Man nhịn không được nói: "Hứa Mộng Nguyệt thật ra có một ngưới bạn tốt."
Tư Cảnh Lâm hơi hơi gật đầu, chỉ đạo cô tiếp tục ôn tập.
Sau khi học xong, Nguyễn Miên Man nhớ tới một việc: "Đúng rồi, sắp tới Tết
thiếu nhi rồi, em muốn mua một món quà cho An An, Anh Cảnh Lâm có ý
tưởng hay nào không?"
Tư Cảnh Lâm nhất thời cũng không thể nghĩ
ra được cái gì, bất quá anh nhớ rõ mấy cấp dưới hình như có người có con gái, cảm thấy trở về có thể hỏi một chút.
Anh nói: "Đợi anh về thay em chuẩn bị xong, ngày mai mang lại đây."
"Như vậy thật không biết xấu hổ rồi." Nguyễn Miên Man xua tay nói.
Tư Cảnh Lâm nhìn cô nói: "Coi như là chúng ta cùng nhau tặng An An."
Anh nói như vậy Nguyễn Miên Man cũng không biết từ chối sao, vì thế nói:
"Vậy khi nào chuẩn bị xong em đưa một nửa tiền cho anh."
Hai
người lại nói chuyện phiếm vài câu, Tư Cảnh Lâm phải trở về công ty,
trước lúc đi, Nguyễn Miên Man đem thạch cùng mì lạnh hòe diệp còn trong
tủ lạnh dư đóng gói gọn gàng cho anh mang theo.
Tư Cảnh Lâm trở lại công ty, đã khoảng bốn giờ rưỡi, anh ngồi ở trên sô pha, trước tiên ăn bữa tối.
Gần đây, để anh mỗi ngày có thể chạy tới tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, Tôn trợ
lý hiện tại bận rộn tới vắt chân lên cổ, đừng nói đặt cơm hộp, ngay cả
đi xuống nhà ăn dưới lầu ăn cơm cũng không có thời gian, đều là để cho
người khác đưa lên hộ.
Lúc này gặp sếp rốt cuộc trở về, trợ lý
Tôn nắm chặt thời gian bắt đầu báo cáo một chút sự tình, ai ngờ anh thế
nhưng ăn mì lạnh cùng thạch hoa quế.
Trợ lý Tôn ngửi mùi hương
mê người, lại xem màu sắc, đoán một chút liền khẳng định là thức ăn mang từ tiệm cơm chiên Hạnh Phúc về, biểu tình tức khắc có chút u oán.Thật
quá đáng, đi ra ngoài ăn thì thôi, còn muốn mang về!
"Tiếp tục." Tư Cảnh Lâm ăn mì lạnh hòe diệp, thấy hắn đột nhiên im lặng, nhắc nhở một câu.
Tôn trợ lý nuốt nước miếng, tiếp tục báo cáo, hầm hừ mà nghĩ đợi lát nữa cũng phải đi ăn mì lạnh cùng thạch.
Bên kia, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.Tư Cảnh Lâm chân trước vừa đi, Chu Linh
sau lưng liền tới trong tiệm, cùng Nguyễn Miên Man chuẩn bị việc buôn
bán buổi chiều.
Bốn giờ rưỡi, một vị nam khách hàng đi vào trong tiệm còn sớm hơn cả nhân viên giao cơm, gọi một phần cơm chiên tôm bóc
vỏ ăn tại chỗ, còn có vài phân cơm chiên mang đi.
Người này
không phải ai khác, mà chính là giáo viên trường trung học thực nghiệm,
giữa trưa hắn đã ăn qua cơm chiên tôm bóc vỏ qua app cơm hộp, lúc này
chờ cơm chiên ra, nhìn trên đĩa sứ trắng có cơm chiên vàng ruộm, tôm bóc vỏ trắng hồng, dùng cái muỗng ăn một miếng to, tức khắc phát hiện, ăn
trực tiếp trong tiệm hương vị càng thêm ngon miệng.
Cơm chiên
tươi ngon, đã ăn liền dừng không được, hắn một ngụm tiếp một ngụm, không bao lâu liền đem một đĩa cơm chiên ăn sạch sẽ.Thật là mỹ vị nhân gian!
Ăn xong hắn lại có chút muốn gọi thêm một phần, nhưng đĩa cơm chiên này
thật sự khá nhiều, hắn đã no tám chín phần, cuối cùng vẫn là không gọi
thêm.Chờ Chu Linh đem mấy phần cơm chiên hắn muốn đóng gói mang về ra,
nam khách hàng một bên tiếp nhận cơm chiên một bên đưa một cái túi qua.
Chu Linh không có nhận, mà là dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.
"Tôi là giáo viên của trường trung học thực nghiệm, bà chủ không phải chuẩn
bị thi đại học sao? Đây là giáo viên trong văn phòng chúng tôi thay cô
ấy chuẩn bị chút tài liệu ôn tập." Nam khách hàng nói.
Phía
trước có người nhờ nhân viên giao cơm đưa tài liệu lại đây, không nghĩ
tới hiện tại lại có, Chu Linh đều có chút cảm động.Bất quá cô vẫn không
nhận, mà là lưu lại một câu: "Anh chờ một lát." Sau, xoay người chạy vào trong phòng bếp.
"Cô chủ, bên ngoài có vị khách là giáo viên, hắn cùng đồng nghiệp chuẩn bị một túi tài liệu to nói muốn tặng cho em."
Trong phòng bếp, Nguyễn Miên Man mới vừa chiên xong hai nồi cơm, nghe được
lời nói của chị Chu, duỗi tay tắt lửa trước, ngay sau đó tự mình đi ra
ngoài.Thực nghiệm trung học là trường cấp hai, cho nên tài liệu mang tới đây trừ bỏ tài liệu ôn tập thi đại học, không thể không có chút tài
liệu của kiến thức cấp hai.
"Bởi vì trong trường học tài liệu
cấp hai nhiều nhất, cho nên thuận tiện mang theo một chút, cô nếu không
cần cứ để đó là được." Nam khách hàng nhìn thấy cô tự mình ra, có chút
ngượng ngùng nói.
Người ta thật vất vả thu thập tốt đưa tới,
Nguyễn Miên Man cũng không có khả năng để khách mang về.Hơn nữa cô gần
đây còn ôn tập kiến thức cấp hai, những tài liệu ôn tập đó vừa lúc ô
đnag dùng tới.
Nguyễn Miên Man luôn nói lời cảm ơn mãi, ý bảo
Chu Linh đi vào phòng bếp lấy một phần tôm hùm đất xào cay ra.Tôm hùm
đất xào cay của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc là món mới đứng đầu, là khách
hàng mới hay cũ đều biết việc này, mọi người ai không muốn đặt được một
phần chứ, chuẩn bị thêm bia lạnh, Coca lạnh, ăn uống quả thật quá hạnh
phúc.
Nam khách hàng tự nhiên cũng thèm tôm hùm đất trong tiệm
đã lâu, nhưng lúc này thấy cô muốn đưa tôm hùm đất xào cay, lại ngại
ngùng không muốn.
"Chút tài liệu này không đáng giá mấy đồng, bà chủ không cần khách khí."
Nguyễn Miên Man nói: "Tri thức là vô giá, so với chỗ tài liệu này, tôm hùm đất mới không đáng giá mấy đồng chứ."
"Đúng vậy, anh cứ cầm đi." Chu Linh phụ họa nói.
Nam khách hàng một người nói không lại hai cô, hơn nữa sợ trì hoãn các cô
buôn bán, cuối cùng vẫn là choáng váng xách theo tôm hùm đất xào cay rời đi.
Chờ hắn mang theo cơm chiên cùng tôm hùm đất xào cay trở
lại trường học, những giáo viên khác nhìn thấy thế nhưng còn có tôm hùm
đất xào cay, đều có điểm kích động: "Đi tới trong tiệm có thể mua được
tôm hùm đất?"
"Không phải, đây là bà chủ kiên trì muốn đưa." Nam giáo viên trả lời.
Mọi người hơi nghĩ liền biết, là bởi vì chuyện tặng tài liệu.Tuy rằng bọn
họ chuẩn bị tài liệu cũng không phải có ý đồ gì, nhưng bà chủ đưa tôm
hùm đất, bọn họ vẫn rất vui vẻ.
Bất quá......"Chủ tiệm so với
bọn nhỏ trong trường học cũng chỉ hơn vài tuổi, cũng rất không dễ dàng,
lần sau vẫn là đem tiền tôm hùm trả cho cô ấy đi."
Giáo viên nam nghe vậy lập tức nói: "Hôm nay không mang nhiều tiền, tôi định lần sau đi qua sẽ bổ sung sau."
"Chúng ta cùng nhau trả tiền."
Thương lượng tốt, bọn họ mới gấp không chờ nổi mở ra hộp tôm hùm đất."Thật thơm!"
Cái nắp mới vừa được mở ra, hương vị thơm cay nháy mắt tràn đầy toàn bộ văn phòng.
Các giáo viên người được mùi thơm này, vội đeo lên bao tay dùng một lần, bốc lên một con tôm hùm đất bắt đầu ăn.
Tôm hùm đất xào cay mỹ vị, đúng là ai ăn người đó biết.Bọn họ lột tôm, lột
tôm, cắn càng tôm, cắn càng tôm, trên mặt tất cả đều viết hai chữ "Ăn
ngon".
Trong văn phòng liền an tĩnh lại chỉ có âm thanh lột tôm rất nhỏ, trong góc lại vang lên tiếng nuốt nước miếng.
"Không phải chứ, đang ăn còn nuốt nước miếng?" Một nữ giáo viên chuyên chú với con tôm hùm đất trên tay, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Một nam giáo viên khác nói: "Không nuốt mà, ai nuốt nước miếng?"
Lời nói là nói như vậy, thanh âm nuốt nước miếng lại như cũ không biến mất, làm các giáo viên nhịn không được phải bớt thời giờ ngẩng đầu lên nhìn
xung quanh.
Này vừa thấy, một vị nữ giáo viên tóc ngắn thiếu
chút nữa không nhịn được giơ tay đập cái trán của mình.Cô nhìn nam sinh
còn đứng ở ven tường: "Tôi như thế nào đem tên nhóc này quên luôn."
Mệt cô còn không biết xấu hổ nói vậy! Liền vì chút tôm hùm đất đến học sinh cũng quên mất, hừ!Nam sinh trong miệng không nói chuyện, trong lòng
không tránh được lầm bầm hai câu.
"Có muốn ăn hay không?" Nữ giáo viên giơ tôm hùm đất trên tay hỏi.
Nam sinh rất muốn kiên cường nói không ăn, nhưng ngửi được hương vị mê người này, đầu hắn cũng đã thành thật gật xuống.
"Nói chuyện, gật đầu cô làm sao biết là có ý tứ gì."
"Muốn ăn!"
Nữ giáo viên thấy hắn rốt cuộc không ngoan cố không hé răng nữa, vẫy tay
gọi hắn đi đến bên người lại hỏi: "Vậy trước em nói cho cô, hôm nay vì
sao lại đánh nhau?"Đứng gần, mùi thơm cay của tôm hùm đất lại vàng thêm
mê người.