Cửa tiệm chưa mở cửa buôn bán, một mình Lưu Lê bận rộn qua lại ở trong phòng bếp. Cuối cùng thứ chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, hôm nay nàng nảy ra lòng tham, làm thêm nước ép trái cây cùng với rau trộn. Đồ ăn bày vào bên trong "tủ thức ăn", Lưu Lê mới vừa mở cửa ra thì khách nhân ở phía ngoài đã vọt vào làm cho nàng đủ một trận bận rộn. Một người vừa thu tiền lại bưng bê thức ăn thật sự có chút bận không chịu nổi, nghĩ đến còn có một người đang rảnh rỗi là Lăng Mỵ Như, liền vượt qua đống khách nhân trước mặt mà gào thét gọi tên nàng ấy.
"Tới đây, tới đây...Làm sao vậy?" Lăng Mỵ Như vừa nhìn thấy Lưu Lê liền nhớ đến hình ảnh phun máu vào buổi sáng nay, trên mặt nàng tự nhiên hiện lên một mảng ửng đỏ, lại phát hiện mọi người đang xếp hàng đợi trước cửa liền lập tức hiểu rõ nàng ta gọi mình tới để giúp đỡ, lập tức đi qua chào hỏi khách khứa lại đi đến thu tiền khách nhân, hỏi xem họ cần món ăn gì. Hai người từ khi đứng chung một chỗ cũng chưa nói được vài câu nào, thỉnh thoảng Lăng Mỵ Như có lấy khăn tay để lau mồ hôi hoặc giúp Lưu Lê lau mồ hôi. Danh sách cố định năm mươi người khác thoáng cái đãng gần kết thúc, có khách nhân tò mò bát quái một bên hỏi thức ăn một bên cùng Lưu Lê nói chuyện phiếm, đột nhiên cũng hỏi tới một câu: "Nương tử của chưởng quỹ lớn lên thật xinh đẹp a."
"A? Nương tử ta?" Lưu Lê nghe xong sửng sốt một chút, nàng theo bản năng liếc nhìn Lăng Mỵ Như, không thừa nhận cũng không có phủ nhận. Nàng cảm thấy hình tượng hiện tại của Lăng Mỵ Như quả thực thích hợp với thê tử hiền lương, không để ý tới lời vị khách nhân kia nữa, Lưu Lê đi vào trong bếp bưng ra hai chén chè đã làm lạnh, đưa cho Lăng Mỵ Như một chén, hỏi: "Ăn đi, đây là chè do chính ta tự nấu, nếu không có ngươi, ta không biết phải bận rộn đến lúc nào mới có thể ăn được nữa. Đa tạ nhé."
"Chè này quả thật là dễ ăn, ta lần đầu tiên ăn được món như vậy." Lăng Mỵ Như ăn được vài ngụm chè tựa vào bên người Lưu Lê nhìn khách nhân trong cửa tiệm đang ăn như lang thôn hổ đói, đỏ ửng trên mặt chưa thối lui: "Mới vừa nãy khách nhận kia hiểu lầm ta là nương tử của ngươi, ngươi tại sao...tại sao không giải thích với hắn vậy?"
"Hử? Cái gì mà không giải thích, ta căn bản không để ý những thứ đó, người khác nguyện ý muốn nói thế nào thì nói, tự bản thân ta thấy không phải là được rồi. Tại sao? Ngươi để ý sao? Nếu như ngươi để ý lời của hắn muốn ta giải thích rõ, vậy thì cũng không có gì phiền phức, ta sẽ đi giải thích ngay đây." Lưu Lê một hơi đem chè ăn sạch, đang muốn đi tới giải thích rõ với vị khách nhân tò mò khi nãy, thì ống tay áo đã bị Lăng Mỵ Như nắm lấy. Chỉ thấy nàng ấy thẹn thùng nhìn Lưu Lê, giọng nói ngọt đến tận xương tủy: "Đừng giải thích, ta rất thích bọn họ kêu ta là nương tử của ngươi."
"....." Lưu Lê lười nổi điên theo nàng, liếc nàng một cái xem như là trả lời.
"Lưu Lê, nữ nhân cùng nữ nhân lúc làm...chuyện...chuyện kia..." Ửng đỏ trên mặt của Lăng Mỵ Như càng đậm, vấn đề như vậy nàng cũng không phải phải nói khỏi miệng như thế nào nữa, nàng cho là bản thân sẽ chán ghét tình cảm như vậy nhưng sự thật là khi nàng nhìn thấy cảnh tượng có chút ít làm cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh vào buổi sáng hôm nay, chẳng biết từ lúc nào lại không cảm giác ghê tởm ngược lại lại cảm thấy kích động hưng phấn.
"À đúng rồi, nước trong phòng bếp đang đun sôi, ta đi kiểm tra một chút." Khóe miệng Lưu Lê có chút co quắp, nàng không biết Lăng Mỵ Như hiện tại lại muốn đùa giỡn gì nữa mà vô duyên vô cớ lại hỏi vấn đề như vậy.
Hờ hững rời khỏi Lăng Mỵ Như đi vào phòng bếp, Lưu Lê nhìn thịt gà mà tiểu ca mang đến sáng hôm nay, còn tặng kèm một giỏ quả sơn tra không khỏi xuất thần. Đó là do mấy ngày trước hắn tặng nàng ăn thử nên nàng nhờ hắn nếu lần sau mang gà đến thuận tiện mang tới quả này cho nàng, nàng nghĩ mình nên thử làm mứt hoa quả nhưng chưa bắt đầu làm. Ký ức lại bắt đầu gợi lên, nàng còn nhớ rất rõ trên đường lớn kia, đã từng có một nữ nhân đoạt hồ lô của mình, mỗi thời mỗi khắc đều muốn hành hạ mình, nhìn thấy mình đau khổ lúc nào trên mặt cũng có nụ cười đắc ý. Xem ra, ký ức đó dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí của Lưu Lê không cách nào quên được.
Lăng Mỵ Như tất nhiên không nghĩ tới nàng ấy cùng Tần Hạo quan hệ lại tốt đến vậy, cúi đầu nhẹ nhàng mím môi, không biết có nên cho Lương vương biết tin tức này hay không. Nhưng ý nghĩ lại muốn không đề cập tới, sợ rằng không cần bản thân nói, hắn cũng sẽ biết, cũng đã để ý đến rồi, hai tay đặt ở chỗ đầu gối nhìn sườn mặt của Lưu Lê an tĩnh nghe nàng ấy cùng Tần Hạo tán gẫu. Lăng Mỵ Như không biết có phải là thói quen của chân chạy vặt hay không, nàng rất thích nhìn sườn mặt của Lưu Lê, thích nghe Lưu Lê mỗi lần ăn uống cẩu thả, cảm giác được ánh mắt của Lăng Mỵ Như, Lưu Lê quay sang, cùng nàng ấy nhìn nhau, Lăng Mỵ Như nhịp tim đột nhiên gia tốc, loại cảm giác kỳ diệu này, làm cho nàng vừa sợ vừa đau khổ.
"Lưu huynh, ngày kia là sanh thần của bà chủ Lâm Trúc lâu, Tô cô nương có mở tiệc thiết yến sanh thần, không biết Lưu huynh có nguyện cùng ta đi dự tiệc không?" Tần Hạo thấy Lưu Lê đang thưởng thức món ăn, mặt mày đều là nụ cười, học theo nàng cầm lấy chiếc đũa gắp lấy miếng gà chiên xù nhét vào trong miệng, hài lòng nheo mắt cảm thán tay nghề của Lưu Lê đích thị không tồi.
"Ngươi cũng biết Tô cô nương của Lâm Trúc lâu?" Lưu Lê để đũa xuống, nàng có chút phán đoán, không chừng tối nay không cần nấu cơm rồi.
"Ha ha, nói ra thì rất dài dòng." Tần Hạo giúp Lưu Lê rót một chén trà, có chút ngại ngùng nói: "Đều là do năm đó không chút hiểu chuyện nhìn thấy nữ nhân này có vẻ thùy mị không nghĩ đến đùa giỡn một phen. Khi đó ở Lâm Túc lâu thấy Tô cô nương đã muốn ha ha...Ai biết nàng không sợ ta là Vương gia còn cự tuyệt ta mấy lần, nói năng sắc bén. Đến dạo gần đây, đôi bên cũng có quan hệ bằng hữu không tệ lắm. Hôm nay là sanh thần của nàng ấy, ta là bằng hữu của nàng ấy không đi sao được chứ?"
"A~ Nguyên lai là theo đuổi người ta nhưng bất thành lại biến thành bằng hữu a!" Lưu Lê mừng thầm, trong lòng tính toán làm sao mượn sanh thần của Tô Úc Trúc để nàng ta và Lưu Mặc chân chính ở bên nhau. Vốn là tự mình đã nghĩ ra nhiều phương pháp nhưng cuối cùng đã bỏ qua, hiện tại tin tức Tần Hạo vừa mới nói làm cho Lưu Lê vui vẻ lên, nàng cười gian mấy tiếng nói tiếp: "Ta nói Tần huynh a, ta có thể mang bằng hữu của ta đi theo không?"
"Là muốn mang Yên Nhi cô nương cùng đi sao? Dĩ nhiên có thể." Tần Hạo cười nói, ánh mắt của trở nên ảm đảm.
"Mang một người cũng không đủ, ta muốn mang thêm nhiều người, được không?"