Lưu Lê lôi kéo Lưu Mặc một đường chạy thẳng, thời điểm đi ngang qua một cửa tiệm ngọc bích thì đột nhiên ngừng lại. Quan trọng là khi nàng dừng lại, liền lập tức nắm lấy ống tay áo của Lưu Mặc, nhém một chút đã tạo thành"sự cố giao thông". Từ trong lồng ngực móc ra nửa mảnh ngọc bội, Lưu Lê giơ móng vuốt trực tiếp đưa vào trong y phục của Lưu Mặc, sờ qua sờ lại. Không ít người đi đường bị cử chỉ lớn mật như vậy của Lưu Lê làm cho kinh sợ, thầm cảm thán thói đời ngày sau, ngay cả Brokeback* cũng thật tự nhiên làm chuyện ấy ngoài đường thế này.
* Brokeback Mountain (Chuyện tình sau núi): Một bộ phim đồng tính nam của Mỹ do đạo diễn Lý An thực hiện, phim Phỏng theo một truyện ngắn của tác giả E. Annie Proulx , Brokeback Mountain nói đến mối tình giữa hai chàng cao bồi ở miền Tây Hoa Kỳ vào những thập niên 1960, 1970, 1980.
"Chỉnh trang lại một chút? Không biết công tử muốn thêm thứ gì để làm đẹp hình thức đây?" Chưởng quỹ từ trong quầy lấy ra mấy thứ như ngọc bội có màu sắc không sai biệt lắm với ngọc bội bị vỡ, để cho Lưu Lê chọn lựa.
"Vậy miếng này đi." Lưu Lê từ bên trong lựa ra miếng ngọc bội thuần trắng, nói: "Ông chủ, ngươi có thể lấy miếng ngọc này đập nát mài nhuyễn thành bột, ngoại trừ sửa ở vết nứt, còn có thể phân khắp những nơi khác của ngọc bội kia, khiến nó đều đều một chút. Như vậy, hẳn là không thể nhìn ra được gì."
"Vậy thì xử lý y theo lời của công tử. Bất quá công tử, ngọc bội này cũng là ngọc bội tốt của tiệm, giá tiền cũng không rẻ. Hơn nữa hợp ngọc là công việc cũng cần kỹ thuật, ngài xem giá tiền?" Chưởng quỹ chính là nhận tiền rồi mới nhận người, không có giá tiền thích hợp thì không thể tận tâm tận lực vì ngươi làm việc. Dù sao, thế đạo nơi này là như vậy, có mấy người không yêu tiền chứ?!
"Tiền không phải là vấn đề." Lưu Lê rất sảng khoái từ trong tay áo lấy ra tấm ngân phiếu đặt lên trên quầy, tiền cũng không phải là của nàng, là của Lăng Mỵ Như thuận tay đưa cho nàng. Cho nên, ẩn ý coi như là xài nhiều hơn nữa cũng không có nửa điểm cảm giác đau lòng.
"Ai là Bang chủ? Là ngươi sao?" Nữ nhân mặc y phục phấn hồng chỉ vào Lưu Lê, nhận định cái gật đầu xác nhận của nàng, sau đó tiến lên thêm mấy bước, cuối cùng cách Lưu Lê khoảng cách không tới nửa thước liền dừng lại. Khoảng cách mập mờ như vậy, nghênh đón không phải là nụ hôn. Mà là, nữ nhân đó ngó chừng mặt Lưu Lê một lúc lâu, giơi hai tay lên dùng sức mà vuốt ve mặt Lưu Lê, để cho khuôn mặt tuấn mỹ trở nên vặn vẹo bất thường.
"Ngô....Ê!" Lưu Lê lui lại về phía sau mấy bước, xoa đôi má có chút hồng, nói: "Ngươi bị động kinh hả! Đầu bị cửa kẹp hay bị con lừa đá! Bộ ngươi không có mặt mũi sao? Sao không xoa của mình đi!!!"
"Ngươi là Bang chủ? Ngươi là Bang chủ? Ngươi thật sự là Bang chủ? Hóa ra Bang chủ của Cái Bang lại là bộ dạng này a!" Nữ nhân này tựa như chưa từng thấy qua Bang chủ trong truyền thuyết bộ dáng ra sao, đem Lưu Lê hóa thành người ngoài hành tinh cứ như vậy đổi tới đổi lui, thẳng đem nàng ấy có chút choáng váng đầu óc, hai tay liền đặt trên ngực của Lưu Lê, một bộ dạng hiểu rõ, nở nụ cười: "Ha, nguyên lai là bộ dạng này a!"
Đột nhiên bị người khác tập kích ngực, gương mặt Lưu Lê thoáng đỏ bừng. Cho dù nữ nhân trước mắt xinh đẹp đến kỳ cục, giờ phút này cũng không ảnh hưởng đến lửa giận đang trào ra của nàng. Nàng không chút lưu tình nắm lấy bàn tay của nữ nhân kia, nói: "Ngươi đến từ đâu! Ở đây náo loạn lâu như vậy cũng đã đủ rồi! Thức thời thì đi nhanh đi, không nên ép ta tự mình đuổi ngươi đi ra ngoài!!!"
"Ơ, ngươi sao lại tức giận? Chưa từng nghe người đến đều là khách sao? Ta nếu đã tới tức là khách của các ngươi, ngươi thân là Bang chủ chẳng những không chiêu đãi ta cho tốt, ngược lại muốn đuổi ta ra ngoài, đây thực sự không có gì để nói sao? Hơn nữa, là Cái Bang các người thu nhận người khác cho nên ta mới tới đây, ta hảo tâm tới cửa nhà người làm Bang chủ, các ngươi lại còn đối với ta như vậy...Hừ, Cái Bang cũng chẳng qua là thế này sao!" Vị nữ nhân không chút nào đem lời nói của Lưu Lê là quan trọng, một bộ dạng không sợ trời không sợ đất.
"Thật sự ngại quá, chúng ta không chiêu đãi loại người bị mất não ở trước cửa nhà trôi dạt làm khách. Ngươi tâm tính lương thiện muốn làm Bang chủ? Vậy thì càng ngại hơn, nơi này của chúng ta đã có Bang chủ rồi, đó chính là ta đây. Còn nữa, ta thuận tiện nói thêm một câu, nơi này của chúng ta, từ Phó Bang chủ, rồi đến bang chúng cũng đã đầy đủ người rồi. Trừ vị trí Phó Bang chủ phu nhân kia, vị Phó Bang chủ bên kia còn thiếu phu nhân đấy! Ngươi nếu thật sự muốn làm Phó Bang chủ phu nhân thì liền ở lại đi." Lưu Lê hừ lạnh nói, một tay xách lấy Lưu Mặc đến bên người mình, chỉ về phía nàng ta nói: "Như thế nào, Phó Bang chủ phu nhân?"
"Ta cũng không phải có ý không tốt, ta không làm Phó Bang chủ phu nhân đâu. Ngươi đã nói các ngươi từ Bang chủ đến Phó Bang chủ rồi đến bang chúng đều đã đủ người rồi. Ta đây liền làm Bang chủ phu nhân cũng được, thế nào? Ta coi ngươi miễn cưỡng cũng xứng đôi với ta. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Phu quân, ta có chút đói bụng, ngươi dẫn ta đi ra ngoài ăn cái gì đi?" Nữ nhân mặc y phục phấn hồng nhếch khóe môi, nghiêng nước nghiêng thành, chọc người khác mắt loạn tâm mê.