Sau khóa buổi sáng kết thúc, bị Ninh Đào cái này một bài thổ lộ thơ
tình cảm động Võ Minh Thương, lần này nhưng không có ngượng ngùng cùng
nhăn nhó, thoải mái đi đến Ninh Đào trước mặt, mỉm cười, : "Hôm nay cảm
ơn ngươi Ninh Đào, ngươi tặng ta chiếc nhẫn cùng bài thơ, ta liền mời
ngươi ăn cơm."
"Tốt lắm! Minh Thương, bài thơ này thực sớm nên tặng cho ngươi. Chiếc nhẫn sự tình miễn cưỡng có thể tính làm là cho ngươi lễ vật đính
ước, hi vọng ngươi không nên cảm thấy quá mức keo kiệt."
Nhìn thấy thản nhiên cười nói Võ Minh Thương, Ninh Đào trong nội tâm
cũng là ủ ấm, riêng là nghĩ đến Võ Minh Thương hôm nay vì thay chính
mình nói chuyện cầu tình, cũng dám thái độ khác thường địa đứng lên chất vấn Vương Lão Sư, cái này một phần dũng khí cũng đầy đủ để Ninh Đào cảm động.
"Không keo kiệt! Ninh Đào, chỉ cần là ngươi đưa ta lễ vật, ta toàn bộ đều ưa thích, ta toàn bộ đều muốn, toàn bộ đều sẽ giấu được thật tốt."
Võ Minh Thương cười hì hì nói.
"A a a a a. . . các ngươi hai cái có thể hay không hơi chú ý một chút ta cảm thụ nha! Cứ như vậy ở trước mặt ta xuất sắc ân ái, có biết đối
ta đã tạo thành một vạn điểm thương tổn a!"
Bàn Tử Trương Chân nhìn Ninh Đào cùng Võ Minh nói tình thoại, thật
sâu cảm nhận được một cái độc thân cẩu bi ai, trong lòng phát ra chua
chua thanh âm.
" Đúng vậy....hơn nữa Minh Thương cũng chỉ được tặng nhẫn cùng bài
thơ thôi có gì mà vui vậy, ta cũng có". Tô Thiển cũng bẫt mãn, nói xong
liền giơ con lẵc ở dưới chân ra khoe...
" Ta nhớ sang nay Tô Thiển không hề có con lắc ở chân, sao bây giờ
lại có, Ninh Đào sẽ không phải ngươi tặng ta nhẫn xong, tiện thể tặng
luôn con lắc này cho Tô Thiển nha".
Không hổ là Học Bá ba năm Ninh Hải Cao Trung, Võ Minh Thương chỉ cần
suy nghĩ một chút là có thể biết mọi chuyện, nụ cười trên môi lập tức
cững ngắc, không vui nhìn Ninh Đào.
" Cái gì mà tiện thể, ngươi cũng chỉ hơn ta có mấy phút thôi, có gì
mà đắc ý". Nghe Võ Minh Thương nói như vậy, Tô Thiển ngay lập tức phản
bác lại.
" Hừm, Ninh Đào tặng nhẫn cho ta trước, bởi vì trong tim của hắn ta
là người quan trọng hơn, ngươi chỉ là người đứng sau thôi". Võ Minh
Thương cũng khộng yếu thế, phản bác lại...
Mặc dù bình thường nàng cũng có hơi nhút nhát thật, nhưng trong
chuyện tình yêu nàng sẽ không lui bước, hồi vừa nãy nàng cãi lại Vương
Lão Sư đã nói lên tất cả rồi.
" Minh Thương ngươi mới là người đằng sau, rõ ràng là ta cùng với
Ninh Đào quen nhau trước cả ngươi" Tô Thiển tức giận đến ngực phập
phồng, trừng mắt nhìn Ninh Đào..
Tô Thiển nói như thế cũng không sai, nếu tính từ khi Ninh Đào xoa bóp cho nàng ở phòng trọ nữ, lúc đấy hai người cũng cho chút xác định quan
hệ rồi, nếu nói chính xác thì Võ Minh Thương là người thứ ba thật.
Toàn bộ phòng học lập tức lâm vào trong yên tĩnh, liền một cây châm
rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều trợn mắt há
hốc mồm, ngây ngốc mà nhìn, quả thực đã tắc một quả trứng gà trong họng
bọn hắn rồi, bọn hắn thật sự không thể tin vào hai mắt của mình.
Võ Minh Thương cùng Tô Thiển không những là hai đại Hoa Khôi, mà còn
là hai mỹ nữ đẹp nhất Ninh Hải Cao Trung vô số người theo đuổi, nhưng
bây giờ bọn hắn nhìn thấy gì. Hai đại Hoa Khôi đang cãi nhau tranh một
nam nhân.
Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi à? Điều này có thật không vậy? Tất cả mọi người như bị sét đánh cháy tóc rồi.
" Ta nhất định đang mộng du, ta phải về nhà đi ngủ tiếp đây!"
Một nam sinh lầm bầm nói.
" Hí!"
Có mấy nam sinh khác lại cho rằng mình đang nằm mơ, bấm véo tát vô má chính mình, nhưng mà đau đớn rõ ràng nói cho bọn hắn biết đây không
phải là mơ!
Mặc dù lúc trước cũng có tin đồn hai người tranh giành với nhau trước mặt Ninh Đào, nhưng cũng chỉ xem như tin giả, cho vui thôi..
Nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho bọn hắn ao ước ghen tị, nếu như
được thế chỗ Ninh Đào vào đấy coi như là bị đánh chết bọn hắn cũng vui
vẻ chịu đựng!
Không những các nam sinh ao ước ghen tị, mà ngay cả các nữ sinh cũng
vậy, từ khi Ninh Đào được Max điểm kì thì chất lượng, lại thêm sáng nay
đi chiếc Land Rover Defender cùng với bài thơ tình, lại công thêm dáng
vẻ soái ca, làm cho Ninh Đào tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ.
" Huynh đệ ta cũng không phải không muốn giúp ngươi, mà là họa ngươi gây ra quá lớn...ngươi tự cầu phục ah"
Mà ở dưới cuối lớp Bàn Tử Trương Chân nhìn cảnh tượng trước mắt cũng
có chút đồng tình đối với Ninh Đào, bắt cá hai tay cũng không dễ như vậy ah...không không sai rồi, phải nói bắt cá nhiều tay chứ, hắn vẫn tốt
nhất làm một mỹ nam tử là tốt nhất.
" Bình tĩnh, bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói, trong lớp ai cũng
nhìn chúng ta kìa" Nhìn thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, sắp
mất kiểm soát, Ninh Đào vội vàng chen giữa hai người.
" Ninh Đào ngươi nói đi, ngươi chọn ta hay chọn Tô Thiển". Võ Minh
Thương hai mắt long lanh, dường như sắp khóc, nắm lấy tay phải hỏi Ninh
Đào.
" Phải đó, hôm nay ngươi phải nói rõ ràng chọn ta hay chọn nàng". Tô Thiển cũng ở một bên hỏi.
" Cái này....chọn cả hai không được sao". Ninh Đào giả vờ cười ngây ngô, mong cho qua chuyện.
" Không được". Võ Minh Thương dứt khoát lắc đầu..
" Ngươi nghĩ hay lắm, chỉ được chọn một trong hai, có ta không có nàng". Tô Thiển cũng dứt khoát lắc đầu...
Nói đùa, hai nàng đều là Hoa Khôi cũng có sự kiêu ngạo của mình, làm sao có thể cùng chung một bạn trai chứ.
Hơn nữa hai gia đình đều là người có địa vị trong xã hội, một người
là Phó Thị Trưởng của Ninh Hải Thành Phố, còn một người là CEO của công
ty người mẫu, nếu đồn ra ngoài còn ra thể thống gì.
Nhưng nếu Võ Minh Thương biết mẹ của mình Võ Anh Phương đã ngủ cùng
Ninh Đào, hơn nữa cũng không phải một lần một hai, còn có dự định hai mẹ con chung một chồng, không biết sẽ có cảm tưởng gì ah.
" Ta....ta chọn Tiểu Viêm". Ninh Đào do dự một chút, liền lấy Tiểu Viêm ra làm lá chắn.
" Tiểu Viêm là ai". Tô Thiển nghi hoặc hỏi, cái tên này nghe không giống tên người, mà giống tên vật nuôi hơn.
" Tiểu Viêm là con khỉ ta gần nhất mới nuôi, đây là ảnh của nó". Thấy Võ Minh Thương cùng Tô Thiển đều hứng thú, Ninh Đào thở ra một hơi, lấy điện thoại mở ảnh chụp Tiểu Viêm ra...
Lập tức Võ Minh Thương cùng Tô Thiển tranh nhau nhìn tấm hình trong
điện thoại, đó là một con khỉ lớn nhỏ bằng một bàn tay người lớn, toàn
thân màu đỏ.
" Thật đáng yêu" Hai nữ đồng thanh đáp.
" Thấy không đây chính là Tiểu Viêm con thú cưng mà ta thương yêu nhất trên đời" Ninh Đào thấy cách này hiểu quả, mỉm cười nói.
Quả nhiên người đời nói không sai, những thứ dễ thương chính là đòn sát thủ đối với các nữ nhân, khó có thể kháng cự lại.
" Ninh Đào, Tiểu Viêm đang ở đâu, sao ngươi không mang tới đây".
Tô Thiên nhìn chằm chằm vào mà hình, nhất là nhìn thấy dáng vẻ đáng
yêu của Tiểu Viêm, hận không thể ngay lập tức đem ôm vào trong lòng.
Võ Minh Thương mặc dù không nói gì, nhưng cũng gật đầu đồng ý với Tô
Thiển. Có thú cưng đáng yêu như thế này, tranh giành nam nhân cái gì đều vứt phía sau hết.
" Ha-Ha, đây là ở trường mà, làm sao có thể đem Tiểu Viêm lên đây
được, lần sau ta đưa hai người các ngươi tới nhà, chơi với nó được
không". Ninh Đào nhếch miệng cười...
Chỉ cần hai người này không có cãi nhau, cho bọn họ mượn Tiểu Viêm mấy ngày chơi cũng được.
Ở bên dưới Bàn Tử Trương Chân kinh thường, con khỉ đỏ đó mà đáng yêu
cái đếch gì, nó là con ác ma thì có, nhớ là lần ở biệt tự Ninh Đào bị
con khỉ đó đấy đánh cho một trận ra bã, Bàn Tử Trương Chân lại cảm thấy
sợ hãi!
" Ninh Đào, ngưới nhớ đó". Tô Thiển vui vẻ nói.
Chỉ cần có thể được ôm Tiểu Viêm vào lòng thì chờ mấy ngày mà thôi, nàng vẫn có thể chờ được.
" Ninh Đào, ngươi mà không dữ lời, ta liền không để ý đến ngươi nữa". Võ Minh Thương gật đầu mỉm cười nói.
Mà lúc này, cửa phòng họp, đột nhiên đến một người nữ sinh, hướng về
phía 12(2) ban kêu lên: " Lớp các ngươi Ninh Đào cùng Trương Chân là vị
nào? Tiêu Lão Sư gọi bọn hắn ngay lập tức đi lên Văn Phòng Tiếng Anh Tổ
ngay lập tức".
" Xong! Xong....Ninh Đào, nữ sinh này là chủ nhiệm Tiêu Lão Sư dạy
một cái khác ban Anh Ngữ đại biểu, khẳng định là.....Sáng sớm chúng ta
lái xe vào trường học, trái với quy định ah, hiện tại Tiêu Lão Sư gọi
chúng ta tới phòng làm việc...Lại phải đổ ập xuống nói chúng ta ah".
Bàn Tử Trương Chân cảm thấy hôm nay mười phần xui xẻo, vốn dĩ muốn đi chiếc xe mới mua lên trường học khoe khang chút xíu, thế mà bị Ninh Đào cái bài thơ tình lẫn áp hết danh tiếng, bây giờ còn bị Tiêu Lão Sư gọi
lên phòng làm việc..
" Ai....Nên đến luôn luôn muốn tới? Chúng ta cũng đủ tuổi lái xe rồi, Tiêu Lão Sư cứ xách việc ah...Haiz...Bàn Tử chúng ta đi thôi".
Ninh Đào lầm bầm phàn nàn một tiếng, đã làm chuẩn bị giáo viên chủ
nhiểm Tiêu Vân Huyên phê bình một hồi chuẩn bị, cùng Bàn Tử Trương Chân
đi ra phòng học, hướng về phía Văn Phòng Tiếng Anh.
" Tô Thiển, ngươi nói xem Ninh Đào bị gọi lên văn phòng, có bị Tiêu
Lão Sư làm gì không". Thấy Ninh Đào bị gọi lên văn phòng, Võ Minh Thương lo lắng nói..
" Chắc là không sao đâu" Tô Thiển khoanh hai tay trước người, một mặt không quan trọng.
.........
" Tiêu Lão Sư, ngươi gọi hai người chúng ta". Mở cửa văn phòng ra,
Ninh Đào cùng Bàn Tử Trương Chân như hai học sinh làm việc gì sai trái
đi vào...
Mặc dù bây giờ Ninh Đào hắn thống lĩnh cả Hắc Đạo Đông Thành, cũng
được coi là nhân vật có máu mặt, trên tay cũng có mấy trăm mạng người,
nhưng không hiểu sao nhìn thấy Tiêu Lão Sư cứ thấy có chút sợ hãi.
Nhìn thấy Ninh Đào cùng Bàn Tử Trương Chân đến, Tiêu Văn Huyên đặt
búi xuống, nghiêm túc nói:" Ừm, Ninh Đào cùng Trương Chân, ta gọi hai
người các ngươi đến đây, là muốn hỏi về vấn đề học tập, bởi vì còn có
hơn ba ngày nữa là thi đại học rồi, mà lại các ngươi gần đây lại trốn
học nhiều quá".
Ninh Đào cùng Bàn Tử Trương Chân có chút ngoài ý muốn, bọn hắn tưởng
vì chuyện lái xe vào trường buổi sáng, đang chuẩn bị tinh thần bị Tiêu
Lão Sư đổ ầm lên, thế mà hóa ra lại là chuyện nghỉ học mấy ngày nay.
" À là cái này nha, gần đây ta nghỉ vì phải giúp Bàn Tử ôn thi, không tin ngươi hỏi hắn". Ninh Đào làm ra dáng vẻ vô tội trạng, đổ hết trách
nhiệm lên người Bàn Tử Trương Chân.
Nếu là sự thật, thì nàng có thể chấp nhận được, Ninh Đào thì nàng
không quá lo lắng, nhưng Bàn Tử Trương Chân thì nàng không lo không
được, với thành tích họp tập như bây giờ của Bàn Tử Trương Chân trượt
đại học đã là 80%.
Nghe xong, Bàn Tử Trương Chân khóe miệng co quắt, hai bọn họ đúng
thật là đi ôn thi, nhưng không phải là đi ôn thi Đại Học mà là đi ôn thi Đổ Thạch, còn kiếm cả mấy trăm triệu, nói thật hắn bây giờ không thi
đậu Đại Học cũng không sao, nhưng chỉ tội bố mẹ bắt ép quá, nên hắn mới
đành đi học mà thôi.
Nhìn thấy bên cạnh Ninh Đào nháy mắt với mình, Bàn Tử Trương Chân
miễn cưỡng gật đầu nói:" Đúng vậy, Lão sư tại vì ta thấy trình độ học
vấn của ta kém quá xa các bạn cùng lớp, nên mấy hôm nay mới nhờ Ninh Đào bổ túc".
" Thế thì tốt! Lão sư tin ngươi lần này, bây giờ cách thi đại học
không đến ba ngày. . . Nơi này có ta căn cứ ngươi tình huống, liệt đi ra một số ôn tập kế hoạch, ngươi nhìn một chút. . ."
"Ôn tập kế hoạch? Tiêu Lão Sư, cái này. . . Những thứ này. . . Đều là ngươi chuyên môn vì ta. . . Vì ta một người cố ý định chế ôn tập kế
hoạch?"
Nhìn lấy trên bàn trên tờ giấy kia lít nha lít nhít viết một số Tiếng Anh ôn tập điểm chính, Bàn Tử Trương Chân cảm động muốn khóc, Tiêu Lão
Sư giống như thiên sứ cứu rỗi tâm linh bé nhỏ này của hắn.
Mặc dù nói là không muốn học, nhưng nếu có thể đi lên đại học ai lại
không muốn chứ, nhất là nên đại học có bao nhiêu mỹ nữ đang chờ hắn ah.
" Tiêu Lão Sư cảm ơn ngươi, ta sẽ cố gắng ôn tập, sẽ không phụ tấm
lòng của người". Bàn Tử Trương Chân nhanh tay cầm lấy tờ giấy, ôm vào
lòng.
" Ừm, thi đại học chỉ còn lại có không đến ba ngày thời gian, ngươi nắm chắc trong khoảng thời gian này ôn tập, nhiều thi cái hơn một trăm
phân, thi đậu một cái cao đẳng đại học, cũng là không tệ."
Tiêu Vân Huyên mỉm cười, thấy học sinh của mình vẫn còn có chí cầu
tiến như thế, cũng yên lòng, không uổng công mình thức cả đêm soạn ôn
tập kế hoạch cho hắn.
" Đúng rồi, Trương Chân cái chiếc Land Rover Defender kia của ngươi,
đợt đến khi nào thi xong đại học rồi hẵn đi, nếu không cẩn thận bị nhà
trường trách phạt sẽ ảnh hưởng đến việc thi đại học đấy, nghe chưa". Nhớ tới chuyện buổi sáng, Tiêu Vân Huyên nhắc nhở....
Khi biết tin sang nay Ninh Đào cùng Bàn Tử Trương Chân lái chiếc xe
Land Rover Defender 700 vạn tệ lên trường, nàng cũng kinh ngạc, làm giáo viên chủ nhiêm ba năm, làm sao lại không biết hoàn cảnh của Bàn Tử
Trương Chân chứ.
Mặc dù không nghèo khó, nhưng cũng không giàu đến cỡ nào, bây giờ Bàn Tử Trương Chân lại lái chiếc xe 700 vạn, làm sao lại không kinh ngạc
được, nhưng đối với cái này nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ cần Bàn Tử
Trương Chân không làm việc gì phạm pháp là được rồi...
" Vâng, ta biết rồi Lão Sư". Bàn Tử Trương Chân gật đầu, nghe đã hiểu.
" Không còn chuyện gì nữa, ngươi về trước đi, ta còn có chuyện muốn nói với Ninh Đào".
Tiêu Vân Huyên liền để Bàn Tử Trương Chân trước trở về phòng học qua, chỉ để lại Ninh Đào một mặt mộng bức tại chỗ...
Bàn Tử Trương Chân có chút hả hê nhìn Ninh Đào một chút, rồi nhanh
chân đi ra ngoài, bây giờ đã tới thời điểm ăn cơm trưa, hắn còn phải
kiếm gì lót dạ đây.
" Ninh Đào, ta muốn chiều nay tan học về, ngươi đóng giả ta bạn trai
về nhà gặp mẹ ta...." Nói đến đây Tiêu Vân Huyên gương mặt đỏ lên.