Sự lạnh lẽo trên người Lục Kiến Nghi khiến cho máu của Hoa Hiền Phương như đông lại.
Cô có thể tượng tượng ra được cuộc sống sau này của mình sẽ thảm hại
như thế nào. Nhưng vì em trai thì cho dù có đáng sợ tới đâu cô cũng sẽ
nhịn được.
Buổi chiều, Lục Kiến Nghi cũng không định đi đăng ký kết hôn với Hoa
Hiền Phương mà ném cô ở chỗ đăng ký rồi rời khỏi đó một cách nghênh
ngang. Cũng may là bà Lục có sắp xếp một trợ lý ở bên cạnh, nếu không
thì một mình cô cũng chẳng biết là nên làm gì cho phải nữa.
Nhà họ Lục đã đánh tiếng từ trước nên cho dù không có chú rể cũng có
thể đăng ký một cách bình thường. Ảnh trên giấy đăng ký kết hôn là
photoshop, thời gian lúng túng của cô cũng chỉ có mấy phút mà thôi.
Sau khi trở về thì cô chính thức được sắp xếp ở tại trong căn phòng của Lục Kiến Nghi.
Tối đó khi Lục Kiến Nghi trở về, anh vừa bước vào nhà thì đã bị bà Lục gọi lại.
“Kiến Nghi, mẹ biết là con không hài lòng về việc hôn nhân này nhưng
đây là nguyện vọng của ông nội, chúng ta cũng chẳng có cách nào để thay
đổi cả. Điều quan trọng nhất là sức khỏe của bà nội ngày càng kém, bác
sĩ nói rằng có thể sẽ không vượt qua được mùa đông này. Bà nội vẫn luôn
ngóng trông chắt, con phải để cho Hoa Hiền Phương mang thai sớm một
chút, để thỏa mãn ước muốn của bà cụ. Còn về sau xử lý Hoa Hiền Phương
như thế nào thì tùy con.”
Bà Lục chẳng hề có ý muốn chấp nhận người con dâu này. Chờ sau khi
hoàn thành di chúc của ông cụ Lục thì Hoa Hiền Phương có thể xéo đi được rồi.
Lục Kiến Nghi nhìn mẹ mình một chút, anh đồng ý kết hôn là vì bà nội mình, hy vọng bà ấy vui vẻ rồi nhanh khỏe lên.
Trong phòng, Hoa Hiền Phương ngồi trên ghế sô pha mà lo lắng bất an.
Cô buồn ngủ nhưng lại không dám ngủ, cô không muốn bị nhấc xuống
giường. Cô phải phân chia địa bàn với Lục Kiến Nghi một cách cẩn thận
mới được.
Lục Kiến Nghi đẩy cửa phòng đi vào rồi sau đó vứt một đống tài liệu xuống trước mặt Hoa Hiền Phương.
“Đây là hiệp nghị tài sản, mau ký đi.”
Hoa Hiền Phương mở ra thì thấy một đống điều khoản, lít nha lít nhít như kiến.
Nói ngắn gọn thì chính là hai năm sau cô phải đồng ý ly hôn vô điều
kiện, đồng thời phải cuốn gói mà không được một đồng một cắc nào.
“Tôi có thể không cần tiền của anh, nhưng tôi cũng sẽ không ký hiệp nghị này.”
Ba mươi tỷ tiền sính lễ đã đủ cho nhà cô trả nợ và chữa trị cho Phi, cô cũng không cần phí dụng ngoài định mức.
Điều duy nhất Hoa Hiền Phương phải làm chính là duy trì cuộc hôn nhân này, để tránh cho nhà họ Lục đòi lại tiền sính lễ.
Lúc tới đây Hoa Hiền Phương đã trưng cầu ý kiến của luật sư, nếu như
ly hôn thì nhà trai có quyền đòi lại tiền sính lễ, hơn nữa dựa vào quyền thế của nhà họ Lục thì chẳng có luật sư nào có thể thắng kiện cả.
“Kẻ cưới cô là nhà họ Lục chứ không phải tôi, nếu như cô muốn sống
những ngày tháng sống không bằng chết thì tôi có thể chiều theo ý cô!”
Lục Kiến Nghi gằn từng chữ uy hiếp.
Hoa Hiền Phương siết chặt nắm đấm lại, trước khi tới đây thì cô đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này rồi.
Mặc dù Lục Kiến Nghi đã giảm cân, đã phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi
vẻ ngoài nhưng tính tình ác ma của anh ta vẫn y hệt như trong lời đồn,
chẳng khác chút nào cả.
“Hôn ước chính là hứa hẹn, đã tuân theo thì không nên vi phạm.” Hoa
Hiền Phương trả lời một cách chậm rãi, giọng điệu không kiêu ngạo không
tự ti.
Lục Kiến Nghi nghe vậy thì trong đôi mắt anh ánh lên một sự khát máu: “Được, vậy thì hãy thực hiện nghĩa vụ của một người vợ đi.”
Lục Kiến Nghi tóm lấy cánh tay của Hoa Hiền Phương rồi lôi cô đứng
dậy, anh dùng sức hất cô lên khiến cô ngã thẳng xuống giường lớn.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Hoa Hiền Phương thốt lên một cách sợ hãi, cô đang định đứng lên thì lại bị anh đè xuống từ phía sau.
“Đêm tân hôn, cô không nên hầu hạ chồng của mình sao?”
Anh như là một ngọn núi lớn nặng nề, khiến cô không thể nào động đậy được.
“Không, đừng mà!” Hoa Hiền Phương vô cùng hoảng sợ.
Lần trước ở trong khách sạn bị người đàn ông kia cưỡng hiếp, sự đau
đớn đó khiến cô suýt chút nữa đã chết đi. Cô không muốn cảm nhận thêm
một lần nữa đâu.
Hơn nữa không phải Lục Kiến Nghi là người đồng tính à? Sao anh ta lại chạm vào phụ nữ chứ?
Dáng người của Hoa Hiền Phương cũng rất tốt, nên lồi thì lồi nên lõm thì lõm.
Lục Kiến Nghi chưa từng hứng thú với phụ nữ, hai mươi sáu năm sống
trên đời anh chỉ mới chạm vào một người phụ nữ đó chính là cô gái ở
khách sạn Hildon đêm đó.
Cô gái đó mang đến cho anh một cảm giác rất tốt.
Hoa Hiền Phương vừa thẹn vừa giận, cô cảm thấy rất nhục nhã, cảm thấy sợ hãi. Cô muốn dãy dụa nhưng tư thế này khiến cô không thể nào làm
được gì.
“Đừng đụng vào tôi! Đừng!” Nước mắt chảy dọc theo gương mặt cô rồi thấm vào ga giường.
Lục Kiến Nghi chẳng có chút thương tiếc nào cả.
Làn da mềm mịn bóng loáng, xúc cảm mềm mại của cô gái bên dưới khiến cho anh nhớ tới cô gái trong khách sạn hôm đó.
Trong đêm đen, cô ấy cũng run rẩy dưới cơ thể anh như thế này, vừa run rẩy vừa khóc thút thít.
Lục Kiến Nghi nhớ lại cô gái kia thì trong đôi mắt có chút thương xót hiếm có, động tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cơ thể của người phụ nữ này rất chặt chẽ nhưng lại không có sự cản trở trong dự đoán.
Lục Kiến Nghi thấy thế thì nhíu mày với vẻ dữ tợn. Anh rít lên với vẻ giận dữ rồi nói: “Thứ đàn bà bẩn thỉu, đã thế lại còn già mồm.”
Anh nói xong rồi trực tiếp tóm Hoa Hiền Phương lên rồi đặt cô trước
cửa sổ sát đất: “Đàn bà bẩn thỉu chỉ xứng đáng với cái tư thế này mà
thôi.”