"Ồ! Đúng là tôi không biết chuyện này thật, nhưng sao anh Cố đây lại muốn
nói với tôi chuyện này? Chẳng phải hai người đã chia tay rồi mà?" Phương Từ Khiêm vô cùng ung dung, trên môi của người đàn ông cong lên một nụ
cười nhạt. Ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn về Cố Dư Nhân kia.
Nếu mấy người này đã muốn chơi, vậy thì để cho anh chơi cùng với hắn ta vậy.
Cố Dư Nhân vẫn tỏ ra vô cùng đắc ý, "Tôi chẳng qua là muốn để cho mọi người biết được bộ mặt thật của loại đàn bà này thôi. Phương gia của
anh là một dòng họ lớn, chẳng lẽ anh lại muốn để cho một con đàn bà đã
lên giường với không biết bao nhiêu thằng đàn ông vào nhà à? Phương
thiếu, hôm nay tôi đến đây là có ý tốt muốn nhắc nhở anh, hãy nên cẩn
thận một chút, đừng để bị người ta lừa. Nếu không, anh sẽ là người phải
đổ vỏ đấy." Người đàn ông này châm biếm liếc nhìn khuôn mặt đanh lại của Mạc Hy Tuyết, trong lòng hắn ta vô cùng hả hê.
Đáng đời cô lắm Mạc Hy Tuyết!
Tôi sẽ không để cho cô thuận lợi gả vào nhà họ Phương đâu!
Tiếng rì rầm ở dưới hội trường ngày càng lớn hơn. Thậm chí khách mời
còn không ngừng chỉ trỏ, lời ra tiếng vào mỉa mai Mạc Hy Tuyết. Mạc Tu
Văn xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, ông ta hận không thể đánh cho đứa con gái kia của mình một trận.
Còn Mạc Hy Vân thì vẫn ngồi đó, trên môi của cô ta dần dần cong lên
một nụ cười. Hôm nay, những việc vừa mới xảy ra chính là do một tay cô
ta dựng lên. Cô ta khích bác Cố Dư Nhân, khiến anh ta đến đây làm loạn
trong hôn lễ của Mạc Hy Tuyết. Không những thế, cô ta còn muốn cho người bôi xấu chị gái của mình, khiến người phụ nữ đó không thể nào ngóc đầu
lên được.
Mạc Hy Tuyết, để tao xem lần này mày xử lý như thế nào đây?
Loại con hoang như mày có quyền gì mà gả cho Phương Từ Khiêm cơ chứ?
Ít ra người đó cũng phải là tao, tao đã không có được thì mày cũng đừng
hòng có được.
Mạc Hy Tuyết đã mất hết bình tĩnh, cô thật muốn xông lên cãi nhau một trận với người đàn ông kia, nhưng Phương Từ Khiêm đã giữ cô lại. Anh
nhìn cô như muốn nói rằng, em hãy đứng yên đi, em không đấu lại được với bọn họ đâu. Phương Từ Khiêm chắc chắn rằng việc Cố Dư Nhân hôm nay đến
đây là có chuẩn bị trước hết rồi.
Phương Từ Khiêm mặt không biến sắc, nụ cười trên môi của anh ngày
càng đậm dần, "Thế anh Cố đây có bằng chứng gì không mà có thể chỉ tội
vợ tôi như thế? Nếu anh có bằng chứng thì hãy mang ra đây, tôi nhất định sẽ tin lời anh nói. Nhưng nếu anh không có bằng chứng, anh nói xem ai
sẽ tin anh đây?" Cả hội trường liền im lặng, không ai dám hé nửa lời
ngay sau khi giọng nói của Phương Từ Khiêm vang lên.
Sắc mặt của Cố Dư Nhân hơi vặn vẹo, hắn ta mím môi, ngay lập tức
chuyển chủ đề, "Tôi có bằng chứng đấy, nhưng tiếc là hôm nay đi vội quá
nên không mang theo thôi. Sau khi trở về tôi nhất định sẽ đem bằng chứng đến cho Phương thiếu đây!" Nụ cười trên khuôn mặt của Cố Dư Nhân cứng
ngắc, hắn ta vốn không hề có bằng chứng vạch tội Mạc Hy Tuyết, nay lại
bị Phương Từ Khiêm hỏi câu này, hắn ta đúng là không biết cách ứng phó
như thế nào.
Cố Dư Nhân đánh mắt ra hiệu cho Mạc Hy Vân, dường như hắn đang muốn cầu cứu cô ra.
Một tiếng cười lớn vang lên.
Phương Từ Khiêm đi tới, anh vỗ mạnh lên vai của Cố Dư Nhân, "Anh Cố
này, nếu không có bằng chứng thì đừng ở đây nói linh tinh, nếu không ra
đường sẽ bị người ta cắt lưỡi đấy. Không những thế, tôi biết anh và cô
ta đang muốn làm gì. Cho nên tôi khuyên anh hãy từ bỏ cái ý nghĩ ở trong đầu mình đi, đối đầu với tôi chính là chuyện ngu ngốc nhất đấy."
Người đàn ông vô cùng bình tĩnh, thậm chí lời nói còn muốn trêu chọc, nhưng một luồng khí lạnh vô hình đang tuôn ra cùng với những lời nói
của Phương Từ Khiêm.
Hai vai của Cố Dư Nhân bị ghì chặt, hắn ta hơi run lên. Gương mặt của người đàn ông này hoàn toàn biến sắc, "Phương thiếu, anh nói gì thế?
Tôi thật sự không hiểu. Tôi hôm nay đến đây chỉ muốn vạch trần bộ mặt
thật của Mạc Hy Tuyết mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác?" Trong lòng của người đàn ông này chắc chắn đang vô cùng lo sợ, sống lưng của hắn
đã lạnh toát hết cả lên rồi.
"Anh không hiểu tôi đang nói gì thì mời anh về đóng cửa phòng lại suy nghĩ đến bao giờ hiểu thì thôi. Đừng ở đây ăn nói lung tung, có ngày tự rước họa vào thân đấy." Trong đôi mắt của Phương Từ Khiêm dâng lên một
tia trào phúng, "Còn nữa, vợ của tôi thế nào, tôi chính là người rõ
nhất. Anh không cần phải phí công vô ích đến đây làm loạn hôn lễ của tôi lên làm gì cả. Anh càng như thế càng khiến tôi cho rằng anh vì không
quên được bà xã nhà tôi nên mới đến đây làm loạn đấy."
Chưa kịp để cho Cố Dư Nhân lên tiếng, Phương Từ Khiêm lại tiếp tục
mỉa mai, "Tôi khuyên anh một câu này, là chó thì đừng có ra ngoài sủa
bậy! Nếu không có ngày người ta sẽ đeo cho loại chó đó một cái rọ mõm
đấy, lúc đó muốn sủa cũng không được đâu."
Sắc mặt của Cố Dư Nhân lúc trắng lúc xanh, các cơ mặt không ngừng vặn vẹo. Nhất là khi Phương Từ Khiêm ghé vào tai hắn ta nói một câu, "Chắc
anh cũng chưa biết nhỉ? Người đàn ông đầu tiên của Mạc Hy Tuyết chính là tôi đây, cô ấy như thế nào tôi lại không biết được sao?" Khi ấy gương
mặt của Cố Dư Nhân đã khó coi đến mức không có từ nào để diễn tả nữa.
Phải nói là khi biết được tin này, Cố Dư Nhân hoàn toàn ngỡ ngàng.
Hắn ta thật không thể tưởng tượng được Mạc Hy Tuyết đêm hôm đó đã lên giường với Phương đại thiếu gia của nhà họ Phương. Chẳng phải nếu để
chuyện này lộ ra ngoài, người mất mặt không phải là hắn hay sao?
"Phương thiếu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Hóa ra là hiểu lầm! Nếu
là như vậy tôi xin phép đi trước, không làm phiền đến hai người kết hôn
nữa." Cố Dư Nhân ngay lập tức chạy vội, hắn không thể ở đây để cho
Phương Từ Khiêm nghiền nát hắn được.
Mạc Hy Vân đang vui vẻ thì tâm trạng đã ngay lập tức tuột dốc sau khi Cố Dư Nhân chạy ra ngoài. Cô ta vẫn còn muốn làm nhục Mạc Hy Tuyết,
không những thế cô ta còn chuẩn bị bao nhiêu kế hoạch, không ngờ lại bị
Cố Dư Nhân phá hủy mất. Mạc Hy Vân nghiến răng nghiến lợi, trong lòng
không khỏi oán hận.
Ngay sau khi người đàn ông kia đã cút khỏi đây, sắc mặt của Phương Từ Khiêm liền chau lại, đôi mắt nheo lại lộ ra những tia băng giá làm
người ta trong lòng run sợ vô cùng, "Mấy người ở đây nên nhớ kỹ, Mạc Hy
Tuyết chính là vợ của tôi, kẻ nào dám chỉ trỏ nói xấu sau lưng cô ấy thì đừng có trách tôi." Một cái nhìn sắc bén của Phương Từ Khiêm quét về
chỗ Mạc Hy Vân đang ngồi, "Còn nữa, có người nào muốn phá hôn lễ của tôi thì tốt nhất nên dừng lại đi. Nếu có chuyện gì nữa, tôi nhất định sẽ
cho kẻ đó sống không bằng chết."
Cả người của Mạc Hy Vân liền đổ đầy mồ hôi ngay sau khi ánh mắt của
Phương Từ Khiêm lướt qua cô ta. Cô ta ngoan ngoãn ngồi im, không dám
manh động nữa.
Vốn dĩ cô ta còn muốn bôi xấu chị gái mình, nhưng Phương Từ Khiêm đã
thể hiện rõ thái độ của một như thế, chắc chắn là người đàn ông này đã
đoán ra được Mạc Hy Vân còn muốn làm gì? Không muốn bị làm sao, Mạc Hy
Vân chỉ đành ngồi im, nuốt bực tức trong lòng.
Hôn lễ diễn ra vô cùng suôn sẻ, không có ai dám phá rối nữa.