"Hy Tuyết, anh mang đồ ăn sáng đến cho em này! Em ăn đi có sức để làm việc!"
"Em thích ăn gì, anh nấu cho em, hay là em muốn ra ngoài chơi không, đừng có ngồi đó suốt như vậy chứ!"
"Không ăn thì em uống chút nước đi, đừng để bản thân mình bị mệt!"
Mạc Hy Tuyết bất lực bóp trán, cô lườm nguýt người đàn ông đang không ngừng lảm nhảm bên tai, không những thế đi đâu anh ta cũng đi theo,
thật là phiền chết đi được. Chứng kiến Phương Từ Khiêm nhiệt tình như
thế, Mạc Hy Tuyết bất giác nhíu mày, người đàn ông này đang muốn làm cái gì vậy?
Mạc Hy Tuyết liền tỏ ra khó chịu, cô chau mày nhìn Phương Từ Khiêm
đang không ngừng lải nhải kia, "Này Phương thiếu, anh ngày ngày đến làm
phiền tôi như thế là có ý gì? Anh rảnh rỗi như thế thì phiền anh đi chỗ
khác, tôi đây còn rất nhiều việc để làm, mời anh về cho. Đừng có ngày
ngày đến đây tìm tôi nữa, phiền phức lắm. Hơn nữa tôi đã nói chúng ta cứ xem nhau như người xa lạ đi cơ mà. Hay là anh lại muốn bày trò gì nữa
đây?" Cô thật sự cảm thấy nghi hoặc, không phải Phương Từ Khiêm lại muốn làm ra chuyện gì ở sau lưng cô giống như trước kia chứ?
Kể từ khi gặp lại Phương Từ Khiêm, mặc cho Mạc Hy Tuyết nói như thế
nào, cô không muốn gặp anh nhưng người đàn ông này vẫn mặt dày mò đến
công ty cô. Hôm nào anh ta cũng đem đồ ăn sáng cho cô, rồi còn tặng hoa
nữa, nhân viên ở đây còn hiểu lầm bọn họ là một cặp.
Mạc Hy Tuyết nhiều lần tức giận cho bảo vệ đuổi người này đi, thậm
chí là không cho phép anh ta vào đây. Thế mà hôm sau Phương Từ Khiêm vẫn giống như âm hồn bất tán không ngừng lượn lờ ở trước mặt cô. Người con
gái nghiến răng nghiến lợi, cái tên này bị chập mạch có đúng không?
Nghe nói Phương thị nhiều việc lắm mà, sao vị tổng giám đốc của công
ty đó lại rảnh thì đến mức ngày nào cũng đến đưa cơm rồi ở đây làm phiền cô vậy? Đã thế, người đàn ông này mặt còn dày vô cùng, Mạc Hy Tuyết
đuổi thế nào cũng không đi, cả bảo vệ lên đây cũng không đuổi được anh.
Khi cô vô tình hỏi, người nào đó liền trả treo nói rằng, "Công ty
nhiều việc là chuyện của công ty chứ, đâu có liên quan gì đến anh."
Cô nàng nào đó tức điên người nhưng chỉ có thể bất lực để Phương Từ Khiêm mang đồ đến đây muốn đuổi đi cũng không được.
Nhìn dáng vẻ tức điên người của Mạc Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm nhìn cô cười liên tục, "Em muốn anh coi em là người dưng, chuyện này anh không
làm được. Dù sao hai chúng ta vẫn còn là vợ chồng đấy, em muốn chối cũng không thể thay đổi sự thật này." Người đàn ông này vốn muốn nhắc cho cô nhớ hai người vẫn chưa ký vào đơn ly hôn, nên không thể xem như là
không có quan tâm gì được. Nhưng Phương Từ Khiêm lại chẳng biết rằng
những lời đó của mình lại vô tình chạm phải vết thương lòng của Mạc Hy
Tuyết.
Đôi mắt của người con gái hơi cụp xuống, cô cười một cách giễu cợt.
"À, thế ý của Phương thiếu là những ngày nay anh đến đây chỉ là muốn
giải quyết thủ tục ly hôn thôi đúng không? Vậy được thôi, chúng ta đến
cục dân chính luôn và ngay."
Sắc mặt của Phương Từ Khiêm liền biến đổi, các cơ mặt co thắt lại,
khoé môi của người đàn ông hơi mấp máy, luống cuống giải thích, "Không
phải, Hy Tuyết! Anh không có ý đó, chẳng qua là anh không muốn em cứ ngó lơ anh nên anh mới nói như vậy thôi. Em đừng hiểu lầm." Vào khoảnh khắc ấy, trong lòng của Phương Từ Khiêm cực kỳ hoảng sợ, nhất là nghe thấy
hai từ "ly hôn" ấy, sắc mặt anh liền tái nhợt.
Anh vất vả lắm mới tìm được Mạc Hy Tuyết, làm sao có thể từ bỏ cô như thế được. Khi ở bữa tiệc, nghe cô ấy nói không muốn quen biết anh,
Phương Từ Khiêm đã suy sụp đến nhường nào. Phải cố gắng lắm người đàn
ông này mới có thể thoát khỏi những lời kia của Mạc Hy Tuyết. Phương Từ
Khiêm mấy ngày nay chăm sóc cô như thế chẳng qua chỉ là muốn nhận được
sự tha thứ đến từ cô mà thôi. Anh muốn đưa Mạc Hy Tuyết trở về bên cạnh
mình.
Mạc Hy Tuyết thấy thật buồn cười, bây giờ Phương Từ Khiêm ở đây làm bộ thâm tình cho ai xem?
Đừng nói là anh ta hối hận về những gì trước đây bản thân mình đã làm nên mới hành động kỳ quặc như vậy vì muốn cô tha thứ đấy nhé?
Sợ Mạc Hy Tuyết lại tiếp tục hiểu lầm, Phương Từ Khiêm líu ríu bên
tai cô, "Anh chỉ muốn quan tâm em một chút thôi, em đừng xua đuổi anh
như thế! Hy Tuyết, em có thể coi anh như không khí, nhưng em đừng có làm hại sức khỏe của mình. Giận thì cứ trút lên người anh là được." Chứng
kiến cô cuồng công việc như thế, trong lòng của Phương Từ Khiêm như bị
hàng trăm cây kim sắc nhọn đâm vào vậy, khó chịu đến mức muốn nhổ ra
cũng không được.
"Phương thiếu, anh nên phân biệt rõ một chút, anh là đang quan tâm
đến tôi hay là Lạc Hy Hy vậy? Nếu người đó là tôi vậy thì rất tiếc, tôi
không cần người khác cứ ngày ngày lải nhải bên tai mình. Còn nếu anh
muốn chăm sóc cho Lạc Hy Hy ấy, về mà tìm cô ta, đừng có đến đây rồi
nghĩ tôi là bảo bối của anh."
Mặc kệ Phương Từ Khiêm đang muốn làm gì, Mạc Hy Tuyết cũng sẽ không
ngu ngốc rơi vào cái bẫy mà người đàn ông này bày ra giống như ba năm
trước nữa đâu. Cô chẳng còn là Mạc Hy Tuyết của ngày trước nữa, hiện giờ cô đối với Phương Từ Khiêm hoàn toàn không có chút niềm tin nào.
Khuôn mặt của Phương Từ Khiêm bỗng chốc tái nhợt khi đối diện với sự
dửng dưng của người con gái phía trước. Cô đang cố tình muốn đuổi anh
đi, thậm chí là sau này không cần phải đến tìm Mạc Hy Tuyết nữa, cứ xem
nhau là người dưng đi. Nhưng Phương Từ Khiêm không làm được chuyện này.
Những ngày sau đó, Phương Từ Khiêm vẫn bất chấp sự xua đuổi của Mạc
Hy Tuyết, người nào đó vẫn mặt dày đến đây trong sự ghét bỏ của vợ mình.
Thôi Dật Khiêm cũng hay đến tìm cô, ngày nào cũng nhìn thấy Phương Từ Khiêm ở nơi này, trong lòng anh nảy sinh nghi ngờ, "Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm sao cứ lảng vảng ở đây vậy? Anh ta với em quen nhau à?"
"Không quen, không biết, không quan tâm!" Người con gái lạnh nhạt trả lời, sau đó cô kéo tay Thôi Dật Nghiêm, "Không phải muốn đưa em ra
ngoài sao, vậy đi thôi. Hôm nay em ra ngoài cùng anh."
Mặc cho Phương Từ Khiêm vẫn ở đó, nhưng hai người kia lại coi anh như một người thừa vậy, Mạc Hy Tuyết cứ thế khoác tay thân mật đi cùng Thôi Dật Nghiêm ra ngoài, để người nào đó ở đấy một mình, sắc mặt đã khó coi đến đỉnh điểm, hai bàn tay cuộn tròn lại thành nắm đấm.