"Rất xin lỗi Phương thiếu, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không tìm ra phu nhân đâu cả. Cô ấy dường như đã bốc hơi khỏi thành phố này rồi vậy!" Đầu dây bên kia truyền đến những âm thanh run rẩy cho dù
người nói có cố gắng giữ bình thường đến thế nào đi chăng nữa. Nhưng đối diện với Phương Từ Khiêm, không một ai có thể không lo sợ và bất an.
Phương Từ Khiêm chau mày, hai tay của người đàn ông đã cuộn tròn
thành nắm đấm lúc nào không hay. Gân xanh nổi khắp cánh tay, anh có vẻ
như đang cố gắng đè nén cơn giận của mình, "Đám vô dụng mấy người. Bao
nhiêu người như thế mà tìm một người phụ nữ cũng không ra. Tôi bỏ tiền
ra thuê mấy người không phải chỉ để nghe mấy câu không tìm được người
đấy." Người đàn ông siết chặt chiếc điện thoại như thể muốn bóp nó vỡ
vụn ra vậy.
Người ở bên kia điện thoại mặt mày đang co rúm lại, luống cuống xin
lỗi, "Phương thiếu, xin ngài hãy bớt giận. Cho chúng tôi thêm một thời
gian nữa, bọn tôi đảm bảo sẽ tìm ra phu nhân mà. Mong ngài cho chúng tôi thêm một cơ hội, sẽ không làm ngài phải thất vọng đâu." Tim của người
đàn ông này suýt chút nữa là đã nhảy ra bên ngoài mất rồi. Cứ cái tình
trạng này thì hắn ta chết sớm mất thôi.
Ngày ngày phải đối diện với cơn giận dữ của Phương Từ Khiêm, mấy người bọn họ chưa đột quỵ ra đó đã là may mắn lắm rồi đấy.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, "Cơ hội cuối cùng, nếu không tìm
thấy tung tích của Mạc Hy Tuyết thì mấy người đừng có vác mặt đến đây
gặp tôi nữa." Phương Từ Khiêm lạnh lùng dập máy, hai mắt đỏ ngầu bao
quanh là một lớp thâm quầng như con gấu trúc cứ nhìn chằm chằm vào màn
hình điện thoại đen thui trên tay mình.
Bộp!
Chiếc điện thoại bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành thành những mảnh vụn.
Những mảnh vỡ ấy nằm rải rác ở trên nền nhà trong sự vô tình của chủ nhân của nó, Phương Từ Khiêm.
Rắc!
Một âm thanh rùng rợn truyền đến.
Phương Từ Khiêm đấm mạnh tay của mình lên bàn làm việc như muốn đem
toàn bộ sự bực tức ở trong lòng xả hết ra bên ngoài. Nhưng anh càng làm
mình bị thương, tinh thần của người đàn ông ấy lại càng trở nên tồi tệ
hơn.
Mạc Hy Tuyết đã rời khỏi nơi này mấy tháng nay rồi, cho dù là Phương
Từ Khiêm đã cho bao nhiêu người đi tìm nhưng vẫn chẳng tìm thấy cô, cho
dù một chút tung tích cũng không. Cô gái ấy như biến mất hoàn toàn khỏi
thế gian này vậy. Đây chính là lý do làm cho tâm trạng của Phương Từ
Khiêm ngày càng tồi tệ trong khoảng thời gian vừa qua.
Lúc nào người đàn ông này cũng ở trong bộ dạng lạnh lùng, cả người
tỏa ra một luồng sát khí dày đặc khiến cho nhân viên chẳng một ai dám
lại gần cả. Bây giờ chỉ có tìm được Mạc Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm mới
không như vậy nữa. Nhưng, có lẽ cô gái ấy sẽ không trở về nữa rồi.
Không phải đối với Phương Từ Khiêm, cô gái tên Mạc Hy Tuyết ấy chỉ là thế thân cho Lạc Hy Hy thôi sao? Nhưng khi cô biến mất rồi, trong đầu
của Phương Từ Khiêm lúc nào cũng xuất hiện hình bóng của cô gái ấy. Hình ảnh cô cười vui vẻ hạnh phúc hay là những giọt nước mắt đau khổ của cô
rơi xuống ra sao, tất cả đều hiện hữu ở trong đầu của Phương Từ Khiêm.
Thậm chí, đêm nào anh cũng mơ về người con gái ấy, mơ đến cuộc sống
hạnh phúc của hai người. Mỗi lúc tỉnh dậy, cả người của Phương Từ Khiêm
lại đau nhức, anh vô thức đưa tay sang bên cạnh, hoàn toàn chỉ là một
mảnh lạnh lẽo chứ không còn ấm áp như trước kia nữa. Những lúc như vậy,
Phương Từ Khiêm liền bật cười. Anh quên mất Mạc Hy Tuyết đã chạy trốn
rồi, cô gái ấy không còn ở bên cạnh anh nữa nhỉ?
Có lần, Phương Từ Khiêm đích thân đi tìm cô. Anh đến nhà họ Mạc, Mạc
Tu Văn nói Mạc Hy Tuyết không hề trở về nhà, nhưng Phương Từ Khiêm đoán
được cô gái ấy đã từng trở về đây, chắc lại bị gia đình của mình xua
đuổi. Mạc Hy Tuyết vốn không có người thân nào ở đây, vậy thì cô đã đi
đâu?
Điều tra ra được Mạc Hy Tuyết có một người bạn thân là Hứa Minh Vy,
Phương Từ Khiêm vội vàng tìm đến nhà cô ấy. Nhưng anh lại bị Hứa Minh Vy chửi cho như tát nước vào mặt, "Phương Từ Khiêm, anh mau biến đi cho
tôi. Nhà tôi không hoan nghênh anh, Mạc Hy Tuyết cũng không ở đây đâu,
mời anh về cho."
Phương Từ Khiêm mặc kệ Hứa Minh Vy chửi rủa mình như thế nào, anh
cũng chẳng hề tức giận. Nhưng người đàn ông này vẫn cố tình vặn hỏi tung tích của Mạc Hy Tuyết, "Cô ấy không ở nhà cô, nhưng chắc cô biết Mạc Hy Tuyết đang ở đâu có đúng không? Nói cho tôi biết, hiện giờ cô ấy đang ở đâu?"
Hứa Minh Vy phì cười, những lời nói của cô chứa đầy sự mỉa mai,
"Phương Từ Khiêm, ai bảo anh là tôi biết chỗ ở của Mạc Hy Tuyết? Mà cho
dù tôi có biết đi chăng nữa, tôi cũng không nói cho anh đâu. Không phải
anh giỏi lắm hay sao? Vậy thì tự mình tìm đi, hỏi tôi làm gì? Đừng có ở
đây giả bộ thâm tình, nó không che đi được bản chất xấu xa ở trong con
người anh đâu."
Nghĩ gì Hứa Minh Vy cô cho Phương Từ Khiêm biết chỗ ở của Mạc Hy Tuyết hiện giờ?
Anh ta đang nằm mơ chắc?
Những ngày sau, cho dù Phương Từ Khiêm có tìm đến Hứa Minh Vy bao
nhiêu lần, cô đều cự tuyệt gặp mặt, thậm chí đã nhiều lần hất nước vào
người Phương Từ Khiêm cho hả giận. Anh thất vọng trở về nhà, Hứa Minh Vy đến nhìn anh còn không muốn chứ huống chi là chịu tiết lộ cho Phương Từ Khiêm một chút thông tin về Mạc Hy Tuyết.
Đối với anh, tìm Mạc Hy Tuyết chẳng khác gì mò kim đáy biển cả. Tìm
kiếm trong vô vọng một thời gian dài nhưng hoàn toàn không có chút tung
tích nào, Phương Từ Khiêm càng ngày càng hoảng loạn thật rồi.
Ngay cả người bạn thân của Phương Từ Khiêm cũng tặng cho anh một câu, "Đáng đời cậu!"
Bây giờ, Phương Từ Khiêm trong lòng đang vô cùng lo lắng, không biết
Mạc Hy Tuyết sống một mình có xảy ra chuyện gì hay không? Một thân một
mình sống ở nơi đất khách quê người, mà cô lại là con gái, liệu rằng Mạc Hy Tuyết sẽ được an toàn?