"Phu nhân, Phương tổng gặp tai nạn rồi, giờ đang rất nguy kịch, chị mau đến
bệnh viện X đi." Ở đầu dây bên kia, trợ lý của Phương Từ Khiêm đang hốt
hoảng gọi điện thoại cho Mạc Hy Tuyết.
Bởi vì Phương Từ Khiêm vừa mới gặp tai nạn do đi thị sát công trường.
Cạch!
Chiếc điện thoại trên tay của Mạc Hy Tuyết rơi bộp xuống đất, sắc mặt cô trắng bệch không còn một giọt máu nào. Cô thất thần một vài giây, cả người thoáng chốc run lên bần bật. Khoé môi của cô hơi mấp máy dường
như muốn nói điều gì đó nhưng tiếng không thể bật ra từ cổ họng của cô.
Mạc Hy Tuyết giật mình, nhanh chóng chạy ra đường phi nhanh như bay
đến bệnh viện theo địa chỉ của trợ lý kia. Hai tay của Mạc Hy Tuyết đan
xen vào nhau, móng tay đâm sâu trong da thịt của cô, một cơn đau truyền
đến từ tay của cô, nhưng lúc này cô lại không cảm thấy đau đớn nữa. Bây
giờ cô chỉ cầu mong cho Phương Từ Khiêm không gặp phải chuyện gì nguy
hiểm mà thôi.
Chiếc xe dừng lại ở bệnh viện, Mạc Hy Tuyết nhanh chóng trả tiền xe
rồi phi nhanh như bay lên trên. Trợ lý thấy Mạc Hy Tuyết thì nhanh chóng thúc giục, "Chị mau vào bên trong đi, tổng giám đốc đang ở bên trong đó đấy." Mạc Hy Tuyết gật đầu liên tục rồi vào trong luôn.
Trợ lý ở bên ngoài khẽ thở dài, haizz, Phương tổng, nếu anh không nghĩ ra cách thì để tôi giúp anh vậy.
Mạc Hy Tuyết khóc lóc xông vào bên trong, nhưng lại bắt gặp cảnh
tượng Phương Từ Khiêm đang được bác sĩ băng bó cho chứ không hề rơi vào
tình trạng nguy hiểm như trợ lý nói. Nhưng lúc này Mạc Hy Tuyết đang rất lo lắng, cô chạy nhanh đến chỗ Phương Từ Khiêm, hoàn toàn quên hết
những lời mà trợ lý đã nói với mình, "Này, anh không sao đấy chứ? Tôi
nghe nói anh gặp tai nạn, thế anh có bị thương nghiêm trọng không?" Cô
đang cuống hết cả lên, hai mắt thì đỏ hoe cứ như sắp khóc.
Nhìn bộ dạng hiện giờ của Mạc Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm đột nhiên bật cười, "Em lo lắng cái gì chứ? Anh có làm sao đâu, chồng em còn đang rất khỏe mạnh mà." Hiện giờ cũng đã băng bó xong, Phương Từ Khiêm cũng chỉ
bị gãy một cánh tay mà thôi, ngoài ra anh cũng không gặp chuyện nghiêm
trọng gì khác. Nhưng lần bị thương này lại giúp cho Phương Từ Khiêm nhận ra Mạc Hy Tuyết đang lo lắng cho anh đến mức nào.
Lúc này, Mạc Hy Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là Phương Từ Khiêm không sao rồi.
Đang ngây người ra đó, đột nhiên Mạc Hy Tuyết bị Phương Từ Khiêm kéo
vào trong lòng. Người đàn ông đó cười cười rồi đùa cợt với cô, "Mạc Hy
Tuyết, bây giờ em còn dám không thừa nhận trong lòng mình có anh? Nhìn
em lo lắng như thế nào kìa, đến giờ xem em còn mạnh miệng được nữa hay
không?" Tuy chỉ còn một tay, nhưng Phương Từ Khiêm hoàn toàn đủ sức lực
để ôm chặt Mạc Hy Tuyết.
Cô nàng xấu hổ gỡ tay anh ra, hai má đỏ bừng lên, "Này Phương Từ
Khiêm, anh còn đang bị thương đấy, đứng đắn một chút có được hay không?
Mau buông tôi ra coi." Đã bị thương thành ra như thế rồi mà vẫn còn dở
trò lưu manh được. Tên này có máu biến thái hả trời?
"Không buông đấy. Nếu em còn không thừa nhận, anh cứ ôm em như vậy,
để lát nữa y tá vào đây cho họ nhìn vợ chồng mình khoe tình cảm luôn."
Phương Từ Khiêm biết rõ da mặt của vợ mình mỏng, người đàn ông này liền
dở trò uy hiếp cô, "Bà xã, bây giờ em có dám thề là em đối với anh một
chút tình cảm cũng không có hay không?" Người đàn ông này lại bắt đầu
cợt nhả cô rồi.
Nhưng Phương Từ Khiêm làm sao không nhận ra trong lòng của cô gái nhỏ này có mình cơ chứ. Nhìn cô hoảng hốt lao đến đây, rồi hai mắt cô cay
xè như sắp khóc khi nhìn anh bị thương, rõ ràng là trong lòng có anh
nhưng lại không thừa nhận.
Mạc Hy Tuyết, thừa nhận yêu anh khó đến như thế sao?
Mặt của Mạc Hy Tuyết đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, cả người cô nóng ran
lên. Cái tên này sao lại như vậy chứ? Cứ phải ép cô nói ra mới được à?
Không phải Phương Từ Khiêm biết da mặt cô mỏng lắm hay sao?
Cô gái nào đó gục đầu trong lồng ngực của Phương Từ Khiêm, Mạc Hy
Tuyết đánh nhẹ lên ngực của anh một cái, "Anh đã biết rồi sao cứ bắt em
nói. Không nói đâu, anh nhận ra rồi thì em nói làm cái gì?" Lời vừa mới
dứt, hai tao của cô gái đã đỏ bừng lên, trên mặt như thể có một ngọn lửa đang cháy bừng bừng vậy.
Phương Từ Khiêm, anh chính là một tên đáng ghét.
Trong lòng của Mạc Hy Tuyết thầm mắng người đàn ông này.
Nhận ra rồi thì thôi đi, lại còn đe dọa cô nữa. Nếu Phương Từ Khiêm
không bị thương thì nhất định Mạc Hy Tuyết sẽ cho cái tên này một trận
nhừ đòn.
Ừ.
Cô thừa nhận, cô yêu người đàn ông này rồi. Lúc nghe tin Phương Từ
Khiêm bị tai nạn, cô lo lắng không thôi, đến cuối cùng, Mạc Hy Tuyết mới nhận ra, người đàn ông tên Phương Từ Khiêm ấy đã nằm trọn trong trái
tim cô từ lâu rồi. Phương Từ Khiêm tốt với cô như thế, người nào không
động lòng thì mới lạ đấy.
Mạc Hy Tuyết dù sao cũng là một cô gái mới đôi mươi, độ tuổi xuân đẹp nhất lại càng dễ dàng rung động với người đàn ông này. Tuy nhiên, da
mặt của cô hoàn toàn tỉ lệ nghịch với tình cảm của cô, nó mỏng đến mức
không dám nói yêu người ta.
Phương Từ Khiêm bật cười, trông anh có vẻ vô cùng hài lòng, "Rồi rồi, anh không trêu em nữa đường chưa? Vợ anh đáng yêu thật đấy. Nếu biết
cái này có hiệu quả, anh hy vọng mình sẽ bị thương nặng hơn, như thế vợ
anh sẽ lo lắng cho anh như thế nào nhỉ?" Người nào đó nửa đùa nửa thật
trêu chọc mà không biết rằng những lời đó đã chọc giận Mạc Hy Tuyết.
Cô nàng liền véo tai của Phương Từ Khiêm, khoé môi hơi nhếch lên,
"Phương Từ Khiêm, anh giỏi nhỉ? Người ta thì hy vọng mình khỏe mạnh, còn anh lại muốn mình bị thương nặng hơn, có phải anh không cần cái mạng
này của mình nữa rồi hay không?" Mạc Hy Tuyết mạnh tay đến nỗi làm cho
Phương Từ Khiêm kêu la thảm thiết, vậy mà cô vẫn không buông tay ra, "À
đúng rồi, không phải trợ lý của anh nói anh bị thương nghiêm trọng đang
trong tình trạng nguy kịch lắm sao? Đừng nói là mấy người bày trò lừa em đến đây nhé?"
"Ấy ấy bà xã, anh xin thề, anh không biết chuyện gì xảy ra cả. Anh
cũng không biết chuyện trợ lý của anh báo cho em biết tin này. Yên tâm
đi, mai đi làm anh sẽ phạt cậu ta." Người đàn ông khóc lóc xin tha, "Em
mau buông anh ra đi, đụng vào vết thương của anh rồi."
Cùng lúc đó, trợ lý của Phương Từ Khiêm đứng bên ngoài liền hắt xì mấy cái như thể ai đó vừa nhắc đến mình vậy.
Mạc Hy Tuyết giật mình thả tay ra, nghe Phương Từ Khiêm nói cô vô
cùng hoảng sợ, "Đụng vào vết thương của anh rồi à? Thế anh có làm sao
không, để em đi gọi bác sĩ." Cô vốn muốn đứng dậy nhưng Phương Từ Khiêm
giữ chặt không cho cô đi, "Không cần gọi bác sĩ đâu. Bà xã, em chính là
thuốc của anh, hôn anh mấy cái là hết đau liền à?" Tên nào đó vô sỉ cười nói.
"Lưu manh! Bị thương mà vẫn không chừa được cái thói lưu manh này." Mạc Hy Tuyết đỏ mặt chửi anh mấy câu.
"Em đừng quên tên lưu manh này chính là chồng em đấy. Vợ à!!!" Người nào đó vô sỉ nhìn vợ mình cười cười nói nói.