"Hy Tuyết, đây là?" Vân Thiên Hạo nhướn mày nhìn người đàn ông vừa mới kéo
Mạc Hy Tuyết vào trong lòng, lên tiếng hỏi. Người này anh chưa gặp bao
giờ, vậy anh ta có quan hệ gì với Hy Tuyết chứ?
Chưa để cho Mạc Hy Tuyết trả lời, Phương Từ Khiêm đã chiếm lấy lời
cô, "Tôi là chồng của Hy Tuyết, đến đưa cô ấy về. Anh đây chắc là bạn
của Hy Tuyết nhỉ? Cảm ơn anh, nhưng tôi sẽ đưa cô ấy về." Người đàn ông
híp mắt lại, anh khiêu khích nhìn "tình địch" trước mắt mình.
Dính nhau như vậy, không biết nóng hay sao?
Mạc Hy Tuyết lườm Phương Từ Khiêm một cái, "Không phải hôm nay anh đi làm hay sao? Chạy đến đây làm gì? Người ta không biết còn tưởng anh đi
bắt gian đấy." Cái bộ dạng chua loét của Phương Từ Khiêm thật làm cho
Mạc Hy Tuyết liên tưởng đến người bạn gái nào của anh ta vừa mới ngoại
tình đó. Thế là anh ta chạy đến đây tìm cô à?
Phương Từ Khiêm chỉ cười hì hì, cánh tay anh ôm chặt lấy eo của Mạc
Hy Tuyết, "Tất nhiên là đến đây đón em rồi. Bận gì thì bận nhưng vợ là
trên hết, anh đâu thể để vợ mình phiền người khác đưa về được." Ngoài
mặt thì tươi cười thật đấy nhưng trong lời nói của anh pha đầy giấm chua rồi.
Mạc Hy Tuyết trừng mắt, cô hừ lạnh một tiếng, không trả lời, chỉ đẩy
Phương Từ Khiêm ra. Nhưng người đàn ông đó lại càng ôm chặt cô.
Vân Thiên Hạo đứng ở một bên cảm thấy khó hiểu, "Hy Tuyết, đây là
chồng của em hả? Nhưng em kết hôn từ bao giờ thế, sao anh lại không biết nhỉ?" Hỏi cũng thừa thật, khi Mạc Hy Tuyết kết hôn anh ta đang ở nước
ngoài cơ mà, biết làm sao được.
Phương Từ Khiêm không để anh ta có cơ hội nhìn Mạc Hy Tuyết, anh kéo
cô về đằng sau, lịch sự cười trả lời, "Đúng, tôi là chồng của cô ấy. Anh đây là bạn của vợ tôi nhỉ? Rất cảm ơn anh, nhưng tôi xin phép đưa vợ
mình về trước nhé, hôm khác sẽ mời anh đến nhà chơi sau." Thế là Mạc Hy
Tuyết bị người đang ghen lồng lộn nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh kia lôi
về nhà.
Vừa vào đến cửa, cả người của Mạc Hy Tuyết đã bị Phương Từ Khiêm ấn
lên tường. Thân thể của hai người dán chặt lấy nhau, hơi thở nóng rực
phả vào da thịt của đối phương.
Người đàn ông bắt đầu tra hỏi, "Bà xã à, có phải là em nên giải thích với anh một chút, người đàn ông vừa rồi là ai hay không? Trông em có vẻ rất thân thiết với anh ta nhỉ?" Một nụ cười tà mị xuất hiện trên khuôn
mặt của Phương Từ Khiêm. Anh chống tay lên tường khóa chặt lấy người cô, không cho Mạc Hy Tuyết có cơ hội thoát khỏi.
"Hơ hơ, anh Phương này, người đó có là ai thì cũng không liên quan
đến anh đâu nhỉ? Hình như anh can thiệp hơi sâu rồi đấy!" Mạc Hy Tuyết
hung hăng lườm Phương Từ Khiêm một cái, khoé môi cô nhếch lên đầy khinh
bỉ.
Rõ ràng hai người đã nói rõ là sẽ không can thiệp vào cuộc sống của
đối phương rồi. Anh ta muốn quen ai thì quen, cô cũng không quan tâm.
Nói cách khác là mệnh ai lấy lo. Nhưng hôm nay Phương Từ Khiêm có vẻ hơi lạ à nha, tự dưng hỏi đến đàn anh của cô làm gì. Không phải hôm nay cô
tình nhân nào đó của anh ta chọc vào người đàn ông này đấy chứ?
Nụ cười trên môi của Phương Từ Khiêm ngày càng đậm dần, "Bà xã à, cho dù không muốn anh cũng phải can thiệp thôi. Nhìn vợ mình thân thiết với người khác như thế, anh làm sao mà chịu nổi cơ chứ? Chồng em sẽ ghen
đấy." Khuôn mặt của người đàn ông ngày càng kề sát Mạc Hy Tuyết, gương
mặt của người con gái bất giác đỏ ửng hết lên.
Mạc Hy Tuyết cố dùng sức bình sinh đẩy Phương Từ Khiêm ra, "Anh ghen thì liên quan gì đến tôi?"
"Anh mặc kệ, anh không thích em quá gần gũi với người đàn ông khác,
đặc biệt là không cho phép em cười với mấy người đó. Em chỉ được nhìn
chồng em, chỉ được cười với chồng em mà thôi. Còn những người khác, chỉ
cần lạnh nhạt là được."
Bộ dạng ăn giấm của Phương Từ Khiêm làm người ta phải thốt lên một câu, người đàn ông này ghen cũng quá bá đạo rồi.
Đôi môi của cô gái hơi giật giật, hiện giờ cô tức đến nghẹn họng, hận không thể cầm gậy đánh cho tên này một trận, "Này Phương đại thiếu gia, tôi cười nói với ai là chuyện của tôi, hình như anh không có quyền gì
để ra lệnh cho tôi đâu nhỉ? Còn nữa, không phải anh cũng ong bướm đầy ở
bên ngoài à, lấy cớ gì mà không cho phép tôi thân thiết với người khác?" Chưa nhìn lại bản thân mình đã quay sang nói cô rồi, Phương Từ Khiêm
bệnh cũng nặng lắm rồi đấy.
"Hy Tuyết, không phải em đang ghen khi nhìn thấy anh đi với bọn họ
đấy chứ? Bà xã à, nếu được như vậy, chồng em cảm thấy rất vui đấy."
Ghen cái đầu anh ấy.
Bà đây mới không cần.
Anh thích đi với ai thì mặc kệ anh, liên quan gì đến bà đây?
Mạc Hy Tuyết thật muốn xông lên tẩn cho Phương Từ Khiêm một trận,
nhưng tay cô lại bị người phía trước giữ chặt, "Hy Tuyết, anh xin đảm
bảo là giờ anh chỉ có mình em thôi, còn bọn họ với anh không có quan hệ
gì hết. Ngược lại là em đó, em sau này ra ngoài có nói chuyện với người
đàn ông nào thì đừng có dính sát bọn họ thế được không? Với lại đừng có
cười nói thân mật nữa, chồng em sẽ lên cơn đau tim đấy." Khoé môi của
người đàn ông giương cao, hai mắt đen láy quyến rũ nhìn chằm chằm khuôn
mặt thoáng đỏ lên có chút e thẹn của vợ mình.
Không thể không thừa nhận rằng khi nhìn thấy những bức ảnh mà Mạc Hy
Vân đem đến, Phương Từ Khiêm đã ghen đến phát điên lên rồi. Cho dù biết
là người phụ nữ đó cố tình bày trò hãm hại vợ anh, nhưng nhìn Mạc Hy
Tuyết cứ dính sát người ta thế kia, anh làm sao mà không ăn giấm được
chứ?
Chính vì thế anh mới lao thẳng đến đó lôi Mạc Hy Tuyết trở về.
"Nhưng tôi cứ thích nhìn, thích dính lấy người ta đấy thì sao? Phương thiếu gia, anh sẽ làm gì tôi nào?" Mạc Hy Tuyết quăng cho Phương Thiếu
Khiêm một cái nhìn đầy khiêu khích, nhưng người đàn ông không vì thế mà
tức giận, thậm chí là còn bật cười, "Yên tâm, anh sẽ không làm gì em
đâu. Nhưng chỉ cần em thân mật với người đàn ông nào để anh biết được,
anh nhất định sẽ móc mắt hắn ta, hoặc "thiến" hắn ta luôn. Chắc em sẽ
không nhẫn tâm nhìn bọn họ bị hại đâu nhỉ?"
Thôi được rồi, cô thua!
Cô không cãi lại được với Phương Từ Khiêm.
Tuy không cãi lại được, nhưng Mạc Hy Tuyết vẫn tìm cách châm chọc
người đàn ông này, "Phương Từ Khiêm, không phải là anh đang ghen khi
thấy tôi đi cùng đàn anh đấy chứ?" Trong thanh âm của cô gái mang đầy sự giễu cợt.
Nực cười không?
Phương thiếu cũng biết ghen à?
"Anh đã thể hiện rõ như vậy rồi mà em còn không nhận ra à?" Khuôn mặt của Phương Từ Khiêm đen kịt lại, "Đúng là anh đang ghen đấy. Có thằng
đàn ông nào chịu nổi khi nhìn vợ mình thân thiết với người khác không?
Đặc biệt lại là bạn trai cũ của vợ mình nữa chứ?"
Mạc Hy Tuyết bỗng dưng cảm thấy buồn cười, "Anh nghĩ anh ấy là bạn
trai cũ của tôi à? Phương Từ Khiêm, anh nghe ai nói thế? Đó chỉ là đàn
anh của tôi thôi. Còn nữa, anh ấy đã kết hôn rồi, cho dù tôi có thích
anh ấy cũng sẽ không làm kẻ thứ ba đâu."
Hôm nay gặp nhau, Vân Thiên Hạo cũng cho cô biết anh ấy đã kết hôn
rồi, không biết Phương Từ Khiêm nghe ai nói mà ghen bóng ghen gió thế.
"Hả?" Phương Từ Khiêm ngây ngốc trong chốc lát, nhưng rất nhanh sau
đó anh đã phản ứng lại, "Kể cả đã kết hôn, em cũng không được phép dính
lấy anh ta như thế. Người đàn ông khác cũng thế, từ nay không cho em
nhìn bọn họ, còn không anh sẽ nhốt em lại, không cho em đi đâu luôn."