Lúc ở quán rượu thuận lợi như vậy, sao đến đây lại hoàn toàn khác?
“Tôi nói không cho là không cho, Hàm Hinh, bây giờ cô lập tức đi làm!”
Quản lý đứng đắn uy nghiêm, nhanh chóng lấy một bộ quần áo đưa cho Hàm Hinh, và một cái mặt nạ cô lúc trước vẫn hay mang.
Lần trước, lúc Hàm Hinh bỏ qua Lục Thiên Sơn mà để Mộ Dịch Kỳ kéo đi, Lục Thiên Sơn gần như mỗi đêm đều đến, chỉ thẳng tên nói muốn gặp Hàm Hinh, để cô đi ra rót rượu!
E ngại loại nhân vật lớn như Lục Thiên Sơn, ai cũng không dám chọc, nhưng Hàm Hinh lại vẫn không xuất hiện, vì vậy quán bar chỉ có thể từ chối, nói Hàm Hinh mấy ngày nay có việc, để xoa dịu tâm trạng của những người kia, còn nói mấy ngày nữa là có thể gặp.
Cô không trộm không cướp, cái gì gọi là cô làm tổn thất hơn 300 triệu?
Quản lý thấy cô không tin, liền nói ra đầu đuôi sự việc.
Cuối cùng, thở dài, hai tay van xin: “Cô cũng không thể đi chứ. Lúc trước cô gặp nạn tôi cũng không từ chối cô,cô coi như giúp tôi lần này đi, Hàm Hinh. Nếu cô thật sự đi mất, ông chủ sẽ bắt tôi bồi thường hơn 300 triệu kia mất, tôi trên có mẹ già 80 tuổi, dưới có con nhỏ mười mấy tuổi đang học đại học, vợ tôi còn...”