Tối nay là một bữa tiệc hàng tháng của Sở Gia. Sở Hạo tâm trạng không tập trung, thường xuyên đơ đăng. mặt trắng bệch đổ mồ hôi.
"Sở Hạo, con bị bệnh à? Sắc mặc trông không có được tốt, Sở Hoa Dấu hỏi
Sở Hạo đúng đơ người nhìn về phía trước, không có trả lời Sở Hoa
Dầu, thu hút sự lo lắng của Sở Hoa Dầu, dùng tay đặt lên trán hắn, ngạc
nhiên nói : Sao trán con lạnh ngắt vậy, còn chảy nhiều mồ hôi vậy!
Những người khác thấy chạy qua.
Sở Hạo lúc này mới lấy lại được tinh thần, lắc đầu nói: “châu, cháu không sao
Sở Hoa Dầu lo lắng: “còn nói không sao, chảy nhiều mồ hôi như thế kia, có phải là gặp phải chuyện gì không?
"Đúng đó Sở Hạo, cháu có bị gì thì cứ nói với mọi người
Sở Hạo cười nói : “ Làm gì có chuyện gì đâu, tối hôm qua ở lại công
ty tăng ca, không chú ý thức cả đêm, tối nay ngủ sớm là được ấy mà, mọi
người không cần lo lắng.
Sở Hoa Dấu nghe thấy thế, xoa đầu hắn rồi cười, cóvề nghi ngờ. Sở
Hạo là con trai ông, nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, ông rất hiểu tích cách của hắn, là một thằng lười nhắc ăn vào máu rồi, lúc đi học cũng thường
xuyên trốn học, tốt nghiệp xong đi làm 3 ngày thì trong đó hai ngày chơi điện tử, không giống như ở lại công ty tăng ca thâu đêm.
Nhưng Sở Hạo mấy ngày nay đúng là rất muộn mới về nhà, hôm qua cũng
không có về nhà, ông ấy còn tưởng hẳn cùng bọn bạn chó má của hắn đi
chơi đâu đó không, nhưng nhìn thế này thì là hiểu nhầm hắn rồi.
Trong một lúc rất hài lòng, Sở Hạo cuối cùng cũng trưởng thành, ông
ấy vỗ vào vai Sở Hạo nói, "Công việc rất quan trọng, nhưng con phải chú ý đến cơ thể con, con không thể làm tổn hại đến cơ thể mình như thể, hiểu chưa?"
Những người khác cũng khuyên, họ nói: "Phải đó, Sở Hạo, cháu là linh hồn của Sở Gia, Sở Gia còn đang đợi cháu phát sáng nữa."
Sở Hạo được họ ca ngợi sung sướng, gương mặt mim cười, người cũng không có suy sụp như lúc nāy.
Về phía Sở Phi, trạng thái cũng không đúng, đãng trí và cau có.Nói
thẳng ra thì tối nay cô cũng không muốn đi ăn tối với gia đình, nhưng
bây giờ chứng kiến thêm cảnh này Sở Quốc Đông và Sở Hoa Dấunói những lời ác ý ghê tởm, nhưng mà ba của cô cử kéo cô đến đây, nên cô ấy cũng đành phải đến
Cô ấy không nói việc đỏ cho Lâm Tử Minh vì không cần thiết, cho dù
có nói cho Lâm Tử Minh thì chuyện gì sẽ xảy ra? Làm Tử Minh giúp được gì không?
Khi Lâm Tử Minh nhìn thấy cô không vui, hiền dịu quan tâm chiều
chuộng cô, hỏi cô có phải đã gặp chuyện gì không vui, nhưng Sở Phi không thèm quan tâm đến anh, khi mà anh gặng hỏi thêm, thì cảm thấy rất phiền phức, “Lâm Tử Minh, tôi nói là anh phiền quá đi, tôi đã nói không có
chuyện gì rồi, còn nữa, thật sự mà có người bắt nạt tôi đi nữa, thì anh
có thể giúp tôi như?
Bởi vì cuộc họp gia đình lần trước cô ấy bị tước cổ phần và bị đã
khỏi hội đồng quản trị, tâm trạng cô không tốt, vẫn rất tức giận, bị Lâm Tử Minh hỏi dồn dập như vậy cô bực mình, quát lên khiến rất nhiều người của Sở Gia nghe thấy, cười nhạo.
"Nhìn đì nhìn đi, đây không phải là thằng con rể vô dụng của Sở Hoa Hùng, làm sao lại bị Sở Phi mắng nữa rồi?Ha ha...
"Ha ha, đây không phải là cuộc sống hàng ngày của họ à, hai hôm
trước Sở Phi bị đá ra khỏi cuộc họp hội đồng quản trị, bây giờ cũng
không thể làm gì được, cục tức này đầu bị trút lên người Lâm Tử Minh
rồi, thật sự là một cặp đôi tuyệt vời."“ Nhìn thấy họ là thấy mắt mặt
rồi, một thằng chồng vô dụng, bốn năm nay không có công ăn việc làm, vợ
thì đi ngủ với người khác, hợp đôi, hợp đôi mà, hahahahh....."
"Đúng là cặp đôi hoàn hảo."
"Chưa kể đây là bữa tiệc của Sở Gia, hắn qua đây làm gì?”
Bởi vì vô sỉ đó, nghe nói hắn ở nhà toàn là ăn đồ ăn còn dư, bây giờ hắn có cơ hội tới khách sạn và ăn một bữa no nê, hắn phải nhanh chân
chạy đến chứ, quan tâm gì đến trơ trẽn nữa."
Có rất nhiều người của Sở Gia chỉ chỉ trỏ trỏ Sở Phi và Lâm Tử Minh đàm tiểu họ, lấy họ ra làm niềm vui của mình.
Quan điểm này, mặt của Sở Phi càng tệ hơn, đối với Lâm Tử Minh càng
thêm phần hán ghét và khó chịu. Cô cũng cảm thấy Lâm Tử Minh đúng là cái đồ mặt dày, tối hôm nay là bữa tiệc của Sở Gia, cô là người của Sở Gia
mà còn không muốn đến, ngược lại Lâm Tử Minh chỉ là một thằng con rể còn có mặt mũi đến đây, rò ràng biết là sẽ bị chê cười mà vẫn còn đến để ăn nữa .
Bây giờ cô nghĩ đến chủ tịch của Tử Quỳnh, nếu nhưđó là chủ tịch Tử
Quỳnh, đến những nơi như thế này, chắc chắn sẽ khiến tất cả ngậm miệng
lại và cung kính một cách lịch sự.
Thật không may, cô hiện tại cũng chẳng có thông tin liên lạc của chủ tịch Tử Quỳnh.
Nghĩ đến điều này, cô lại thở dài và chán nản.
Lâm Tử Minh không chú ý nhiều đến sự chế nhạo của Sở Gia. anh đến
bữa tiệc này chỉ đơn thuần đi cùng Sở Phi, không thì anh cũng lười để
đến đây, còn việc đến ăn tối?Thế thì quá buồn cười rồi, những cái khác
không nói làm gì, hai ngày trước Hàn Kinh Long mời bữa cơm ở Juarez đó
cũng không biết gấp bao nhiêu lần chỗ này nữa.
Nhưng mà anh đã nghe được những tin tức có ích , lập tức hỏi Sở Phi: “Phi Phi, em bị đá ra khỏi cuộc họp hội đồng quản trị? Dựa vào đâu chứ, lần này Sở Gia có thể vượt qua từ cõi chết, không phải đó là công lao
của em?”
Lâm Tử Minh đều vì Sở Phi mà cảm thấy bực bội.
Anh rất giận dữ, anh cho Sở Gia mượn 200 triệu, hoàn toàn là vì nể
mặt Sở Phi, nếu như không phải là Sở Phi, thì anh cũng chẳng thèm quan
tâm đến sự sống chết của Sở Gia.
Sở Phi nghe xong, mặt cô đỏ bừng lên, càng thêmâm ức, “ Dù là công
lao của tôi thì cũng làm gì được, bọn họ đã tính toán hết rồi, không
những đá tôi ra khỏi hội đồng quản trị mà còn nói tôi là người phụ nữ
bại hoại đi ngủ với người đàn ông khác làm phá hoại danh tiếng của Sở
Gia.”
"Cái gì?"Khi nghe được điều này, Lâm Tử Minh bực bội, đứng lên, rất
giận giữ nói : “ họ làm sao có thể như thế cướp hết công lao rồi còn báo thù nữa,
không được tôi phải đi tranh luận với họ l
“Mày định làm gì vậy? Quay lại đây cho tao!” Sở Hoa Hùng kéo anh ta lại, trợn mắt quát, “đừng có gây rắc rối cho tao nữa”
Liễu Tô Hồng cũng nói: "Lâm Tử Minh, mày chỉ là một thằng rể, không
biết khả năng của mày đến đâu à, mày muốn tranh luận cùng họ, cổ phần
của nhà này cũng mất hết vì cái tranh luận của mày đó, đến lúc đó chúng
tạo không có tiền nữa mày cứ đợi gió Tây Bắc mà ăn đi!”
Lúc đầu Sở Phi hơi cảm động, cô ấy cảm thấy Lâm Tử Minh đang quan
tâm cô, giờ nghe những mẹ mình nói xong, một chút cảm động đó biến mất
một cách sạch sẽ, cảm thấy Lâm Tử Minh không có não, việc thành thì ít
mà hỏng việc thì nhiều.
Lâm Tử Minh gấp gáp nói, "nhưng cũng không thể để bọ họ bắt nạt Sở
Phi, như thế đối với Sở Phi mà nói là không công bằng.”Sở Phi nói với
cái giọng lạnh lùng, "Anh có thể làm gi được nữa?"dựa vào anh đi tranh
luận với họ, sau đó nhận thêm sự nhục nhã, khiến chúng tôi bị đuổi ra
ngoài đúng không? Lâm Tử Minh, tao nói mày cũng hơn 20 tuổi rồi, có thể
trưởng thành hơn một chútđược không, đừng gây rắc rối cho tao nữa!
Lâm Tử Minh rất khó chịu, nhưng anh ta cũng không thể nói được gì.
Có thể nhìn thấy trong bữa tiệc này nhà Sở Hoa Hùng đã bị họ cô lập , xếp vào một góc, thật ra là người của Sở Gia không ai muốn đến ngồi,
món ăn cũng ít hơn những bàn khác.
Trong trường hợp này, Sở Hoa Hùng vốn hèn nhát, trong lòng không
muốn, cũng không dám than phiền. Còn phía bên bàn chính, tất cả người
nhà Sở Gia đều đến mời rượu Sở Hạo, không ngớt lời khen ngợi Sở Hạo.
Nhưng lúc này, Sở Hoa Dấu nhận được một cuộc điện thoại, đột nhiên
mặt ống thay đổi, đột nhiên đứng dậy, mất giọng nói : "Các người nói
gì?"Tin tức có chính xác không? khi nào?nói rõ ràng coi!”
Những người khác bị hành động của ông ta họa hết hồn, Sở Hạo run sợ, thái độ vui vẻ đắc ý vừa rồi biếnmất, hoảng sợ, xuýt nữa ngã xuống đất.