Đi đến bây giờ cũng đã gần tối rồi. Lần đầu đi
trong rừng ban đêm, quả thực khi ngước lên trời… sao sáng rất đẹp. Gió
mát thổi nhè nhẹ, dễ dàng khiến người ta chìm vào giấc mộng. Tuy vậy,
trời tối trong rừng, tiếng lá cây xào xạc cũng rất man rợn. Nhưng… không khí trong rừng cũng mát mẻ, trong lành. Đi đến đây, coi như cũng là lần học hỏi.
An Thục có lẽ cũng do quá mệt, lại một lần nữa tựa trên vai Triệu
vương ngủ một giấc… Triệu vương phì cười “Đúng thật là… Nha đầu ngốc”
Ngựa của hắn cứ đi như vậy, đến gần đỉnh núi thì thấy một dinh thự lớn, nhưng bao quát chỉ làm bằng gỗ.
“Dậy đi! Cô định ngủ đến bao giờ nữa?” Hắn đánh thức cô dậy. Có lẽ cô ngủ cũng được khá lâu rồi…
“A.. đến rồi sao?”
“Phải! Đến rồi”
Cô nhảy xuống ngựa. Chợt có một tên mặc một bộ hắc phục chạy ra, hỏi:
- Cô là Dương An Thục?
- Phải! Là ta
- Mời cô đi theo ta.
Ưu Ly và Thiển Nhi định đi theo thì bị chặn lại.
“Người hầu phiền đi theo người này để đến phòng chờ” Rồi hắn ra hiệu
cho một nữ hạ nhân dẫn Ưu Ly, Thiển Nhi và mấy tên thuộc hạ của Triệu
vương đi. “Còn cô và vị tiên sinh này phiền đi theo ta. Môn chủ đang đợi hai người”
Môn chủ còn biết là tên này cũng đến sao? Người này chắc chắn không bình thường chút nào. Ta phải cẩn trọng.
Dinh thự Huyết Xà Tinh môn này vô cùng lớn. Được chia ra tổng cộng là bốn khu vực chính: Huyết phủ - Là phủ lớn của Môn chủ. Xà phủ - Là phủ
của các phó môn chủ và Tinh phủ - Là phủ nơi các hạ nhân ở lại nghỉ
ngơi. Ngoài ra còn có một nơi, đó chính là Cấm vực. Cấm vực này chỉ có
Môn chủ mới được tự ý ra vào, ngoài ra các phó môn chủ cũng cần sự cho
phép của Môn chủ mới được vào. Ở đây luật lệ rất khắc nghiệt, nếu sai
phạm nhẹ thì bị trượng hình, nặng… thì sẽ là đối mặt với cái chết.
Là môn phái lớn, trong ngoài đều canh gác nghiêm ngặt. Không có sự
cho phép của môn chủ không ai được tự ý hành động. Tuy là vậy, tuy là
cái gì cũng cần đến môn chủ, nhưng rất ít người biết được dung nhan thật của cô ấy. Nếu trực tiếp đi nhận lệnh, cũng là nói vọng từ sau một tấm
màn che, còn không sẽ có người truyền lệnh cho.
Lần này An Thục và Triệu vương được gặp trực tiếp, mặt đối mặt, không biết đây là lành hay rủi đây…
“Môn chủ! Dương cô nương và Hoàng tiên sinh đã đến” Hắn chỉ quỳ trước cửa khuê phòng đang đóng để bẩm báo. Đương nhiên chẳng ai dám vào bên
trong
Nữ môn chủ này được đồn là có pháp công cao cường, dung mạo xinh đẹp. Là nữ nhi duy nhất của một bậc tiền bối nổi tiếng khi xưa.
Hắn quỳ ở đó một lúc, thì có một giọng nữ nhân vọng ra từ bên trong:
- Mời hai người họ vào
Hắn lui xuống trước, nhảy vụt bay mất, để lại An Thục và Nhất Sinh ở
đó… Chợt có một nữ nhân bước ra… tuy An Thục chưa bao giờ gặp môn chủ,
nhưng nhìn nữ nhân này, đoán chắc không phải là nữ môn chủ đó.
“Xin chào cô nương và công tử. Ta là Lệ Mộc Thanh – Phó môn chủ của
Huyết Xà Tinh, đồng thời là… muội muội của môn chủ” Cô nương này dung
mạo vô cùng xinh đẹp, tuyệt mĩ, nghiêng nước nghiêng thành. Giọng nói
của cô ấy như rót mật vào tai…
“Ra là Lệ phó môn chủ. An Thục thất lễ rồi” An Thục nhún nhẹ…
“Không cần đa lễ đâu. Người cũng đường đường là công chúa Đại Lam. Thiết nghĩ, người thất lễ phải là ta.”
“Thế bổn vương thì sao?” Hai cô nương đó nói chuyện, quên mất Nhất Sinh đang ở đây. Hắn nhìn Lệ Mộc Thanh rồi hỏi
“Ồ Triệu vương gia, thứ lỗi tiểu nữ thất lễ.” Cô quay sang phía hắn, mỉm cười nhẹ. “Được rồi! Hai người có thể vào trong”
Nói rồi Lệ Mộc Thanh lại nhảy vụt đi mất… An Thục mạnh dạn đẩy cửa bước vào.
“Ừm… Môn chủ… Không biết có ở đây không?”
Vừa dứt lời thì có một nữ nhân từ sau tấm rèm bước ra. Qủa thật cô ấy có một vẻ đẹp sắc xảo, ai nhìn cũng chỉ có thể bị mê đắm.
“Không biết… cô nương lặn lội đường xá xa xa đôi đây tìm ta để làm gì? Ta có thể giúp gì cho cô?”
“Ta…”
“Thôi được rồi! Mời hai vị vào trong rồi nói chuyện” Dẫu đang nói chuyện, nhưng cô ấy không hề bỏ tấm khăn che mặt ra…