Ngô Kiến Quốc nhếch miệng cười, nhìn chằm chằm vào kẻ đang bị hắn đứng chặn phía trước,
trên mặt không khỏi hiện lên một nét trào phúng.
Kẻ đó không phải ai khác, mà chính là tên siêu năng giả đang bị hắn truy đuổi - Thiết Sa.
Mặc dù Thiết Sa luôn tự phụ về cả sức mạnh lẫn tốc độ của bản thân, cảm
thấy mình so với người bình thường thì ưu việt hơn không biết bao nhiêu
lần. Thậm chí kể cả khi so sánh với chính những siêu năng giả khác trong Nhân Đồ hội, thì tố chất thân thể của hắn vẫn thuộc loại thượng thừa.
Thế nhưng lúc này đối diện với Ngô Kiến Quốc, Thiết Sa lại bắt đầu có cảm
giác sự tự tin lúc trước đang dần dần vơi đi, mà thế chỗ vào đó là những sự kinh ngạc cùng bất an đan xen lẫn nhau.
Tên này... Chỉ vừa mới vài ngày trước thôi, rõ ràng hắn còn là thủ hạ bại tướng dưới tay mình, hơn nữa còn bị mình ngược cho đủ thảm hại, chỉ còn giữ lại được nửa cái mạng.
Vậy mà lúc này đây đối phương lại đứng sừng sững trước mặt
mình, sinh long hoạt hổ như thể cuộc chạm trán vài ngày trước vốn chẳng
liên quan gì tới hắn.
Mà không chỉ có như thế, trải qua một màn đọ sức ngắn ngủi vừa rồi, Thiết Sa đã không còn dám mảy may khinh thường
Ngô Kiến Quốc chút nào nữa, ngược lại bây giờ hắn còn phải vô cùng dè
chừng là đằng khác.
Không thể không nói, trải qua vài lần tẩy lễ
của hệ thống, năng lực thể chất của Ngô Kiến Quốc đã phát triển tới mức
vượt xa phạm trù nhân loại, thậm chí có thể so sánh với những siêu năng
giả có thiên phú thể chất vô cùng mạnh mẽ như Thiết Sa.
Đương
nhiên nói như vậy không có nghĩa là Thiết Sa sẽ chịu khuất phục dưới tay Ngô Kiến Quốc, ngược lại một trận giao thủ nhỏ vừa rồi còn kích phát
tính tranh cường hiếu thắng trong tâm Thiết Sa, khiến cho hắn không nhịn được muốn đánh với đối phương một trận long trời lở đất mới hả dạ.
Thế nhưng tình huống khi nãy quả thực quá bất lợi cho Thiết Sa, cho nên hắn mới lựa chọn từ bỏ tranh đấu. Nếu như chỉ có một mình Ngô Kiến Quốc
xuất hiện, thì hắn chắc chắn sẽ không ngần ngại mà ra tay.
Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện thêm vào ba vị đạo nhân có tiên pháp vô cùng ảo diệu kia, vậy thì sự việc lại hoàn toàn khác rồi.
Có lẽ Thiết Sa là một kẻ hơi có chút máu điên, hành sự cũng không phải cực kỳ tinh tế. Đôi lúc hắn sẽ làm ra một vài việc lỗ mãng, hoặc giả có khi Thiết Sa sẽ tùy vào ý muốn của bản thân mà hành động, không quá để tâm
tới hậu quả mà hành động đó mang lại.
Nhưng nói như vậy không có
nghĩa là hắn ngu xuẩn, càng không đại biểu cho việc Thiết Sa có thể vì
một chút tự phụ mà đâm đầu vào chỗ chết.
Trái lại, Thiết Sa là một người vô cùng tinh minh, hắn có thể thấu hiểu cặn kẽ tường tận mọi sự,
chỉ là bản tính vị kỷ luôn thôi thúc bản thân hắn làm những việc mình
muốn, có lợi cho mình mà thôi.
Cho nên ngay khi ba vị đạo trưởng
xuất hiện, Thiết Sa liền lập tức hiểu rằng hắn phải làm gì đó trước khi
bản thân rơi vào vòng vây của đối phương.
Mà cách Thiết Sa chọn,
chính là sử dụng con tin để gây sức ép, buộc kẻ địch phải rút lui. Hoặc
chí ít nếu như hai bên có xảy ra đụng độ, thì hắn cũng có thể lợi dụng
Đường Yên làm mồi nhử để chiếm được thế thượng phong.
Thiết Sa
liếc mắt nhìn Ngô Kiến Quốc đang đứng chắn trước lối xuống tầng hầm,
trong lòng không tránh khỏi có vài phần thất vọng, thế nhưng vẫn hoàn
toàn không để lộ ra mặt dù chỉ một chút.
Trái lại, hắn còn nhếch mép, cười châm biếm mà nói:
"Tiểu tử, mấy ngày không gặp, xương cốt cũng cứng cáp hơn không ít rồi đấy
nhỉ? Xem ra lần trước tao còn quá từ bi, ra tay quá nhẹ nhàng, mới để
cho mày có cơ hội mà ngóc đầu dậy..."
Đoạn, hắn hướng bàn tay phải - lúc này đã biến hóa trở thành năm mũi dao sắc nhọn vô bì - trỏ thẳng vào mặt Ngô Kiến Quốc:
"Hôm nay thì khác, tao sẽ tháo cả tứ chi của mày, móc mắt, chọc thủng tai
mày, biến mày thành "Nhân trư"... Haha, tới lúc đó liền cho để tiểu mỹ
nhân đang ở dưới hầm kia chiêm ngưỡng người tình của ả kêu tiếng lợn!"
Đối mặt với mấy lời ngoan thoại của Thiết Sa, Ngô Kiến Quốc chẳng hề tỏ vẻ
giận dữ hay ghê tởm gì, trái lại hắn còn rất điềm nhiên cười nói:
"Con mẹ nó, thật dông dài quá! Cho mày ba giây, quỳ xuống mặt đất, đưa hai
tay lên đầu, ông đây liền tha cho mày một mạng. Nếu không, để tới lúc
lão tử ra tay, thì hậu quả sẽ rất thảm khốc đấy!"
Thiết Sa hừ lạnh một tiếng, gằn giọng:
"Thảm khốc chính là mày! Chịu chết đi!"
Nói đoạn, Thiết Sa phất tay lao đến, duỗi thẳng mười đầu ngón tay bàng bạc, sắc như lưỡi dao, hướng trực diện vào cổ và bụng Ngô Kiến Quốc mà đâm
tới.
Một chiêu này, trước đây Ngô Kiến Quốc đã từng được lãnh giáo qua rồi. Lúc đó dù hắn đã cố gắng hết sức để né tránh, thế nhưng vẫn
không thể hoàn toàn thoát được, bị Thiết Sa đục cho mấy cái lỗ thủng
trên người.
Thế nhưng của Ngô Kiến Quốc hiện tại, lại không phải là Ngô Kiến Quốc của mấy ngày trước nữa.
Thay vì phải vất vả né tránh, lúc này Ngô Kiến Quốc lại vô cùng tự tin lựa
chọn cách chống đỡ trực diện với thế công của đối phương.
Hắn
không chần chừ mà vươn hai bàn tay ra, nhanh như cắt bắt lấy cổ tay của
Thiết Sa, sau đó lại dùng hết sức mà bóp chặt lại, không để cho kẻ địch
được tùy ý hành động.
Rắc!
Hai bàn tay Ngô Kiến Quốc giống
như những chiếc gọng kìm bằng thép nguội, hoàn toàn khóa chặt cổ tay của Thiết Sa, khiến cho hắn không thể mảy may tiến thêm một li nào nữa.
Thế công của Thiết Sa, cứ như vậy mà bị Ngô Kiến Quốc đơn giản chặn đứng.
Thiết Sa giật mình kinh hãi, mặc dù hắn đã biết năng lực của đối phương hiện
tại không thể so sánh với mấy ngày trước, thế nhưng sức mạnh này... Quả
thực là nghịch thiên, so với mình sợ rằng còn lớn hơn vài phần.
Nhưng bấy nhiêu thôi vẫn còn chưa đủ để khiến Thiết Sa phải thúc thủ vô sách. Hắn liền không chậm trễ mà vận sức vào hai tay, muốn rút chúng ra khỏi
gọng kìm của đối phương.
Thế nhưng Ngô Kiến Quốc nào phải kẻ ăn chay, hắn có thể không nhìn ra ý định của Thiết Sa sao?
Không để cho kẻ địch kịp phản ứng gì, Ngô Kiến Quốc đã ngay lập tức vung chân tung một cước nhắm thẳng vào bụng Thiết Sa, trong khi hai bàn tay vẫn
kẹp chặt song thủ của đối phương.
Thiết Sa theo phản xạ vô thức giơ chân lên đón đỡ một cước kia của Ngô Kiến Quốc.
Rầm...! Rắc..!
Cổ chân hai người lập tức đập mạnh vào nhau, mơ hồ còn có tiếng xương cốt
va chạm vang lên, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy rợn xương sống.
Thiết Sa hoảng hồn, bởi chỉ trong tích tắc bên dưới cổ chân hắn đã truyền tới một cơn đau buốt, cảm tưởng như bị ai đó dùng một cây gậy thép vô cùng
nặng nề mà đập mạnh lên đó vậy.
Tệ hơn nữa, đối thủ của Thiết Sa - Ngô Kiến Quốc - hoàn toàn không hề có vẻ gì là nao núng, trái lại một
cước kia bất thành, hắn ngay lập tức liền thu chân về, sau đó lại tung
ra cú đá kế tiếp.
Đấu pháp của Ngô Kiến Quốc cực kỳ đơn giản,
không cần sử dụng tới kỹ xảo cầu kỳ hoa mỹ gì, cũng chẳng cần vận dụng
tới một phân năng lượng, mà chỉ gói gọn trong vòng mấy chữ sau: Lấy lực
phá xảo.
Đúng vậy, chỉ bằng vào đôi bàn tay như hai sợi xích sắt
khóa chặt không buông, Ngô Kiến Quốc đã khiến cho Thiết Sa không có cách nào có thể tránh né, mà bắt buộc phải lấy cứng đối cứng với hắn.
Hơn nữa hai cánh tay của Thiết Sa chính là thứ vũ khí lợi hại nhất của hắn, thế nhưng bây giờ lại bị Ngô Kiến Quốc kìm kẹp không thể sử dụng được,
vậy chẳng khác gì phế đi bảy thành sức mạnh của hắn cả.
Rầm... Rầm...!
Mười mấy cước liên tục tung ra, Ngô Kiến Quốc vẫn nhàn nhã như không, thậm chí còn không rớt cả một giọt mồ hôi.
Mà ở vị trí đối diện, gương mặt của Thiết Sa đã sạm lại, ánh mắt đỏ ngầu,
mồ hôi túa ra đầy trán. Cơn đau ở dưới truyền lên ngày một mãnh liệt
hơn, giống như thể chỉ thêm vài cước nữa thôi là cẳng chân của hắn sẽ
gãy lìa ra vậy.
Không ổn, phải tìm cách khác mới được, nếu không lát nữa bị đối phương đá cho tàn phế, vậy thì thực sự quá oan uổng rồi.
Thiết Sa cố gắng cử động cánh tay của mình, hướng năm đầu ngón tay về phía cổ Ngô Kiến Quốc.
Sau đó một mặt Thiết Sa cố gắng dùng chân chống đỡ lại những cú đá như búa
tạ của Ngô Kiến Quốc, mặt khác hắn lại dồn hết sức lực vào đôi bàn tay,
tới mức trên cổ tay chỉ trong phút chốc đã nổi đầy gân guốc.
Thiết Sa gầm lớn một tiếng, đầu ngón tay trỏ bàng bạc của hắn hơi hơi rung
động, sau đó bất thình lình phóng vụt ra khỏi bàn tay giống như một cây
phi đao, hướng thẳng về phía cổ Ngô Kiến Quốc đâm tới.
Ngô Kiến
Quốc giật mình, ngay lập tức lắc đầu sang một bên, đồng thời giật lùi về phía sau hai bước để né tránh. Thế nhưng dù hắn có phản ứng cực nhanh
đi chăng nữa, thì vẫn không tránh khỏi bị ngón tay sắc bén kia cắt thành một vệt trên gò má, đau rát như bị bỏng.
Cơ hội đã tới, đương
nhiên Thiết Sa không thể bỏ lỡ, hắn ngay lập tức bật người lùi về phía
sau, ngã lăn lộn trên mặt đất mấy vòng. Tuy rằng tư thế ngã không khỏi
có chút khó coi, thế nhưng ít nhất hắn cũng đã thoát khỏi vòng kìm kẹp
của Ngô Kiến Quốc, được tự do sử dụng đôi tay.
Nhanh như cắt,
Thiết Sa trở mình đứng dậy, lấy từ trong túi áo khoác ra một viên thuốc
màu xanh nhạt, ném vào mồm sau đó nuốt chửng.
"Hừ, sớm biết mày
không dễ đối phó, thế nhưng có thể ép tao đến mức này, cũng coi như xứng đáng được làm đối thủ của Thiết Sa tao rồi!"
Ngô Kiến Quốc cười nhạt một tiếng, lau đi vết máu đang chảy ra trên gò má, nói:
"Sớm biết như vậy, thì quỳ xuống xin tao tha thứ có phải nhanh hơn không?
Được, mày thích chơi phóng dao phải không? Tao đây nhìn thử xem mày có
bao nhiêu ngón tay mà phóng!"
Vừa dứt lời, Ngô Kiến Quốc lại co người, lao về phía Thiết Sa như một viên đạn rời nòng súng.
Lúc này đây Ngô Kiến Quốc đã biết được chiêu trò của đối phương, cho nên
chắc chắn hắn sẽ không để cho Thiết Sa lặp lại một màn vừa rồi thêm lần
nào nữa. Một kích lần này, nhất định đắc thủ!
Thế nhưng vừa tiến
được vài bước, Ngô Kiến Quốc đã nhận ra trên người Thiết Sa có sự biến
đổi kỳ lạ, cho nên hắn lập tức dừng lại, nhảy sang một bên quan sát
thêm.
Nói cho cùng thì đám siêu năng giả này thực sự rất là rắc
rối, năng lực của bọn chúng xuất quỷ nhập thần không biết đâu mà lần,
nhất định không thể nào coi thường mấy kẻ như vậy được.
Lần trước
đối đầu với Thiết Sa, chính vì Ngô Kiến Quốc tự tin đã nắm được hết
những chiêu trò của hắn, cho nên vừa rồi mới bất cẩn để cho Thiết Sa
dùng một đòn phóng ám khí mà thoát thân.
Bởi vậy lúc này Ngô Kiến
Quốc mặc dù bên ngoài vẫn tỏ ra hết sức thoải mái, thế nhưng trong lòng
hắn đã dè dặt hơn rất nhiều. Hắn đặt sự toàn bộ sự chú ý lên người Thiết Sa, quan sát nhất cử nhất động của đối phương, không hề bỏ sót một động tác nhỏ nào.
Mà sự biến đổi lúc này của Thiết Sa, đương nhiên cũng không thể qua mắt được Ngô Kiến Quốc.
Thân thể Thiết Sa chợt cứng ngắc, ngay khi Ngô Kiến Quốc vừa có dấu hiệu
phát động tấn công hắn cũng không mảy may có động thái muốn né tránh hay chuẩn bị đỡ đòn nào cả.
Lớp da bàng bạc ở cánh tay Thiết Sa, lúc
này đã nhanh chóng lan tràn sang các bộ phận khác, chỉ mất mấy giây đã
bao phủ gần nửa người, khiến cho hắn trông chẳng khác gì một bức tượng
được đúc bằng bạc.
Liền sau đó, đôi tay bàng bạc kia của Thiết Sa
dần dần rung lên, giống như thể một lớp thủy ngân đang lơ lửng trong
không khí, hoàn toàn mất đi hình khối ban đầu.
Thế nhưng chẳng
mấy chốc hai bàn tay của hắn đã lại có sự tái định hình, năm đầu ngón
tay như thể đang tan ra rồi hòa quyện lại với nhau, tạo thành một cặp
câu liêm bạc sắc bén vô cùng.
Mà cả người của hắn, lúc này cũng đã trở thành một màu bạch ngân sáng chói, ngoại trừ trên khuôn mặt còn
không bị biến đổi ra, thì chẳng còn bất kỳ chỗ nào trên cơ thể hắn lưu
lại dấu vết da thịt nữa.
Thiết Sa liếc nhìn Ngô Kiến Quốc, thấy
đối phương đang tập trung quan sát mình với ánh mắt cảnh giác, liền nở
một nụ cười ngạo nghễ:
"Haha, loại thuốc này quả nhiên thần kỳ,
không ngờ lại thực sự có thể kích phát một trăm phần trăm năng lực của
ta! Tiểu tử thối, vừa rồi ông đây bị bất ngờ, còn chưa kịp chuẩn bị xong xuôi, cho nên mới để cho mày chiếm chút tiện nghi. Bây giờ ông mày đây
chính thức chơi thật. Cố gắng mà đỡ nhé!"
Ngô Kiến Quốc bĩu môi, khinh thường nói:
"Còn tưởng có gì ghê gớm, thì ra là Transformer phiên bản lỗi, biến hình nửa người nửa ngợm, thật khiến lão tử cảm thấy buồn nôn. Còn dài dòng nữa,
lão tử một quyền nện chết mày, cho mày ngay cả cơ hội ra tay cũng không
có!"
"Haha, được lắm, chỉ mong lát nữa khi chân tay mày đều bị tao chém rụng, thì tiểu tử mày vẫn còn có thể giữ được khẩu khí như bây
giờ!"
Nói đoạn, Thiết Sa vung hai thanh câu liêm-tay lên, hướng thẳng về phía Ngô Kiến Quốc mà lao tới như một mũi tên bạc.