Trong lòng bàn tay phải của Trường Chân tử đạo nhân chẳng biết từ
bao giờ đã xuất hiện một vết cắt sâu, từ phía trong đó có thể lờ mờ nhìn thấy cả xương trắng.
Máu huyết cũng từ trên vết thương phun tràn
ra ngoài, chảy dọc theo cổ tay của ông ta, thấm đỏ cả một mảnh đạo bào
màu xám trắng.
Khuôn mặt Trường Chân tử không khỏi biến sắc, ánh
mắt nhanh chóng dịch chuyển sang phía Trường Sinh tử, Trường Xuân tử đạo nhân quan sát.
Bên cạnh ông ta, hai vị sư đệ đồng môn cũng gặp
phải cảnh tượng tương tự, trên bàn tay phải của tất cả mọi người đều
xuất hiện một vết thương không rõ từ đâu tới.
Không lẽ...?
Cả ba người cùng không hẹn mà gặp, đồng loạt hướng ánh mắt nhìn vào A Miêu lúc này đang đứng ở cách đó không xa.
Trên miệng A Miêu vẫn treo một nụ cười lạnh lùng như cũ. Mắt thấy vẻ mặt của đối phương đã lộ ra vẻ bất thường cùng kinh ngạc, hắn liền nhếch mép,
gằn giọng nói:
"Sao nào... Pháp môn tà giáo, có thỏa mãn các ngươi hay không?"
"Thì ra là ngươi!"
Trường Xuân trong lòng mặc dù vô cùng tức giận, có xung động muốn lao tới mà
chém giết một phen với A Miêu ngay lập tức, thế nhưng lý trí mách bảo
ông ta không thể làm chuyện thiếu suy nghĩ được.
Cả ba người lúc này cũng đã phần nào lãnh hội được ý tứ bên trong Cấm pháp của hai anh em A Miêu A Cẩu.
Thì ra Cộng Huyết Sinh Tử Phù này không chỉ có thể hi sinh tính mạng của
một người để giải phóng sức mạnh của người còn lại, mà còn tạo ra những
Huyết ấn vô cùng quỷ dị trên người đối thủ của họ.
Huyết ấn này,
chính là ấn ký của Sinh Tử Phù, nó có thể khiến cho mục tiêu phải đồng
thời tiếp nhận tất cả thương tổn mà chủ thể gặp phải, bao gồm cả vết
thương về thể xác lẫn sự tổn hại về tinh thần.
Nói không ngoa, cả ba vị đạo nhân lúc này muốn giết A Miêu, thì tất cả sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của bản thân mình.
Thế nhưng ở chiều ngược lại, A Miêu hoàn toàn không vướng phải sự ràng buộc đó, hắn có thể thẳng tay tàn sát cả ba người mà không cần quan tâm bất
kỳ hậu quả nào.
Không thể không nói, loại pháp môn của dị giáo này quả nhiên là đủ điên cuồng.
Dùng mạng đổi mạng, thậm chí hiến tế chính bản thân mình để ràng buộc với
sinh mệnh kẻ thù... Những thứ như vậy, hoàn toàn không hề tồn tại trong
chính đạo giang hồ, mà chỉ có những giáo phái tà đạo kia mới tu luyện mà thôi.
Đương nhiên, Cấm pháp này cũng không phải là tuyệt sát, tới mức không có cách nào hóa giải.
Nếu như ba vị đạo nhân có thể khống chế được A Miêu mà không thương tổn tới thân thể hắn, hơn nữa còn phải khiến cho hắn không cách nào tự vẫn, vậy thì có thể không cần phải lo lắng tới tác động của Sinh Tử Phù kia lên
người bọn họ.
Chờ tới khi thời gian hiệu lực của Cấm pháp kết
thúc, lúc đó những Huyết ấn trên cơ thể bọn họ đã tiêu tán hết, chẳng
cần phải sợ hãi việc tổn thương đối phương sẽ dẫn tới tự mình hại mình
nữa.
Thế nhưng đó chỉ là trên lý thuyết, còn thực tế lại không đơn giản như vậy.
Với thực lực của ba người lúc này, đối đầu với một tên A Miêu vừa được giải khai sức mạnh, lại mang trong lòng ngập tràn sự thù hận, thì quả thực
muốn khống chế A Miêu mà không để cho hắn bị thương là chuyện quá khó
khăn, thậm chí có thể nói là bất khả thi.
Đó là còn chưa kể tới
những phù văn trên thân thể A Miêu có thể khiến cho bất kỳ tiên pháp nào mà ba người xuất ra cũng giống nhau đều không thể ảnh hưởng tới hắn,
bởi vậy nên việc bắt sống đối phương đã khó lại càng khó hơn.
Trường Chân tử từ thở dài một hơi, cố gắng ổn định tâm trạng.
Vài giây sau, ông ta mới trầm giọng nói:
"Nếu đã không thể dùng tới tiên pháp, vậy thì xuất kiếm ra đi. Mặc dù cơ thể của tên kia lúc này giống như bách pháp bất xâm, thế nhưng nói cho cùng cũng không phải là mình đồng da sắt. Dùng kiếm, có lẽ sẽ có thể ngăn
cản được hắn."
Trường Xuân tử gật gật đầu, cởi ra chiếc túi dài
bằng vải mà ông ta vẫn đeo sau lưng từ đầu tới giờ, sau đó lấy từ trong
đó ra ba thanh trường kiếm.
Vốn dĩ Thiên Nhân Tam Tử có thể nổi
danh giang hồ là bởi vì cả ba người đều tu luyện những tiên pháp vô cùng bá đạo, khiến cho thực lực của bọn họ trở nên phi thường mạnh mẽ.
Bất kể là đệ tử của môn phái khác, hay những kỳ nhân dị sĩ phiêu bạt tứ
hải, thì vẫn không có nhiều người trong số đó dám đứng ra tranh hùng với ba người họ.
Thế nhưng người ta chỉ nhìn thấy những tiên pháp
huyền diệu kia, mà lại quên đi rằng kiếm pháp của Thiên Nhân phái cũng
không hề yếu nhược, thậm chí so với những môn phái chuyên tu kiếm tông
cũng không hề thua kém bao nhiêu.
Đương nhiên kiếm pháp dù có cao minh đi chăng nữa, thì vẫn thuộc về phạm trù phàm nhân mà thôi.
Không thể giống như trong những bộ phim võ hiệp, ngươi vốn là một tên bệnh
quỷ, hoặc giả là một con sâu rượu lâu năm, thân thể mục ruỗng... Trong
lúc vô tình học được một bộ kiếm pháp nào đó, liền có thể hoành tảo
thiên hạ vô địch thủ!
Kiếm pháp, suy cho cùng chính là nghệ thuật sử dụng kiếm, mà nói trắng ra chính là công kích cùng phòng ngự mà thôi.
Ngươi có kiếm pháp siêu quần, thế nhưng thể chất tồi tệ, tốc độ chậm chạp,
sức lực yếu kém... Thì cuối cùng cũng chỉ có thể múa ra một đám hoa
chiêu, không hề có chút tính sát thương thực tiễn nào.
Đối đầu với một tên mãng phu chẳng thông hiểu võ công, vẫn như cũ có rất nhiều khả
năng không thể áp chế được đối phương, thậm chí nếu đen đủi còn có thể
bị kẻ địch dùng sức phá chiêu, đánh cho tơi bời hoa lá là đằng khác.
Càng chưa nói đến việc đứng trước các loại tiên pháp - thứ vốn đã nằm ngoài
phạm trù của nhân loại, kiếm pháp lại càng hiển lộ ra những điểm yếu
không thể chối bỏ được.
Chỉ có một số ít môn phái tu luyện kiếm
tông, sở hữu những pháp môn đặc trưng có thể sử dụng kiếm để dẫn truyền
năng lượng trong cơ thể, thi triển ra những loại kiếm-tiên pháp, mới
miễn cưỡng coi như sử dụng kiếm để nổi danh mà thôi.
Còn lại hầu hết trong giang hồ ngày nay đã không còn phổ biến lưu truyền kiếm pháp, hay đao pháp, thương pháp... nữa rồi.
Đương nhiên vẫn có những trường hợp ngoại lệ, ví dụ như ba vị đạo nhân đây,
bọn họ luyện kiếm, nhưng lại không nhất thiết phải dùng nó như một thứ
lợi khí để giao chiến với người khác.
Đối với Trường Chân tử cùng
hai vị sư đệ đồng môn, hoặc nói rộng hơn là hầu hết đệ tử của Thiên Nhân phái, tất cả bọn họ đều coi việc rèn luyện kiếm pháp như một phần của
việc trui rèn đạo tâm.
Một khi có thể lĩnh ngộ đạo trong kiếm, có thể khiến cho tâm tính bình lặng như nước, nhưng đồng thời cũng cương
quyết cứng rắn như sắt thép. Khó lòng lay chuyển, lại càng khó lòng bẻ
gãy.
Trước đây khi bắt đầu luyện kiếm pháp, cả ba vị đạo nhân vốn
không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày lại phải sử dụng kiếm pháp để đối phó
với địch nhân.
Tuy nhiên điều đó không khiến cho bọn họ cảm thấy
lúng túng khó xử, mà ngược lại khi nắm thanh kiếm trong tay, cả ba người lại càng cảm thấy bình tâm hơn, vững vàng hơn bội phần.
A Miêu nhìn thấy đối phương bỏ qua tiên pháp để sử dụng vũ khí lạnh đối đầu với mình, thì cười nhạt một tiếng, nói:
"Ba lão đạo sĩ thối các ngươi, pháp thuật đã bị phế bỏ, giờ lại muốn lấy
cứng đối cứng với ta? Chặt cái đầu các ngươi xuống trước!"
Nói
đoạn, hắn búng chân, cả thân thể lao vụt về phía ba vị đạo nhân như một
con chim cắt, trong tay vẫn nắm chặt thanh đao của A Cẩu không rời một
li.
Khoảng cách mấy chục bước chân bị thu hẹp trong nháy mắt.
A Miêu vung đao lên, hướng lên đầu của Trường Sinh tử đạo nhân, dồn hết
sức lực mà chém xuống, muốn dùng một đao chặt đôi đối phương ra làm hai
mảnh, giải tỏa mối hận trong lòng.
Mặc dù có chút bất ngờ vì tốc
độ của đối phương, thế nhưng Trường Sinh tử đạo nhân cũng không hề nao
núng, lập tức sử dụng tiên pháp, tạo ra bức tường màu vàng chắn trước
mặt mình.
Keng...! Rắc...!
Một đao chém mạnh lên Hoàng Kim Thiết Bích, tóe ra những tia lửa sáng chói mắt.
Không giống như một đao trước đó của A Cẩu chẳng mảy may khiến cho bức tường
trước mặt này suy chuyển chút nào, lần này tiên pháp của Trường Sinh tử
đã bị những phù văn trên người A Miêu làm cho yếu đi rất nhiều.
Cho nên dưới tác động của nhát chém kia, bức tường hoàng kim đã xuất hiện
một vết nứt thật lớn, cảm giác như nó không thể kiên trì được mấy giây
sẽ liền vỡ thành từng vụn nhỏ.
Tuy vậy, ba vị đạo nhân kia đương nhiên sẽ không đứng im chờ cho tiên pháp mất đi tác dụng mới ra tay.
Trường Chân tử cùng Trường Xuân tử nhị vị đạo nhân rất nhanh vung kiếm, hai
người thoát sang hai bên hông A Miêu, đồng loạt giáp công.
Trường kiếm đâm tới, A Miêu không còn cách nào khác, đành phải thu đao về, lùi lại đằng sau mấy bước.
Thế nhưng đối thủ của hắn lại không để cho A Miêu dễ dàng thoát thân như vậy.
Hai vị đạo trưởng ngay lập tức bám sát theo hắn, kiếm trong tay múa lên
giống như mạn thiên hoa vũ, một chiêu lại một chiêu, liên miên không
dứt, liên tục công kích về phía A Miêu khiến cho hắn phải vất vả đón đỡ.
Một chiêu.. Hai chiêu... Mười chiêu...
A Miêu ra sức tránh né cùng chống đỡ thế công mãnh liệt của hai vị đạo
trưởng, trong khi Trường Sinh tử đạo nhân ở gần đó đang tức tốc vận công hồi phục Hoàng Kim Thiết Bích.
Mắt thấy những vết như trên bức tường kia đã sắp lành lại như cũ, A Miêu không khỏi cảm thấy lo lắng.
Hiện tại hắn đang bị hai mặt giáp công, đã phải chống đỡ vô cùng khổ sở, nếu như lại thêm một tên Trường Sinh tử nữa tham gia, vậy chỉ e bản thân
mình khó lòng mà ngăn cản nổi ba người họ.
Mặc dù được Cấm pháp bổ trợ, khiến cho thân thể A Miêu trở nên mạnh mẽ khác thường, thậm chí so với Thiết Sa còn mạnh hơn gấp bội.
Thế nhưng ba vị đạo nhân lại
cũng không phải người bình thường, từ nhỏ bọn họ tu tập trên Cửu Đỉnh
Sơn, được năng lượng thiên địa rèn luyện thân thể, cho nên dù có so về
tốc độ hay lực lượng, ba người họ cũng không hề thua kém A Miêu là mấy.
Càng không nói tới thanh kiếm trong tay hai người giống như có linh tính,
xuất quỷ nhập thần, mỗi một chiêu xuất ra đều biến ảo khó lường.
Nếu như không phải vì hai người bọn họ kiêng kỵ Huyết ấn trên người phát
tác, cho nên không dám quá nặng tay với đối phương, thì có lẽ lúc này A
Miêu đã không còn nguyên vẹn mà giao đấu với họ nữa.
A Miêu thở gấp một hơi, trong lòng đã không nhịn được nữa.
Liều mạng!
Hắn dùng hết sức bình sinh, đón đỡ một chiêu kiếm của Trường Xuân tử đạo
nhân, sau đó quay sang phía Trường Chân tử vung đao lên bổ xuống, mặc kệ việc làm như vậy sẽ khiến cho thân thể hắn hiển lộ rất nhiều sơ hở
trước mắt đối phương.
Trường Chân tử đương nhiên sẽ không bỏ qua
sai lầm này của A Miêu, trường kiếm trong tay ông ta vung lên, trực tiếp đánh mạnh vào thân đao, khiến cho thanh đao trong tay hắn hơi run rẩy,
đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, chẳng hề mảy may chạm được vào góc
áo của Trường Chân tử.
Một tay ông ta tung chưởng, đánh thẳng vào ngực đối phương, đẩy A Miêu bật lại đằng sau.
Mà Trường Xuân tử lúc này phản ứng cũng không chậm, nhận thấy phần lưng
của đối phương đã bại lộ hoàn toàn trước mắt, cho nên ông ta liền ngay
lập tức huy kiếm đâm thẳng tới thắt lưng của A Miêu.
Thế nhưng lúc này A Miêu lại làm ra một hành động khiến cho cả hai người không ngờ tới.
Hắn dùng hết sức bình sinh quay người lại, tiếp nhận một kiếm của Trường Xuân tử găm thẳng vào người.
Liền sau đó, A Miêu dùng bàn tay trái nắm chặt lấy lưỡi kiếm của Trường Xuân tử, khiến cho ông ta không cách nào mà rút kiếm ra khỏi người hắn, đồng thời tay phải vung đao chém tới.
Trường Chân từ thấy cảnh tượng đó, vội vã hét lớn:
"Mau buông tay!!"
Thế nhưng đã muộn...
Nghe thấy tiếng la của sư huynh, Trường Xuân tử đạo nhân giật mình, bất giác buông thanh kiếm trong tay ra đồng thời lui lại phía sau, tuy nhiên
phản ứng này của ông ta vẫn chậm một bước.
Thanh đao trong tay A
Miêu vô tình bổ xuống, ngay lập tức chặt đứt bàn tay phải của Trường
Xuân tử đạo nhân giống như cắt một miếng đậu hũ, khiến cho máu huyết
phun tung tóe, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Mặc dù kiếm pháp của mấy vị
đạo trưởng vô cùng tinh xảo, thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, võ công muốn đại thành chung quy vẫn phải trải qua thực chiến mới được.
Không có thực chiến làm nền tảng, thì võ công có luyện nhuần nhuyễn tới cỡ
nào, cuối cùng cũng vẫn chỉ là trò tiểu kỹ đẹp mắt nhưng không có hiệu
quả mà thôi.
Mà ba vị đạo trưởng, từ trước tới nay giao đấu với
người khác đều là sử dụng tiên pháp. Kiếm pháp mặc dù không hề lơi là
chút nào, luôn nỗ lực luyện tập, thế nhưng lại không được sử dụng thực
tế là mấy.
Càng không nói tới tình huống chiến đấu sinh tử như bây giờ, đấu pháp giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm của A Miêu rốt
cuộc cũng phát huy hiệu quả, khiến cho Trường Xuân tử đạo nhân bất ngờ
tới mức không kịp trở tay.
Mà tay không trở kịp, đương nhiên sẽ bị người ta chặt xuống!