A Miêu bình tĩnh nhặt thanh dao găm đang rơi trên mặt đất lên, ánh
mắt lạnh lùng liếc nhìn ba vị đạo nhân đang đứng cách đó không xa.
Luồng huyết vụ tỏa ra từ trên người hắn khi nãy, giờ đã nhạt bớt đi nhiều,
thế nhưng vết thương trên cánh tay vẫn không ngừng rỉ máu.
Mà phú chú do hắn vẽ bằng chính máu của bản thân kia, lại phát ra một chút ánh sáng lập lòe màu đỏ sẫm, khiến cho bất cứ ai nhìn vào đều không khỏi
cảm thấy lạnh sống lưng.
Cùng lúc đó, A Cẩu sau khi tấn công một
kích bất thành cũng không ngừng lại, mà liên tục di chuyển thân mình
xung quanh ba người, tránh né việc phải đối đầu trực diện với lớp phòng
ngự của Trường Sinh tử đạo nhân cũng như tìm kiếm cơ hội tấn công.
Nếu so sánh về tốc độ hay sức mạnh, thì hai người A Miêu A Cẩu này hoàn
toàn không hề thua kém Thiết Sa, thậm chí còn có điểm nhỉnh hơn một
chút. Nếu như để cho Thiết Sa đối đầu với hai người, thì có lẽ chỉ sau
vài hiệp hắn sẽ bị A Miêu cùng A Cẩu ngược tới chết.
Thế nhưng bản thân hai người lại không có siêu năng lực vừa vặn khắc chế ba vị đạo
nhân trước mặt này như Thiết Sa. Bởi vậy nên đứng trước thế công của họ, A Miêu cùng A Cẩu khó lòng có thể tìm ra được một điểm đột phá.
Chí ít là cho tới hiện tại, những năng lực mà hai người bọn họ thể hiện ra
ngoài mặc dù có mạnh, nhưng xa xa còn chưa đủ áp chế ba vị đạo nhân kia, càng không nói tới việc lấy mạng bọn họ.
Tuy nhiên, hai người họ lại không nhất thiết phải nhanh chóng tiêu diệt đối phương, mà chỉ cần giữ chân họ lại chỗ này là đủ...
Đại kế trước mắt, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa!
Trường Chân tử đạo nhân lúc này dường như vẫn đang cảm thấy sự việc có điểm
không đúng, cho nên trong lòng ông ta không khỏi bất an, lông mày cũng
nhíu chặt lại như thể đang suy tư điều gì đó.
Hai người này sử
dụng pháp môn tà ma của dị giáo, chắc chắn không chỉ có chút năng lực
như vậy. Từ đầu tới giờ, Trường Chân tử luôn cảm thấy có gì đó là lạ,
tuy nhiên lại không thể lý giải được cặn kẽ vấn đề nằm ở đâu.
Lúc
trước khi bị trúng chiêu của ông ta, cả hai tên này đều có khả năng phản kháng, chứ không tới mức bị đánh cho nằm ườn trên mặt đất không cựa
quậy nổi.
Thế nhưng bọn chúng lại cố tình tỏ ra yếu nhược, để cho Thiết Sa nghĩ rằng hai tên đồng bọn này của mình đã không có khả năng
chống lại đám đạo sĩ trước mặt, khiến hắn phải vội vàng thối lui tới chỗ giam giữ con tin hòng lấy Đường Yên ra làm lá chắn thoát thân.
Sự ngang tàng của Thiết Sa, ba vị đạo nhân này đã được chứng kiến qua.
Nếu không phải bởi vì có ba người bọn họ gây ra áp lực, thì có lẽ với tính
cách của Thiết Sa chắc chắn sẽ không chịu để cho Ngô Kiến Quốc áp đảo
như vậy, rất có khả năng hắn sẽ dốc toàn lực mà đánh một trận long trời
lở đất ngay tại đây.
Vậy thì tại sao ngay từ đầu hai tên sinh đôi
này không sử xuất toàn bộ thực lực để ngạnh kháng lại tiên pháp của
Trường Chân tử đạo nhân, mà lại làm ra một màn kịch, tỏ vẻ bản thân vô
lực phản kháng như vậy?
Đảo mắt nhìn A Miêu cùng A Cẩu đang vờn
quanh ba người bọn họ, Trường Chân từ tâm tư thoáng động, một suy nghĩ
lớn mật chợt nảy ra trong đầu ông ta.
Nếu nói đám người dị giáo
này hoàn toàn không quan tâm tới những thứ tầm thường như tiền bạc, danh vọng... Thì tại sao chúng còn hợp tác với mấy tên dị nhân kia để bắt
cóc Đường Yên?
Mà khi đã hợp tác với nhau, tại sao hai tên sinh
đôi này lại muốn lừa gạt Thiết Sa, để hắn không dám đối đầu trực diện
với Ngô Kiến Quốc mà phải tìm tới chỗ con tin?
Hay là... Ngay từ
đầu mục tiêu của hai tên này đã không phải là hợp tác với đám dị nhân
kia để cứu ra Tống Viễn Sơn, mà chỉ là lợi dụng việc bắt cóc Đường Yên
lần này để âm mưu một thứ gì khác?
Nghĩ tới đây, Trường Chân tử đạo nhân không khỏi giật mình thốt lên:
"Không đúng! Nhị đệ, tam đệ, mau dốc hết sức hạ hai người này. Bên phía Kiến Quốc có thể sắp xảy ra chuyện...!"
Lời nói của Trường Chân tử vừa truyền tới tai A Cẩu, lập tức khóe miệng của hắn giật lên một cái, ánh mắt nhìn về phía ba người bọn họ cũng lạnh
hơn bội phần.
Đoạn, thân ảnh của A Cẩu trong chớp mắt đã lao về
phía ba vị đạo nhân, tốc độ nhanh hơn lúc trước bội phần. Thanh đao trên tay hắn cũng theo đà mà bổ xuống như một cơn gió, nhắm thẳng vào đầu
của Trường Chân tử.
Mà Trường Chân tử đạo nhân lúc này cũng đã
không còn ý định lưu thủ nữa, cho nên ông ta lập tức vận hết sức lực của bản thân, tung ra một chưởng.
Bạch Hồng Quán Nhật - tuyệt sát thức: Khí Thôn Nhật Nguyệt.
Toàn thân Trường Chân tử phát ra ánh sáng chói lọi, như thể có một vầng mặt
trời đang ra sức mà thiêu đốt, tỏa hào quang khắp mọi hang cùng ngõ hẻm
vậy.
Tình thế hiện tại đã không giống như lúc trước.
Trước
đó Trường Chân tử còn chưa rõ mưu đồ của hai người kia, cho nên ông ta
ra tay cũng rất có chừng mực, chỉ dùng ba thành nội lực để sử xuất tiên
pháp nhằm chế ngự đối phương mà thôi.
Thế nhưng bây giờ thì khác,
Trường Chân tử đạo nhân lúc này đã biết được lai lịch của đối phương,
đồng thời cũng ngửi được mùi âm mưu nồng đậm phía sau hành động của A
Miêu cùng A Cẩu, cho nên ông ta không còn nương tay nữa, trực tiếp sử
dụng đến sát chiêu chân chính.
Bất kỳ một loại tiên pháp nào khi
tu luyện tới mức cực hạn, thì người luyện nó cũng sẽ có thể lĩnh ngộ
được chung cực tuyệt sát thức, khiến cho uy lực của pháp thuật khi thi
triển tăng thêm một tầng nữa, cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy nhiên không phải ai cũng may mắn đạt tới cảnh giới này, bởi vì để đi tới bước cuối cùng
không chỉ cần có ngộ tính cực cao, thiên phú phi phàm, mà còn phải có cơ duyên xảo hợp mới được.
Nếu như vô duyên, thì dù có dày công tu luyện trăm năm cũng chỉ như dã tràng xe cát, uổng phí thời gian mà thôi.
Mà Trường Chân tử lại thực sự rất may mắn, mặc dù nói về thiên phú ông ta
không phải là đỉnh cấp trong giang hồ, so với tinh anh nhiều môn phái
khác thì thua kém không ít.
Thế nhưng nhờ vào sự nỗ lực không
ngừng cùng với sự may mắn nghịch thiên, Trường Chân tử đạo nhân đã luyện thành tuyệt sát thức của tiên pháp Bạch Hồng Quán Nhật - điều mà không
ít thiên tài phải mất cả đời cũng không làm được.
Cũng vì lẽ đó mà ông ta mới có thể vững gót chân ở vị trí người đứng đầu trong số đệ tử Thiên Nhân phái.
Luận về bối phận trong môn phái, Trường Chân tử hiện tại chỉ xếp sau Linh
Huyền đạo trưởng. Luận về thực lực, ngoài Chưởng môn nhân ra, trên Cửu
Đỉnh Sơn không ai là đối thủ của ông ta.
Một chiêu Khí Thôn Nhật
Nguyệt này vừa xuất ra, bốn phía xung quanh liền bị ánh sáng chói lòa từ trên người Trường Chân tử đạo nhân soi rọi.
Cả một khoảng không tối mịt ngay giữa khu biệt thự bán đảo Đông Hồ bỗng chốc trở nên sáng rực như ban ngày.
Hai vị Trường Sinh tử cùng Trường Xuân tử giật mình, bọn họ đương nhiên
hiểu rõ năng lực của sư huynh, càng biết rằng một chiêu Khí Thôn Nhật
Nguyệt này rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng, bao nhiêu uy lực.
Mà đối thủ của họ - A Miêu cùng A Cẩu - lúc này chính là những kẻ đang được thưởng thức uy lực của một chiêu đó.
A Miêu vốn đang vòng ra sau lưng ba người, muốn hợp kích với đại ca, hai
bề cùng tấn công khiến cho Hoàng Kim Thiết Bích của đối phương không thể ngăn cản.
Thế nhưng luồng hào quang chói lóa kia vừa lướt qua
người hắn, liền khiến cho đại não của A Miêu giống như một chiếc chuông
lớn bị ai đó dùng búa tạ gõ liên tục, rung lên không ngừng.
Tai
hắn ù đi, những hình ảnh trước mắt cũng trở nên nhòe nhoẹt, mà phía sâu
trong tâm trí của hắn cũng mơ hồ xuất hiện sự đau đớn vô cùng vô tận.
Cảm tưởng như linh hồn của hắn đang xuất hiện từng vết nứt, mà những vết
nứt này lại đang ngày một rộng ra, ngày một chằng chịt hơn, khiến cho nó trở nên mong manh tới độ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Hai chân hắn khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh trên mặt đất, không còn đủ sức để đứng thẳng nữa.
Hai bàn tay cố gắng nắm chặt dao găm tới mức nổi đầy gân xanh, thế nhưng
chỉ sau một giây đồng hồ đã phải buông thõng, ngay cả ngón tay cũng
không thể nhúc nhích nổi chút nào.
A Miêu cố gắng cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu, thế nhưng máu trong cơ thể hắn lại đang lưu
chuyển chậm dần, có cảm giác giống như đông đặc lại. Trái tim của hắn
cũng trở nên uể oải hơn, chẳng biết lúc nào sẽ ngưng đập.
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía A Cẩu đang ở cách đó mấy chục bước, phát hiện đại ca của mình cũng chẳng khá hơn là bao.
A Cẩu đang nằm sấp trên mặt đất, hai bàn tay cố gắng cào xuống nền gạch
trong sân, như thể hắn muốn bám vào đó mà bò đi vậy. Tuy nhiên hai cánh
tay của hắn lại tê liệt, hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của chủ
nhân, khiến cho cơ thể hắn không di chuyển được một phân nào.
Đối với A Cẩu bây giờ, ngay cả hít thở cũng làm hắn cảm thấy nhọc nhằn, chứ đừng nói tới việc gắng gượng đứng dậy.
Trường Xuân tử cùng Trường Sinh tử đạo nhân mặc dù không phải là mục tiêu
chính bị tiên pháp kia nhắm tới, thế nhưng dư lực của một chiêu đó tán
phát ra xung quanh cũng đủ để bọn họ cảm thấy trong người vô cùng mệt
nhọc.
Cả hai ngay lập tức phải ngồi bệt xuống đất xếp bằng, dùng
năng lượng trong cơ thể để bảo vệ lục phủ ngũ tạng, tránh cho chúng bị
thứ ánh sáng chói lòa chết chóc kia tàn phá tới mức kiệt quệ.
Gần
một phút đồng hồ sau, ánh sáng trên người Trường Chân tử đạo nhân mới
dần dần mờ đi, không gian xung quanh một lần nữa từ từ chìm vào trong
bóng tối.
Cảm thấy áp lực trên cơ thể đã tiêu tán, Trường Sinh tử
cùng Trường Xuân tử đạo nhân liền mở mắt, giải tỏa nội lực đang bảo vệ
kinh mạch, sau đó mới đứng dậy.
Trước mặt họ là thân ảnh của đại sư huynh, lúc này đang đang chắp hai tay trước ngực, quay lưng về phía bọn họ.
Cả hai không nhịn được mà hít sâu một hơi, dẫu rằng trước đây họ vẫn biết
đại sư huynh là người mạnh nhất trong Thiên Nhân Tam Tử, vượt xa cả hai
người, thế nhưng trực tiếp chứng kiến ông ta thi triển tuyệt sát thức
tiên pháp, vẫn khiến cho trong lòng Trường Xuân tử cùng Trường Sinh tử
rung động không thôi.
Mà Trường Chân tử đạo nhân lúc này đã có cảm giác cơ thể hư thoát, giống như đã đánh mất toàn bộ sức lực vậy.
Phải nói rằng một chiêu Khí Thôn Nhật Nguyệt này mặc dù mạnh mẽ, bá đạo
tuyệt luân, thế nhưng cái giá phải trả cũng là không nhỏ.
Khóe
miệng ông ta xuất hiện một tia tiên huyết, thế nhưng Trường Chân tử
cưỡng ép nuốt ngược nó vào trong cổ họng, không để cho máu trào ra
ngoài.
Nội lực trong cơ thể lão đạo nhân đã tiêu hao tới chín
thành, gần như sức cùng lực kiệt. Lúc này nếu như chỉ có một mình ông ta ở đây, mà đối phương còn đủ sức hoàn thủ, thì e rằng Trường Chân tử
cũng hết cách đối phó, chỉ có thể buông tay chịu trói.
Đảo mắt
nhìn qua hai tên sinh đôi đang nằm bẹp trên mặt đất không nhúc nhích,
Trường Chân tử thở dài một hơi, sau đó quay sang phía hai vị sư đệ, nói:
"Ta đã hao tổn hết nội lực, lúc này việc trợ giúp Kiến Quốc chỉ có thể
trông cậy vào hai đệ. Nhớ kỹ, hành động phải vô cùng cẩn trọng, sự việc
lần này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, có lẽ đối phương còn có thủ
đoạn phía sau..."
Trường Sinh tử đạo nhân liền đáp lời:
"Được, mọi chuyện còn lại cứ để hai người bọn ta xử lý. Sư huynh, ngươi ở lại
đây điều tức trước, chờ đợi chúng ta. Tam đệ, đi thôi."
Trường Xuân tử gật đầu, nói:
"Được, sư huynh chờ ở đây, ta đi cùng nhị ca một lát sẽ quay trở lại..."
"Ba người các ngươi, không được đi đâu hết !!"
Một tiếng thét lớn vang lên, khiến cho cả ba vị đạo nhân đều giật mình,
ngay lập tức ngoái đầu nhìn lại hướng phát ra âm thanh đó.
A Cẩu vốn đang nằm bẹp trên mặt đất, lúc này đang gắng gượng đứng dậy.
Toàn thân hắn toát ra một đám sương máu dày đặc, so với lúc trước còn đậm
hơn rất nhiều lần, tới mức giống như một luồng khói thực chất đang vây
quanh cơ thể vậy.
Ánh mắt A Cẩu trợn lên, máu từ khóe miệng, từ
hốc mắt, từ lỗ tai của hắn không ngừng chảy xuống, thấm đẫm cả bộ y phục hắn đang mặc.
Máu của A Cẩu bao trùm lên hàng loạt vết sẹo trên
người hắn, khiến cho chúng sáng lên một màu đỏ rực như sắt nung. Từng
chút từng chút một, những vết sẹo ấy nối liền với nhau, tạo thành hàng
loạt văn tự kỳ lạ mà cả ba vị đạo nhân đều không thể hiểu nổi.
A
Cẩu nhìn thẳng về phía ba người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ
dị. Mặc cho máu từ trong miệng vẫn đang chảy không ngừng, hắn cất giọng
khàn khàn, nói:
"Tất cả các ngươi... Đừng hòng bước chân vào trong đó..."
A Miêu lúc này đã tỉnh lại sau cơn hôn mê ngắn ngủi vì trúng phải tiên pháp của Trường Chân tử.
Cảm giác đầu tiên của hắn là cơ thể hoàn toàn vô lực, mặc dù không đến mức
bất động, thế nhưng ngay cả nhấc chân nhấc tay cũng cực kỳ khó khăn.
Thế nhưng ngay lập tức, A Miêu liền cảm nhận được tim mình đang đập nhanh
dần, máu trong cơ thể hắn như thể đang sôi lên, vô cùng nóng bỏng. Từng
đạo phù văn được khắc trên thân thể hắn cũng phát sáng, tạo thành vô số
các văn tự, mà những văn tự này so với thứ trên người A Cẩu thì hoàn
toàn trùng khớp.
A Miêu giật mình kinh hãi, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía đại ca mình.
Trong mắt A Miêu hiện lên hình ảnh A Cẩu đang chậm rãi nhặt lại thanh đao mà hắn đánh rơi trên mặt đất, cầm chặt trong tay.
A Cẩu quay lại nhìn về phía đệ đệ của mình, thấy đối phương cũng đang
nhìn hắn chằm chằm, liền bất tri bất giác nở một nụ cười thân thiết hiếm có.
"A Cẩu !! Không...!!!"
A Miêu dùng hết sức bình sinh, gào lên trong tuyệt vọng.
A Cẩu chầm chậm đưa thanh đao trên tay lên cổ, dứt khoát cứa mạnh.