Ngay lúc này trong phòng khách của Đường gia, bầu không khí bắt đầu trở nên có phần cổ quái khác thường.
Đường Viễn đã trở lại từ bên ngoài, vừa vặn chứng kiến cảnh ba vị đạo sĩ kia
thi lễ với Ông cụ Đường, thái độ cực kỳ cung kính, hoàn toàn không hề
giống với phong thái của họ khi vừa mới xuất hiện.
Đường lão gia
tử ngồi yên lặng không nói, mặc dù cử chỉ vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, thế nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia kinh ngạc cùng nghi
hoặc khó giấu.
Tính cho tới thời điểm hiện tại, Đường lão gia tử
đã bước qua ngưỡng cửa thất thập cổ lai hi từ lâu, nếu xét trên phương
diện tuổi tác thì ông ta có thể được xếp vào hàng các bậc lão thành.
Thế nhưng từ khi sinh ra cho tới bây giờ, trong suốt bảy mươi mấy năm ròng, chưa một lần nào Đường lão gia tử thấy thân phụ của mình có quan hệ gì
với những đạo nhân, ni cô hay tăng lữ nào cả, thậm chí ngay cả gặp mặt
cũng chưa từng.
Ông cụ Đường không theo bất kỳ tín ngưỡng tôn giáo nào, cho nên có thể coi như một người vô thần chân chính. Trong chừng
ấy năm, chưa bao giờ mọi người trên dưới Đường gia thấy ông cụ tới chùa
chiền miếu mạo, cúng kiếng lễ lạp gì cả.
Đường lão gia tử cố gắng
lục lọi trong trí nhớ của mình, thế nhưng rốt cuộc vẫn không biết được
lý do vì sao mà ông cụ lại có liên hệ với mấy tên đạo sĩ này.
Ngô Kiến Quốc chăm chú nhìn ba vị đạo nhân kia, trong lòng đã thả lỏng không ít.
Cũng còn may mắn, đối phương lần này tới không phải xuất phát từ địch ý, chứ nếu không thì hậu quả thực sự khó lường.
Bản thân Ngô Kiến Quốc mặc dù không dám nói có thể đánh bại ba người kia,
thậm chí hắn còn chưa chắc có thể là đối thủ của một trong số họ nữa,
thế nhưng để thoát thân cũng không phải là không có khả năng.
Tuy nhiên đó là chỉ xét tới bản thân hắn, còn ba người Đường gia thì không.
Họ là những phàm nhân thông thường, không có được sức mạnh nghịch thiên
như Ngô Kiến Quốc, cho nên chắc chắn nếu bị ba vị đạo sĩ kia nhắm vào
thì khả năng phản kháng hay trốn chạy của họ gần như bằng không.
Một điều khác nữa khiến cho Ngô Kiến Quốc ngạc nhiên, là không ngờ Ông cụ Đường vậy mà lại có quan hệ với những đạo nhân kia.
Thậm chí nhìn từ ngoài vào còn có vẻ giống như là trưởng bối của họ, bởi lẽ
những người kia dùng lễ đối đãi với ông cụ quả thực quá ân cần, tôn
kính, hoàn toàn không có vẻ thờ ơ lạnh nhạt như lúc đầu.
Quả nhiên là Đường gia, bất luận là quyền lực nơi thương chính, hay là những quan hệ ẩn giấu như vậy, cũng đều là sâu không thấy đáy.
Tuy nhiên có
một điểm mà Ngô Kiến Quốc không thể hiểu nổi, đó là nếu như Ông cụ Đường có quan hệ thân cận với những người trong giang hồ kia, vậy thì khó có
thể giải thích tại sao Đường gia lại vẫn có sức ảnh hưởng lớn trong
chính trường tới như vậy.
Phải biết từ trước tới nay các lãnh đạo
đều rất kiêng kỵ, thậm chí có thể nói là bài xích đối với những thế lực
vượt qua phạm trù nhân loại này.
Đương nhiên không chỉ Ngô Kiến
Quốc, mà ngay tới cả người thân của Ông cụ Đường, hay chính những đồng
chí lãnh đạo hiện nay, hầu hết mọi người đều không thể biết được đoạn
quan hệ trúc trắc này giữa Đường gia và Thiên Nhân phái.
Chỉ có
bản thân ông cụ, cùng với Linh Huyền đạo trưởng - chính là em ruột của
lão nhân gia ngài, và một số rất ít những bậc lão thành đời đầu tiên
cùng với vài đệ tử khi ấy của Thiên Nhân phái biết được chính xác thân
phận của Ông cụ Đường mà thôi.
Thế nhưng tất cả những người ấy,
trải qua bao cuộc bể dâu, đều đã lần lượt về với cát bụi, thẳng cho tới
ngày hôm nay chỉ còn lại hai người trong cuộc Đường Vân Đường Vũ biết
được chân tướng sự việc.
Trong thâm tâm Ông cụ Đường cũng có đôi chút cảm động.
Máu mủ ruột già, cuối cùng vẫn không thể coi nhau như người dưng nước lã,
Linh Huyền đạo trưởng mặc dù có hận ông cụ tới đâu đi nữa, nhưng quan hệ huyết thống giữa hai người vẫn không thể chối bỏ được.
Đường gia, vẫn là nhà của Đường Vũ lão nhân gia ngài, mặc cho mấy chục năm nay ông không về lại nơi này, thế nhưng vẫn không thoát khỏi sợi dây liên kết
với những tử tôn họ Đường này.
Bởi vậy nên ngay khi Ông cụ Đường
từ trên Cửu Đỉnh Sơn trở về, Linh Huyền đạo trưởng đã ngay lập tức gọi
mấy người đệ tử của mình tới, đích thân giao cho họ xuống núi điều tra
tung tích của Đường Yên.
Mà ba người đó, không ai khác chính là ba vị đạo nhân đang đứng trước mặt Ngô Kiến Quốc đây.
Tuy là trong thâm tâm Ông cụ Đường lúc này có nhiều cảm xúc đan xen, thế nhưng vẫn không để lộ ra mặt, chỉ điềm nhiên nói:
"Ba vị đã tới đây, vậy thì đều là khách của Đường gia, mời ngồi xuống đi, không cần phải đa lễ."
Đoạn chờ cho ba vị đạo nhân kia đã an tọa, ông cụ lại quay sang Ngô Kiến Quốc, ôn tồn tiếp tục hỏi han:
"Cậu đã từng giao thủ với tên dị nhân kia, cho nên chắc hẳn cũng nắm được
tương đối rõ thực lực của đối phương. Vậy cậu thử nói xem, nếu như để tự mình ra tay, thì bản thân cậu có bao nhiêu thành nắm chắc?"
Ngô Kiến Quốc vội vã đáp lời:
"Thưa ông, điều này cũng còn tùy thuộc vào tình hình thực tế nữa. Nếu như chỉ có một mình tên Thiết Sa đó, vậy thì vãn bối dám chắc chín phần có thể
cứu ra Đường Yên mà không gặp vấn đề gì lớn. Thế nhưng hiện tại còn
không rõ đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, năng lực cụ thể của
từng người ra sao, vậy nên..."
"Thiết Sa, Thiết Sa..."
Một trong ba vị đạo sĩ kia vốn đang ngồi im lặng, bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu vu vơ:
"Chính là tên có đôi bàn tay bạc kia sao...?"
Hai người đồng môn kia nghe lão đạo sĩ nói vậy, liền gật gật đầu ra vẻ khẳng định.
Ngô Kiến Quốc hơi bất ngờ, không nghĩ tới mấy vị đạo sĩ trông có vẻ cổ hủ này lại biết tới những kẻ như Thiết Sa.
"Đúng vậy, chính là hắn. Chẳng hay ba vị tiên trưởng có từng gặp qua người này sao?"
Đáp lại hắn chỉ là sự im lặng tới từ phía ba người kia.
Mấy vị đạo sĩ này có thể rất tôn kính Ông cụ Đường, thế nhưng không có
nghĩa là bọn họ sẽ có thái độ tốt với cả những người xung quanh ông cụ
nữa.
Nói một cách chính xác, trong mắt bọn họ lúc này ngoài Ông cụ Đường được coi là bậc trưởng bối ra, thì mấy người còn lại bao quát cả
Ngô Kiến Quốc đều chỉ là những kẻ phàm phu tục tử, không xứng đáng nói
chuyện với họ.
Cũng không thể nói rằng ba người này quá kiêu ngạo, mắt để trên trán được.
Bọn họ đã dành hơn nửa cuộc đời của mình ở trên Cửu Đỉnh Sơn, tu luyện tiên pháp của Thiên Nhân phái.
Hàng ngày nếu không phải nghiên cứu kinh thư, thì cũng là bế quan tu luyện,
gần như không bao giờ quan tâm tới thế giới bên ngoài, cho nên tính cách có chút bất cận nhân tình cũng là điều dễ hiểu.
Hơn nữa, bọn họ
quả thực có vốn liếng để tự phụ, bởi lẽ bất kỳ kẻ nào đã bước chân vào
Thiên Nhân phái đều là tuyển chọn từ trăm ngàn người lấy một, có căn cốt cùng ngộ tính hơn xa những phàm nhân khác.
Người luyện võ, mặc dù có thể bên ngoài tỏ ra hòa ái, khiêm tốn, thế nhưng trong xương tủy đều có sự kiêu ngạo hơn người.
Chỉ cho tới một giai đoạn nào đó, khi những người đó đã cảm ngộ được đại
đạo nhân gian, thì bọn họ mới có thể thoát thai hoán cốt trở thành những bậc chân nhân tâm lặng như nước, không tranh hơn thua với đời.
Ông cụ Đường thấy ba người kia tỏ thái độ không quan tâm tới lời nói của
Ngô Kiến Quốc thì không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm mắng đám người
này quả thực chẳng ra thể thống gì, luôn tự cho mình là nhất.
Bọn họ thường xuyên ví nhân gian như chốn hỗn tạp bụi bặm, chỉ có nơi thâm sơn cùng cốc mới là thanh tịnh để tu luyện đạo trời.
Cũng chính bởi vì thấy được sự này, mà ngày đó Ông cụ Đường càng thêm quyết
tâm bỏ Thiên Nhân phái, ra đi theo tiếng gọi cứu quốc.
Những đạo
sĩ mũi trâu kia mặc dù mạnh mẽ hơn người, nhưng lại không hiểu được sự
cay đắng ngọt bùi của nhân gian, không thấy được sự quằn quại đau khổ
của đồng bào dưới gót giày đế quốc, vậy thì làm sao họ có thể giúp ông
cụ thực hiện lý tưởng của mình được?
Mà cho đến tận bây giờ, bọn họ vẫn y như cũ giữ những lề thói cổ hủ kia, quả thực khiến người ta khó chịu.
Ông cụ Đường hừ lạnh một tiếng, trực tiếp hỏi ba vị đạo sĩ đang ngồi kia:
"Các người danh xưng là gì?"
Khác với khi đối mặt với Ngô Kiến Quốc, lúc này cả ba người đều hướng về phía ông cụ, tất cung tất kính đáp lời:
"Vãn bối Trường Chân tử."
"Vãn bối Trường Xuân tử."
"Vãn bối Trường Sinh tử."
Ông cụ Đường còn chưa kịp cất lời, thì Ngô Kiến Quốc đã không nhịn được mà bật cười.
Trường Chân, Trường Sinh, Trường Xuân... Mấy tên đạo sĩ này chơi gì vậy, nghĩ mình là Toàn Chân thất tử sao?
Nói vậy chưởng môn nhân của các ngươi đích thị là Vương Trùng Dương rồi?
Còn không biết Đông Tà Tây Độc, Nam Đế Bắc Cái lúc này đang lưu lạc
phương trời nào?
Thì ra đạo sĩ cũng mê xem phim kiếm hiệp Kim Dung lão nhân gia như vậy, còn tưởng trên núi không có tivi nữa...
Ba vị đạo nhân thấy Ngô Kiến Quốc nghe tới xưng hiệu của mình xong thì phá lên cười, liền cho rằng hắn đang khinh thường họ, trong lòng không khỏi nổi lên nộ hỏa.
Phải biết Thiên Nhân Tam Tử bọn họ là ba người
đứng đầu trong thế hệ này của Thiên Nhân phái, cũng chính là ba đệ tử ưu tú nhất của Chưởng môn Linh Huyền đạo trưởng, ở trên Cửu Đỉnh Sơn mỗi
người đối mặt với họ đều là cung kính cùng ngưỡng mộ, nào có ai dám thái độ xấc xược như Ngô Kiến Quốc.
"Hỗn xược!"
Một trong số ba vị đạo trưởng kia gầm lên một tiếng, vỗ mạnh tay xuống bàn.
Từ bàn tay kia phát ra một luồng năng lượng vô danh, như một cơn cuồng
phong hướng về phía Ngô Kiến Quốc, muốn để cho đối phương nếm chút đau
khổ vì hành động lỗ mãng của mình.
Ngô Kiến Quốc giật mình, không
nghĩ tới ba người này lại hung như vậy, nói ra tay là ra tay liền hoàn
toàn không chút nào nể mặt.
Thế nhưng cho dù không có sự chuẩn bị
trước, thì phản ứng của Ngô Kiến Quốc cũng không phải người thường có
thể so sánh. Hắn vội vàng đạp xuống đất, phóng người ra khỏi ghế, tránh
né luồng chân khí đang áp tới kia.
Chỉ thấy một thứ gì đó giống
như luồng gió vô hình xẹt ngang qua người Ngô Kiến Quốc, chiếc ghế hắn
vừa ngồi đã bị thổi tung ra phía sau, đập mạnh vào bờ tường vỡ vụn.
Con mẹ nó, mấy tên đạo sĩ mũi trâu này quả thực ngang ngược mà!
Lão tử còn chưa làm gì các ngươi, chỉ là thấy chuyện đáng cười liền cười thôi, các ngươi hùng hổ dọa người như vậy là có ý gì?
Đương nhiên Ngô Kiến Quốc không để mặc cho người ta muốn khi dễ như thế nào
đều được, ý nghĩ của hắn vừa động, cả không gian xung quanh lập tức biến thành ba màu đen trắng và xám.
Không Gian Vô Sắc !!
Trên khuôn mặt của ba vị đạo sĩ hiện ra một vẻ kinh ngạc chưa từng có.
Cả ba người ngay lập tức nhận ra không gian biến đổi kỳ dị có liên quan
tới Ngô Kiến Quốc, cho nên đều không dám chần chừ mà tức tốc vận công,
muốn khống chế đối phương lại trước rồi tính sau.
Thế nhưng năng
lượng trong cơ thể ba người lúc này cùng lúc xuất hiện vấn đề. Mặc cho
họ có làm cách nào đi chăng nữa, những năng lượng thiên phú này vẫn
giống như bị một sợi xích vô hình giam cầm, không thể nào thoát ra để
truyền các huyệt vị được.
Điều này cũng đồng nghĩa với những võ
công bí truyền của Thiên Nhân phái mà họ dốc lòng tu luyện từ trước tới
nay, ngay lúc này đều giống nhau không cách nào thi triển được.
Ba vị đạo nhân nhìn chằm chằm Ngô Kiến Quốc lúc này đang đứng ở góc phòng, trong lòng không khỏi cả kinh.
Kẻ này là một dị nhân, hay là đệ tử của môn phái nào, tại sao lại có được năng lực nghịch thiên như vậy?