Thiên Phong cúi người, hung hăng chiếm lấy môi cô. Hạ Anh cố gắng thoát ra, thở hổn hển nói:
"Phong! Anh làm em đau."
Thiên Phong hạ thấp giọng xin lỗi cô, nhưng cũng không hề có ý định dừng lại. Hắn lại tiếp tục tìm môi cô. Ban đầu là yêu chiều, lưu luyến đến điên
cuồng. Hôn đến trời đất đảo điên, hắn chuyển từ môi xuống xương quai
xanh. Ánh mat hắn hiện lên khát vọng chiếm hữu mạnh mẽ. Thiên Phong cúi
xuống, hôn vào xương quai xanh của cô. Đôi bàn tay của hắn di chuyển
xuống áo của cô, cởi từng chiếc cúc ra, cảnh xuân hiện lên trước mắt
hắn. Thiên Phong lại tiếp tục du ngoạn khắp cơ thể cô. Từng nơi hắn đi
qua đều để lại dấu ấn của riêng mình như muốn khẳng định chủ quyền.
Bây giờ Hạ Anh không còn phản kháng nữa. Tại sao vậy? Bởi vì một chữ "Yêu". Không phải yêu một người chính là dành nhưng gì tốt nhất cho người đó
sao? Trao thân cho người mình yêu không phải tốt hơn sao? Vậy tại sao cô phải phản kháng?
Cô thuận theo hắn. Mặc dù trong lòng đang lo
lắng ngập tràn nhưng cô lại vui vẻ mà chấp nhận hắn. Cô muốn đắm chìm
trong khoảnh khắc này.
Sau này, khi nghĩ lại khoảnh khắc này, Hạ
Anh lại cảm thấy hối hận. Hối hận vì sao bản thân lại ngu muội như vậy,
hối hận tại sao lại trao thân cho hắn. Cô hối hận vì rất nhiều điều
nhưng có lẽ, điều khiến cô hối hận nhất chính là yêu một tên máu lạnh,
vô tình như hắn - Hàn Thiên Phong.
Đêm hôm ấy, Hạ Anh ngập tràn
trong bao nhiêu là cung bậc cảm xúc. Trăng lên cao, thân hình người đàn
ông và người phụ nữ như hòa quyện vào nhau cùng chìm sâu trong màn đêm
tĩnh mịch.
- --
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì nhìn
thấy hắn đi ra từ phòng tắm. Cô lặng lẽ nhìn hắn, không dám lên tiếng.
Tâm tình của cô bây giờ cực kì hoảng loạn. Không gian bây giờ như bầu
trời tĩnh lặng trước cơn bão vậy.
Nhưng mọi việc không như cô
nghĩ. Không ồn ào, không cãi vã, không phong ba bão táp. Mọi thứ yên
tĩnh đến đáng sợ. Thiên Phong đi ngang qua cô, bước đến cửa. Trước khi
mở cửa ra ngoài, hắn chỉ quay đầu lại, liếc nhìn cô khinh thường, rồi
thốt ra hai từ:
"Hạ tiện!"
Hạ Anh chết sững tại chô. Hạ
tiện? Ha! Hay cho hai từ "hạ tiện". Cô đã làm gì mà phải chịu hai từ này của hắn? Một người phụ nữ được bao chàng trai mong muốn, bây giờ lại
nhận hai từ "hạ tiện" từ người đàn ông mà cô yêu. Nực cười thật.
- ---
Vài ngày tiếp theo cô không ra khỏi phòng. Không ăn uống, không trò chuyện. Dì Lâm và mọi người lo lắng cho cô, lên phòng hỏi thăm nhưng cô lại
không mở cửa, không trả lời.
Ngày hôm sau, cô trở về nhà bố mẹ mình. Khi cô đang định ra khỏi cửa thì dì Lâm gọi cô lại.
"Cô muốn đi đâu ạ? Có cần tài xế đưa đi không?"
"Không cần đâu ạ. Cháu về nhà bố mẹ thôi. Chiều cháu lại về ạ."
"Vậy cô có cần tôi đi theo không? "
"Vậy.. Nếu có thể dì đi với cháu được không ạ?"
"Cô đợi tôi một lát."
Sau đó cả hai đi taxi đến nhà cô. Vừa bước vào nhà thì mẹ cô đã chạy lại ôm cô.
"Sao về mà không nói tiếng nào vậy con?"
"Con muốn để cho bố mẹ bất ngờ mà." Nói hết câu thì nước mắt cô cũng rơi
xuống. Những ngày qua cô thật sự rất nhớ họ. Cô đã dành quá nhiều thời
gian vào việc làm thế nào để dành được sự quan tâm, chú ý từ hắn mà quên đi mất bố mẹ của mình. Khi thấy dì Lâm quan tâm mình, cô lại nhớ đến mẹ mình.
Cô khóc không chỉ vì nỗi nhớ dành cho bố mẹ mà còn là những đau khổ, buồn tủi mà cô đã chịu trong ba tháng qua. Đam Mỹ Sắc
"Sao lại khóc vậy hả con gái? Thằng Thiên Phong làm gì con đúng không?" Đường Sang - bố cô đi đến vỗ vai cô khẽ hỏi.
"Đâu có đâu ạ. Con ở bên đấy rất tốt. Anh Thiên Phong rất thương con. Con
khóc là tại con nhớ bố mẹ qua thôi mà." Cô cười. Cô không thể để cho bố
mẹ phải lo lắng cho mình nữa. Họ già rồi. Không cần phải tạo thêm gánh
nặng cho họ.Cô cười thật tươi, thật dịu dàng. Nụ cười vô tư như một đứa
trẻ.
Dì Lâm đứng bên cạnh nhìn thấy nụ cười vô tư, hồn nhiên của
cô lại thoáng cảm thấy đau lòng. Trong khoảng thời gian ba tháng khi cô
đến nhà hắn ở, dì Lâm chưa từng được nhìn thấy nụ cười này của cô. Ngày
nào cũng thấy cô buồn bã, mệt mỏi. Thử hỏi một cô gái có nụ cười vô tư
như vậy tại sao lại trở nên như vậy. Vài ngày trước cô còn tự nhốt mình
trong phòng, không chịu ra ngoài khiến dì rất lo lắng. Sở dĩ dì Lâm theo cô ra ngoài vì sợ cô nghĩ quẩn, bây giờ khi nhìn thấy nụ cười này của
cô, dì Lâm đã an tâm hơn rất nhiều.
Hạ Anh và dì Lâm ở lại, ăn
cơm và trò chuyện cùng bố mẹ cô. Đến tận chiều thì hai người ra về. Ông
Đường bảo để tài xế đưa về nhưng Hạ Anh và dì Lâm nói không cần. Họ bảo
sẽ đi dạo một lát rồi mới về.
Khi hai người đang trên đường đi về thì dì Lâm, bỗng nói:
"Cô Hạ Anh sau này nên cười nhiều lên một chút. Cô cười lên trông rất đẹp."
Cô cười nhìn dì.
"Thật ra cháu cũng muốn cười lắm. Nhưng mà..."
"..."
"Dì biết không? Cháu thương bố mẹ cháu làm. Thương họ vất vả bao nhiêu năm
trời để nuôi cháu khôn lớn. Thương họ già cả, ốm đau nhưng cháu lại
không ở bên cạnh họ được. Cháu tệ lắm phải không dì?" Mắt cô rưng rưng
hỏi dì Lâm.
"Cô không tệ. Cô rất tốt! Thật đấy! Sau này, cô cứ thường xuyên về thăm họ là được."
"Dì thật tốt. Thấy dì, châu như thấy được hình ảnh mẹ mình vậy."
"Vậy sau này, cô cứ coi tôi như mẹ cô thôi."
"Vâng. Có dì thật tốt."
Hai người đang đi trên đường thì đột nhiên có giọng gọi từ phía sau vang lên:
"Hạ Anh!"
Hai người quay đầu thì nhìn thấy người con trai đứng dưới tán cây. Anh chạy lại chỗ hai người, cất lên chất giọng ôn hòa: