“Haiz… Thiên Ân thiếu gia…”, Hứa Nhã Dung hoang mang đuổi theo rồi
lại chặn trước mặt anh, vội vàng khuyên nhủ: “Thiên Ân thiếu gia cứ về
đi, tâm trạng của Ánh An không được tốt, nó muốn đi ra nước ngoài cho
khuây khỏa hơn, nó…”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm vào bà ta, nói với giọng sắc lạnh:
“Kể cả có đi cho khuây khỏa thì cũng phải bỏ đứa bé đã rồi hẵng đi”.
Hứa Nhã Dung cứng họng, nhất thời không biết nên nói gì.
Khi Bạch Tinh Nhiên đang xếp hàng chờ qua cửa an ninh, cô mở điện
thoại ra, vốn muốn xem xem người của nhà Nam Cung rốt cuộc tìm cô đến
mức độ nào thì số điện thoại của Diêu Mỹ lại nổi lên đầu tiên.
Cô ấn vào nút nghe, Diêu Mỹ lập tức khóc lóc kêu lên: “Tinh Nhiên!
Cuối cùng cậu cũng mở máy, mình gọi cho cậu nhiều đến mức sắp gãy tay
rồi đây, mình…”.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”, Bạch Tinh Nhiên cắt ngang tiếng kêu khóc của cô ấy.
“Là đồ khốn Nam Cung Thiên Ân! Anh ta không phải là người! Anh ta nói nếu mình không nói cho anh ta biết cậu đang ở đâu thì sẽ… sẽ…”.
Bạch Tinh Nhiên thừ người ra, vội vàng cúp máy, nhìn vào hàng người
trước mặt, còn hai người nữa là đến lượt cô đi vào cửa an ninh, chỉ cần
qua được cửa an ninh lên được máy bay là tốt, mong là anh ấy không đuổi
đến nhanh như vậy.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện một câu rồi quay người
lại, xuyên qua đám người, cô nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang đi nhanh
về phía cô, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cô.
Rõ ràng rằng, anh đã nhìn thấy cô, hơn nữa còn có vẻ như thể tóm được cô về sẽ bóp chết cô vậy.
Bạch Tinh Nhiên luống cuống nhìn cửa kiểm tra an ninh, rồi lại nhìn
sang Nam Cung Thiên Ân, lúc này kể cả cô có xông vào cửa an ninh cũng
không thể thoát khỏi bàn tay của anh rồi. Cho nên, cô không thể hy vọng
việc qua được cửa an ninh sẽ bảo vệ cô, mà là…
Cô nhất thời không biết phải làm gì, còn Nam Cung Thiên Ân đã đi xuyên qua đám người tiến về phía cô.
Trong lúc cấp bách, cô quay sang rẽ đám người ra, nhanh chóng lao về hướng bên phải bỏ trốn.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy cô đang chạy trốn, vừa bước nhanh lên
phía trước vừa trầm giọng ra lệnh: “Bạch Ánh An cô đứng lại cho tôi!”
Bạch Tinh Nhiên không nghe lời anh, người cô khá nhỏ nên nhanh chóng
lách qua đám người, chạy về phía cửa phụ của sân bay, còn Nam Cung Thiên Ân dù sao cũng là đàn ông, không tiện chen lấn giữa đám người đi lại,
chờ khi anh mãi mới chen ra khỏi đám đông xong, thì Bạch Tinh Nhiên đã
chạy ra đến cửa hông rồi.
“Bạch Ánh An cô nghe thấy không hả? Đứng lại cho tôi!”, Nam Cung Thiên Ân tức giận bước nhanh đuổi theo sau.
Sau khi ra khỏi cửa hông thì có một cây cầu đi về phía nhà ga khác,
nhưng đây lại là một cây cầu mới xây, chạy được nửa đường Bạch Tinh
Nhiên mới phát hiện ra đầu kia của cây cầu là đường cụt, cũng có nghĩa
là… cô không thể chạy thoát được nữa.
Cô bị ép phải dừng bước lại, quay người thở hồng hộc nhìn Nam Cung Thiên Ân đang đuổi tới nơi.
Nam Cung Thiên Ân cũng đã dừng bước, chỉ là so với người đang thở
hồng hộc như cô, anh lại không hề có dấu hiệu của thở dốc, vẫn lịch lãm
thanh cao như vậy.
“Sao thế? Không chạy nữa à?”, anh nhếch miệng, lộ ra một nụ cười khẩy chế giễu.
Anh từ từ đi về phía trước, Bạch Tinh Nhiên lập tức co người lại, cô
lùi về phía sau, cơ thể chạm vào lan can nhìn anh với vẻ hoảng sợ: “Anh
không được qua đây”.
Nam Cung Thiên Ân dửng dưng giơ tay nhún vai nói: “Tôi có thể không qua đó, nhưng cô bắt buộc phải lại đây cho tôi”.
“Anh đừng có ép tôi!”, Bạch Tinh Nhiên nhìn bộ dạng nắm chắc phần
thắng của anh, sợ hãi đến mức rơi nước mắt: “Anh còn ép tôi… tôi sẽ nhảy từ đây xuống!”, cô giơ tay, chỉ ra bên ngoài lan can.
Hứa Nhã Dung chạy theo đến nơi khi nghe thấy cô muốn nhảy cầu, sốt
ruột hét lên thất thanh: “Đừng mà! Con ngoan của mẹ không được kích
động, có gì thì chúng ta từ từ nói..!”
Nếu cô nhảy cầu như vậy, bị tàn phế hoặc là chết thì Ánh An biết làm sao?
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy trước mặt mình toàn là những người độc địa, đột nhiên đau lòng khôn xiết, vì sao người xung quanh cô đều lạnh lùng
vô tình như thế? Vì sao cô lại không gặp được một người thật lòng?
Cô tuyệt vọng nhìn về bọn họ hét lên: “Các người đừng có ép tôi nữa! Cút đi hết cho tôi!”.
“Ánh An, con đừng như vậy, con bình tĩnh chút đi…”, Hứa Nhã Dung đi
đến bên cạnh Nam Cung Thiên Ân, nói với giọng cầu xin: “Thiên Ân thiếu
gia, xin con hãy đưa Ánh An về an toàn cho mẹ, mẹ chỉ có đứa con gái này thôi, xin con đấy…”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên đang khóc một cách thảm thương nhíu mày lại, anh nhìn thấy được cô đã tới bờ vực của sự tuyệt vọng,
nhưng anh không thể vì thế mà mặc kệ cô trốn đến một nơi khác, anh không thể để cho cô có cơ hội này được.
Anh bước một bước nhỏ về phía trước, mặt lạnh tanh nhìn cô: “Thế cô muốn thế nào?”.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên nghẹn ngào lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào
anh: “Tôi muốn giữ lại đứa bé này, kể cả phải dùng cả đời mình đi chăm
sóc nó, nuôi dưỡng nó”.
“Cô không giữ lời hứa sao?”.
“Đúng vậy, tôi không giữ lời hứa đấy”, Bạch Tinh Nhiên nói, giữ lời
hứa, giữ chữ tín chứ gì chứ, trong đầu cô lúc này chỉ có cái suy nghĩ
giữ lại tính mạng của con cô thôi. Ánh mắt cô nhìn anh mỗi lúc một kiên
định hơn: “Nếu anh cứ ép tôi phải bỏ nó, vậy thì tôi sẽ chọn nhảy từ đây xuống luôn”.
“Đừng, đừng mà con ơi!”, Hứa Nhã Dung lúng túng mà kêu lên.
Nam Cung Thiên Ân trừng mắt nói: “Cô uy hiếp tôi?”.
“Đúng thế, tôi đang uy hiếp anh đấy”, Bạch Tinh Nhiên nói liều.
“Vậy thì để xem cô có uy hiếp nổi tôi không đã”, môi Nam Cung Thiên
Ân khẽ nhếch lên, như thể nghiến răng nặn ra một câu: “Nếu trong mười
giây cô vẫn không nhảy, vậy thì xin hãy ngoan ngoãn theo tôi đến bệnh
viện bỏ nó đi”.
“Anh…”, Bạch Tinh Nhiên tuyệt vọng hít một hơi.
Người đàn ông này quá thâm độc, cô rõ ràng không phải đối thủ của anh!
“Ánh An, con ngoan ngoãn nghe lời Thiên Ân thiếu gia bỏ đứa bé đi,
ngoan nào, nghe lời mẹ”, Hứa Nhã Dung không khuyên được Nam Cung Thiên
Ân, đành đổi sang khuyên Bạch Tinh Nhiên: “Ánh An, đấy là một sinh mạng
sống đấy, con không thể đối xử với nó bằng suy nghĩ đánh cược được, nhỡ may nó vừa sinh ra đã chết yểu thì sao? Con không thấy có lỗi với nó
ư?”.
Bạch Tinh Nhiên nuốt không trôi mấy lời khuyên của Hứa Nhã Dung, vì
cô hiểu rất rõ những gì mà Hứa Nhã Dung nói đều là vì Bạch Ánh An, đều
là vì chị ta!
Đến cả khuôn mặt sợ đến phát khóc của bà ta kia, đều không có lấy nửa giọt nước mắt là khóc cho đứa con riêng này như cô.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiên Ân, nhìn môi anh đang mấp máy, lạnh lùng mà nói ra một loạt con số: “Mười, chín, tám…”.
Ngón tay tóm chặt lan can của cô chặt đến nỗi các khớp xương trắng
bệnh, ngực cô cứ phập phồng, và những con số trong miệng anh mỗi lúc một gần:… bốn, ba, hai…”.
Khi anh nói ra con số cuối cùng là ‘một’, tim Bạch Tinh Nhiên đột nhiên thắt lại, hai tay tóm chặt lan can rồi nhảy xuống…