Gió ngoài trời về đêm như những kẻ táo tợn thi nhau sa sầm và cánh cửa
khiến Hạ Vy không tài nào chìm vào giấc ngủ được, cô với tay lấy cái
điện thoại xem đồng hồ, bây giờ mới là hai giờ đêm, giấc ngủ không sâu
khiến cô mệt mỏi cựa mình ngồi dậy, Hạ Vy chạy đến đóng chặt cánh cửa,
khi cô định quay lại giường mới phát hiện Mạc Cao Kì đã biến mất tăm
hơi, trời tối lẫn chiếc gối ôm bên cạnh làm cô lầm tưởng rằng hắn vẫn
đang say giấc ngủ bên mình. Cô dáo dác nhìn quanh phòng lẫn nhà vệ sinh, giờ này mà hắn còn làm gì cơ chứ ?
Nghĩ bụng cô liền đi xuống
tầng, Hạ Vy vừa bước đến, những chiếc đèn hồng ngoại bật lên chiếu sáng
con đường. Nghe tiếng bước chân ngoài sảnh vang lên, Hạ Vy liền nấp mình sau cánh cửa. Cô thấy Lạc Du cầm một chiếc nến, cô ta nhìn quanh ngoài
cửa một lần nữa rồi mới bước vào thư phòng của Cao Kì. Hạ Vy nhíu mày,
cô rón rén, bước tới, áp tai vào cánh cửa nhưng lại chẳng nghe được một
thứ âm thanh gì. Nghĩ rồi cô liền cúi xuống, qua khe dưới cửa thấy ánh
sáng nến đang xa dần xa dần. Chẳng còn cách nào khác, Hạ Vy đành liều
một phen mở cửa, chầm chậm chầm chậm từng chút một, cô len người rồi
nhanh chóng đóng cửa lại, Hạ Vy ẩn mình sau tường, cô vừa ngó đầu liền
bị một phen toán loạn. Cô thấy Lạc Du đang đi về phía mình, cầu trời là
cô ấy không phát hiện ra Hạ Vy ở đây.
Ông trời như nghe được
tiếng lòng, hóa ra Lạc Du đi tới đây là để bật đèn xông tinh dầu lên,
tiếng lách cách va đập của thủy tinh rồi sao đó là truyền tới một mùi
hương nhè nhẹ. Hạ Vy hít một hơi, mùi hương này thật dễ chịu, nó không
quá thơm chỉ có cảm giác nếu ngửi vào rồi, đầu óc sẽ vô cùng nhẹ nhõm.
- Cảm ơn cô, Lạc Du.
- không sao đây là bổn phận của tôi.
- Nhưng ... cô đã đổi mùi của tinh dầu sao.
- Đúng rồi, tôi nghĩ mùi này sẽ giúp cậu cảm thấy dễ ngủ hơn.
- Phải rồi, mùi này nhẹ hơn mùi lúc trước cô dùng.
Hạ Vy nghe tiếng Mạc Cao Kì hơi khản, cô nắm lấy váy mình, cảm nhận một
khoảng lặng ngay sau đó, Lạc Du, nếu nghe sẽ cảm giác như cô ấy đã làm
giúp việc cho gia đình này từ lâu rồi, hơn nữa nghe nói, có thể người kế nhiệm quản gia quản lí công việc của ngồi nhà này sẽ là cô ấy. Mải mê
suy nghe, cô không hề phát hiện rằng Lạc Du đã nhìn thấy mình. Ngay khi
bắt gặp cái ánh nhìn chằm chằm của Lạc Du, Hạ trợn tròn mắt, lòng bàn
tay cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Thế nhưng trái với dáng vẻ rập rình của
Hạ Vy, kể cả trông thấy cô thì Lạc Du cũng không hề có biểu cảm bất ngờ
như thể cô ta biết chắc chắn Hạ Vy đang ở đây vậy.
Lạc Du nhìn Hạ Vy không chớp mắt cô ta đột nhiên cất tiếng lên hỏi.
- Những người đưa Tiêu Cung về vừa gọi điện báo cho tôi.
- Ta đã nghe rồi.
- Cậu chủ định giải quyết thế nào ạ ?
Vừa nghe thấy cái tên Tiêu Cung, Hạ Vy liền đứng đối diện với Lạc Du, cô
biết Lạc Du cố tình muốn cô nghe thấy điều gì đó, mặc dù cô không hiểu
câu chuyện ẩn sau cuộc trò chuyện của họ là gì. Mạc Cao Kì không hề trả
lời câu hỏi kia của Lạc Du nhưng cô đã nghe thấy một tiếng thở dài từ
hắn. Chuyện gì đây ? Lát sau Lạc Du lại lên tiếng.
- Nếu muốn giải quyết, phương án đưa cô Hạ Vy ra nước ngoài cũng không phải là tệ.
Nước ngoài ? Ai ra nước ngoài ?
Hạ Vy trừng mắt. Từ lúc gặp Lạc Du cô đã cảm nhận người phụ nữ này không
hề đơn giản rồi nhưng không ngờ. Đằng sau Cao Kì, cô ta chính là tai mắt trong cái nhà này. Lạc Du hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Vy, cô ta vẫn không
hề thay đổi cái biểu cảm giống như là đang quan sát thật kĩ để toan tính cái gì đó. Hạ Vy định đi ra ngoài, nhưng Lạc Du lại cầm chặt tay cô
lại.
- Cậu chủ Mạc Cao Kì, nếu như cậu không quyết định nhanh,
cậu nhất định sẽ tuột mất cơ hội của mình, nếu như đã chọn, phải chọn
cho tới cùng, hời hợt không quyết đoán chính là rắc rối của mọi chuyện,
cứ như một mắt xích, một mắt xích hỏng, một mắt xích còn lại sẽ không
thể hoạt động được. Đã chọn sẽ chỉ chọn một mà thôi, đừng đặt hai cái
lên bàn cân rồi chạy qua chạy lại để cân bằng cả hai. Điều đó thật sự
rất ngu ngốc, đến lúc mất rồi, mọi chuyện đều do bản thân mà ra vì đã
quá tự tin...
Hạ Vy, trái tim Hạ Vy như bóp nghẹt lại, rõ ràng là lời Lạc Du nói với Cao Kì thế nhưng, thế nhưng nó lại như đang nói cho
cô nghe vậy. Lạc Du kéo theo Hạ Vy ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lạc Du đưa Hạ Vy về phòng ngủ cứ thế đóng sập cửa lại, mặc Hạ Vy gọi thế nào cô ta cũng không mở khóa.
- Lạc Du, cô nói vậy là sao ? Cô và Mạc Cao Kì rốt cuộc là đang giấu tôi chuyện gì ?
- Hạ Vy, nếu tôi là cô, tôi sẽ lo cho bản thân mình hơn.
Lạc Du chỉ đáp lại một câu rồi lập tức rời đi, Hạ Vy ngồi xuống bên giường, trong đầu cô vẫn lởn vởn câu nói của Lạc Du "nếu như đã chọn, phải chọn cho tới cùng, hời hợt không quyết đoán chính là rắc rối của mọi chuyện" là cô sao ? Lựa chọn là chọn giữa Cao Kì hay Trạch Dương, không không
đúng, đó là sự lựa chọn giữa bản thân cô và mọi người còn lại.
Hạ Vy cắn móng tay của mình, có cái gì vừa ngộ ra trong suy nghĩ của cô,
đó là cô đã quên đi bản thân mình. Hạ Vy đặt tay lên bụng, trái lại đập
lên từng hồi. Nếu như đúng theo những gì Lạc Du vừa nói thì chắc chắn
Mạc Cao Kì sẽ đưa cô sang nước ngoài, không được, cô không muốn, cô phải trốn khỏi đây. Hạ Vy muốn trốn khỏi Mạc Cao Kì. Cô đột nhiên nhớ tới
Tiêu Cung, trong lòng bỗng thấy sợ . Nếu như cô trốn rồi Mạc Cao Kì bắt
được cô, mọi chuyện sẽ ra sao cơ chứ.
Hạ Vy lục trong tủ lẫn trong gối, điện thoại Tiêu Cung đưa cô cũng mất rồi.
- Aaa
Cô đập tay mạnh xuống giường, Hạ Vy đột ngột nhớ đến điều gì, cô nhấc cái
nệm giường lên, đúng như Hạ Vy dự đoán, dưới đó có một cái điện thoại mà Bảo Trân để lại, Bảo Trân đã từng ám hiệu điều này cho cô, Hạ Vy vui
mừng khôn xiết khi trông thấy nó vẫn còn pin. Cô bấm gọi cho Tiêu Cung
nhưng lại không có ai đáp lại, cô lại gọi cho Trạch Dương nhưng cuối
cùng vẫn không có ai đáp lại, cuối cùng cô gọi cho Bảo Trân thế nhưng
vẫn chỉ là một tiếng tút dài, Hạ Vy chưa bao giờ bất lực như thế này.
Nghe thấy tiếng mở khóa, Hạ Vy vội cất điện thoại, rồi nằm xuống. Mạc
Cao Kì bước vào với cái mùi rượu đã hơi ngà ngà say, hắn đã uống bao
nhiêu chén vậy. Hắn đột nhiên gọi tên Hạ Vy, rồi tiến đến bên giường.
- Hạ Vy.
Hắn nằm xuống giường, tay mò vào trong chăn rồi ôm lấy Hạ Vy, hắn kéo Hạ Vy lại gần người mình, rồi hôn lên bả vai cô, nụ hôn dần dần di chuyển đến cổ Hạ Vy, hắn lật người cô quay về phía mình, đôi lông mày chợt nhíu
lại, hắn vuốt mặt cô một cách rất trân trọng, rất nâng niu. Đôi môi hắn
run run định nói điều gì rồi lại thôi. Hắn thở dài rồi lại ôm Hạ Vy vào
lòng, đến bây giờ đột nhiên muốn hôn cô, hắn cũng thấy tội lỗi.
Ai biết chứ ? Là lỗi của hắn, là lỗi của hắn đã ngắt bông hoa xinh này,
như con thú bị mắc lời nguyền tại một tòa tháp, để bông hoa trong kính
rồi đến một ngày bông hoa ấy cũng sẽ rụng mà thôi.