Bảo Trân không ngừng cắn móng tay mình, vì thật sự để mà nói cô hoàn toàn không có một chút an tâm nào, hơn nữa Bảo Trân
là một người không bao giờ tin vào vận may, trừ khi là họ đang đi trên
con đường mà ai đó đã vẽ sẵn nên mới có thể suôn sẻ như vậy.
- Bác tài à, không thể đi nhanh được sao.
- Cháu thông cảm, đường xá giờ này là lúc mọi người tan ca nên đông lắm, từ nãy là bác đã chạy nhanh hết mức có thể rồi.
Tinh … tinh.
- Alo, Bảo Trân
- Mình đây.
- Trời ơi, cậu đã đi đâu vậy, mau mau về đi.
- Có chuyện gì sao?
Phản xạ đầu tiên của Bảo Trân khi nghe thấy lời nói của Thôi Tử Cách là bóm
chặt váy, từng lời nói của Tử Cách như sét truyền ban tai, điều cô lo
nhất không ngờ cũng đã đến. Mạc Cao Kì hiện giờ đã về biệt thự.
- Không phải lúc cậu và mình lén xem thời gian biểu thì hôm nay cậu chủ sẽ về muộn sao?
- Mình cũng không biết nữa, nhưng bây giờ tình hình có vẻ căng lắm.
- …
- Cậu chủ vừa về đã chạy một mạch lên phòng để tìm cô chủ, Bảo Trân,
không lẽ cậu đi cùng cô ấy sao, nếu đi cùng thì mau mau bảo cô ấy về đi, cậu chủ còn đập phá đồ nữa, quản gia không thể nào ngăn nổi luôn ấy.
- Tử Cách, cậu tìm cách níu chân câu chủ được không?
- Trời ơi, cậu điên sao, mình chỉ là người bình thường có một mạng thôi,
đâu phải thần thánh phương nào đâu, sao có thể ngăn cậu chủ.
Bảo
Trân nôn nóng kêu lên rồi tắt máy phía Tử Cách, cô gọi cho Hạ Vy nhưng
đáp lại chỉ là những iếng tút dài không ngừng, trong lòng Bảo Trân như
lửa dốt, đối với Mạc Cao Kì mà nói thì việc tìm Hạ Vy dễ như trở bàn tay vậy.
- Hạ Vy ơi, chị làm ơn nghe máy đi, làm ơn đi.
- Bác tài ơi đã sắp đến chưa vậy.
- Tính ra còn khoảng 10 phút thôi, nhưng mà đường tắc quá.
- Dạ đây con gửi bác tiền trước…
- Ơ, nhưng còn hành lý …
Nói rồi Bảo Trân chạy xuống khỏi xe, cô bắt một chiếc xe ôm, đi đến đó, so
với ô tô, xe máy dễ lượn lách hơn rất nhiều, đúng 10 phút sau, Bảo Trân
đã đến nơi, cô vẫn không ngừng gọi cho Hạ Vy, vì cô biết lúc này dù cô
có chạy nhanh đến mức nào thì cũng không kịp nữa rồi, vừa xuống xe đập
vào mắt cô là những chiếc xe đen thể thao quen thuộc, còn có cả những
tên vệ sĩ kia nữa. Mạc Cao Kì ra lệnh cho người chặn hết các lối có thể
ra vào trong khách sạn này, dập điếu xì gà, Bảo Trân sợ hãi nhìn khuôn
mặt Mạc Cao Kì, ánh mắt ngùn ngụt lửa như muốn giết người, hình ảnh ba
năm trước hiện về, lúc đó Bảo Trân đã trông thấy Cao Kì cùng một nhóm
người đến thu mua công ty của một người đàn ông, mặc cho ông ta van xin, mặc cho ông ta kêu xin thêm thời hạn trả nợ, mặc cho ông ta đem ra
những hình ảnh của đứa con bé bỏng của mình. Thì Cao Kì cũng chỉ đáp lại vẻn vẹn 3 chữ.
- Nói xong chưa?
Nhưng lúc đó, thái độ của hắn lại vô cùng bỡn cợt, hắn ngồi vắt chân nhâm nhi điếu thuốc, cười
trên những nỗi khổ mà ông ta kêu than, môt cách vô cùng khoái chí, cuộc
nói chuyện trở nên gay gắt hơn khi người đàn ông đó đã dám cầm dao đe
dọa Mạc Cao Kì. Ngược với những người khác, hắn không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại còn tiến đến, dí sát mũi dao đó vào tim mình.
- Giết
một mạng người, đổi lấy dòng họ nhà ông, từ ông đến anh em, và còn đứa
con gái này nữa, sao nào, biết đâu còn có có những đưa cháu bé bỏng đáng yêu chưa đến với thế giới này.
Và kết quả khi ông ta buông dao
xuống, tưởng rằng mọi chuyện sẽ xong khi đồng ý kí vào quyển sổ nhượng
quyền công ty, hai ngày hôm sau, người đàn ông đó đã tự vẫn mà chết,
nhưng liệu ai có thể chứng thực rằng ông ta thật sự đã tự sát hay là có
kẻ giật dây, không ai biết trước được, nhưng kẻ trên thương trường vốn
đã ngấm một bài học, động vào Mạc Cao Kì, kết cục không phế toàn thân
thì cũng sẽ chết.
- Còn muốn trốn?
Giọng nói cất lên cắt
đứt mọi suy nghĩ của Bảo Trân, cô vốn sợ Cao Kì, nay tâm trạng hắn không tốt, cùng với ánh mắt lạnh lẽo kia, đôi mắt hổ phách là một đôi mắt rất ít người có trên thế giới, màu mắt này xuất phát từ câu chuyện truyền
tai của người dân nước Anh về con quỷ, sống về đêm, và đi sinh tồn bằng
máu người, dân chúng gọi nó là Ma Ca Rồng, mắt hổ phách là màu mắt
thường xuyên được chúng dùng để cải trang khi phải tiếp xúc với con
người, tuy nhiên đó chỉ là câu chuyện tưởng tượng mà mọi người truyền
tai nhau, thực tế trên thế giới vẫn còn có rất nhiều gia tộc sở hữu màu
mắt hiếm tượng trưng cho dòng dõi tồn tại lâu đời, điển hình là các dòng dõi công tước, bá tước, nam tước ở Anh Quốc, điển hình là các hoàng tộc cao quý.
Quay trở lại tình hình của Bảo Trân, cô không ngờ mình
lại bị bắt nhanh như vậy, mặc dù cô nghĩ mình đã trốn rất kĩ càng rồi,
ngay khi hắn nhìn, cô giật thót mình, bật dậy, cổ họng như có cái gì đó
nghẹn ứng lại, một tên vệ sĩ kéo cô đến trước mặt hắn, cô sợ đến nỗi
thậm chí không dám ngước mặt lên nhìn hắn. Cao Kì hít một hơi rồi dập
điếu xì gà. Hắn làm kí hiệu ra lệnh các tên vệ sĩ dàn đường đi vào
trong. Quả nhiên là nhà tài phiệt lớn, hắn thật sự là trung tâm của đám
đông. Mạc Cao Kì một mạch đi lên tầng trên, Bảo Trân đi theo mà bị khí
chất của hắn, lẫn những người náy áp bức đến nỗi không thở được, cô liếc nhìn một lượt, nhìn quần áo vest chỉnh tề thế thôi nhưng, cô đã thấy
lấp lóa mấy cái súng bắn và dao rồi đấy.
- Các người ở đây, còn cô đi theo tôi.
Cao Kì lãnh đạm ra lệnh, Bảo Trân không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng
bão sắp đên rồi cũng nên, trong thang máy, nhìn hắn trông có vẻ tĩnh
lặng đấy nhưng bàn tay nắm chặt, gân guốc nổi lên, cùng với đôi mắt đục
ngầu đã nói lên rằng hắn hiện tại rất rất tức giận.
- Mở cửa đi.
- Phòng, là phòng này sao?
- Đúng.
- Vâng thưa cậu chủ.
Cảnh tượng sau cánh cửa hiện ra ngay trước mắt Bảo Trân, cô sẽ chỉ cho đó là một căn phòng bình thường, hoàn toàn yên lặng và không có chuyện gì xảy ra cho đến khi cô ngước mắt nhìn xuống, đôi dép này, … sống lưng Bảo
Trân cứng lại, mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán, cô từ từ quay lại, làm
sao đây cô không nhìn thấy ánh mắt Mạc Cao Kì nữa, thật sự không thể …
Cao Kì không nói gì, hắn tiến vào trong căn phòng rồi bật điện thoại lên.
Chỉ là tiếng chuông điện thoại thôi, nhưng cớ sao lại giống tiếng chuông tử thần đến vậy, Bảo Trân đưa ánh mắt nhìn một chiếc điện thoại phát ra
tiếng kêu đó, không khỏi bất ngờ tột cùng, Bảo Trân bịp miệng mình lại,
cô ngước nhìn thấy Cao Kì đứng nhưng trời chồng, đột nhiên hắn đưa tay
lên che mắt mình cười lớn.
- Chết tiệt, chuyện gì đây,
Trong nụ cười điên dại đó, hắn buông một cậu chửi thầm, liên tục liên tục như vậy, Bảo Trân chạy đến khi thấy hắn loạng choạng ngã về sau, thế nhưng
những tiếng vỡ vang lên, hắn ném mạnh điện thoại mình, kéo chiếc khăn
trải bàn, toàn bộ ấm chén, lọ hoa cứ thế đáp đất rồi tan tành thành từng mảnh.
Rắc…
Mạc Cao Kì cự nhiên trầm tĩnh hắn, tưởng hắn
đã bình tĩnh như không, hắn rút ra một cây súng bạc, hắn liên tục bắn
vào cửa nhà lắm, tiếng động vang lớn vì hắn không dùng ống giảm thanh,
Bảo Trân kinh hãi ôm tai hai chân run rẩy, ngồi bệt xuống sàn nhà, Mạc
Cao Kì của hiện tại, còn đáng sợ hơn cả Mạc Cao Kì của ba năm trước mà
cô được trông thấy, kì thực nếu là Bảo Trân, cô sẽ không mong muốn mình
gặp được Cao Kì trong đời.
Một hồi diễn ra, khi tiếng động chấm
dứt, Bảo Trân mới dám bước vào, cô không kìm được mà hét lên, cảnh tượng thật khó tả. chiếc đèn chum vỡ vụn dưới đất, đến nỗ tấm tèm bên cửa
cũng bị rách, cửa phòng nhà tắm với chất liệu thủy tinh cũng không tránh khỏi tình trạng như chiếc đèn đắt đỏ kia, nhìn lên gương soi, Bảo Trân
liền nhìn cánh tay thấm đẫm máu của hắn, cô chạy đến xé áo khoác của
mình, buộc lại ngăn máu chảy.
- Cậu chủ, cậu dừng lại đi, cứ đà này cậu sẽ chết vì mất máu mắt.
Thật may là Cao Kì không bị thủy tinh găm vào tay, nhưng chưa chắc những mảnh nhỏ sẽ không găm vào, phải mau sơ cứu thôi.
- Chỉ là tùng hợp thôi, cô chủ hiện đang không có ở đây đâu, chắc cô ấy đang đợi cậu ở nhà.
- Nguyệt Hạ Vy…
Bảo Trân không dám ngước lên nhìn, cô biết giờ mình có bị Cao Kì giết thì
chuyện đó đối với hắn dễ như trở bàn tay, Bảo Trân biết chứ, nhìn hình
ảnh điên cuồng của hắn, những đồ vật của Hạ Vy cự nhiên xuất hiện ở đây. Cô đã phần nào đoán được sự việc, nhưng cô mong đó là do mình suy diễn
thôi.
- Hạ Vy…
Bảo Trân giật mình khi thấy Mạc Cao Kì một
lần nữa loạng choạng, hắn đột nhiên gục xuống, cả không gian như sụp đổ
vậy, hắn lẩm bẩm tên Hạ Vy trong khi đó tâm trí hắn thật sự không được
tỉnh táo, hắn sợ mình sắp đi qua giới hạn rồi, nhưng trái tim hắn đau
đớn vô cùng, chỉ còn một căn phòng hắn chưa kiểm tra, nhưng hắn sợ lắm,
những hình ảnh đáng sợ mà Bảo Trân nhìn thấy cũng chỉ là vỏ bọc cho một
kẻ đang run rất vì sợ hãi này mà thôi, một bộ áo giáp hoàn hảo cho trái
tim đang đau đớn rỉ máu này. Nhưng hắn buộc phải làm, nếu hắn không làm
hắn sẽ ổn ư, hắn thật sự sẽ ổn ư, rốt cuộc thì hắn chính là một kẻ đáng
thương, nụ cười này hắn dành để cười cho chính bản thâ mình, hắn thật sự rất đáng thương đấy, tạo dựng tất cả, điều hắn muốn chỉ đơn giản là
tình yêu của một người con gái, duy nhất một người con gái.
- Cậu chủ, cậu không sao chứ.
Pằng…
Ngay khi vửa cất tiếng, Bảo Trân cứng người khi Mạc Cao Kì lại nổ tiếp một
phát súng, cô quay lại đằng sao nhìn ổ khóa của cánh cửa đó. Một tiếng
súng nữa vang lên, Bảo Trân cũng không biết mình lấy dũng cảm ở đâu khi
dám đứng giang tay chặn cánh cửa đó, nhưng cô chắc chắn một điều rằng,
cô không muốn thấy điều gì sau cánh của này, chúng ta thật sự không nên
ngu ngốc mà đánh thức một con quỷ. Ánh mắt cô mở to, cả người run bần
bật, chân tay cứng đờ, cô thật sự không thể di chuyển nữa, tấm trí dồn
hoàn toàn vào trong súng là hắn đã lên đạn, cô sẽ chết sao?
- Không được, không đâu, làm ơn cậu chủ hãy dừng lại đi.
Pằng.
Tiếng xét ngoài cửa sáng lên, xé tan màn đêm u tối, Bảo Trân gục xuống, cô
thở dốc chân tay loạn xoạn sờ người mình, vẫn nguyên vẹn, cô chưa chết,
vậy còn tiếng súng kia đã bắn vào đâu vậy.
- Bảo Trân, cô không
nên quá tự tin vào số mệnh của mình như vậy, nếu hôm nay có chuyện gì
xảy ra cô nên nhớ cô cùng là một trong những người gây nên nếu cô không
giúp cô ấy rời khỏi biệt thự. Tôi có thể giết cô bất cứ lúc nào.
- … Ha.. tôi
Mạc Cao Kì bắn thêm một phát súng nữa, cánh cửa hoàn toàn bật ra, Bảo Trân
sờ lên cổ mình, vết đạn vừa nãy Mạc Cao Kì đã bắt sượt qua cổ cô, không
phải vì Bảo Trân may mắn, mà đây chính là lời cảnh báo hắn dành cho cô,
ngay khi cánh cửa bị Cao Kì đạp rơi xuống, đồng lúc Bảo Trân dứng dậy.
Bảo cô tin vào mắt mình ư.
Làm ơn, nếu như đây là một cơn ác mộng đáng sợ thì cô nhất định sẽ chấp
nhận nó, tất cả tâm trí rỗng tuếch, đảo lộn lẫn nhau, giọng cô run rẩy
gọi tên người trước mặt.
- Cô… cô chủ.
Tại sao cô chủ của
cô lại nằm trên, người con trai kia là ai cơ chứ, tại sao cả hai lại
không cả một mảnh vải che thân, Bảo Trân chợt ngước lên nhìn Cao Kì, hắn thật sự đã mất kiểm soát rồi, nếu cứ như vậy, cứ như vậy thì hôm nay sẽ có người chết mất. Bảo Trân cảnh giác nguy hiểm cận kề, cô mặc kệ mà
chạy đến kéo Hạ Vy đang ngây người. Ngay khi cô vừa kéo Hạ Vy, tiếng
súng vang lên, nối tiếp là tiếng thét đau đớn của người đàn ông kia.
- Cứu… cứu Tiêu Cung.
- Chị Hạ Vy…không được, chị sẽ bị thương mất.
Ánh mắt Hạ Vy kinh hãi, khuôn mặt lại xanh xao, tái nhợt. bàn tay run rẩy
nắm lấy tay Bảo Trân. Ngay khi thấy Mạc Cao Kì xông đến bóp cổ Tiêu
Cung, Hạ Vy mặc cho lời nói của Bảo Trân mà lao đến ngăn cản Cao Kì.
- Không được, Cao Kì dừng lại.
Việc mất kiểm soát lẫn, sự tức giận pha trộn lẫn nhau, Mạc Cao Kì không một
chút để tâm đến lời nới Hạ Vy, căn bản hiện tại tâm trí của hắn chỉ bị
ám ánh bởi việc giết tên Tiêu Cung này, sao hắn dám động đến người con
gái của hắn.
Pằng, tiếng súng lại vang lên nhưng lần này người
điều khiển nó không phải là Cao Kì mà là Hạ Vy, cô thở mạnh, kìm nén bản thân mình, dí súng vào cổ cô.
- Cao Kì, nếu anh không dừng lại, em sẽ tự tử.
- Ha…
Ngay lúc này, Mạc Cao Kì mới lấy lại chút ý thức, hắn mất mấy giây boàng
hoàng nhìn Hạ Vy rồi lại cười ngây dại, hắn cười như một tên điên, bàn
tay cũng dần buông Tiêu Cung ra. Hắn đột nhiên chỉnh súng lên nòng, rồi
kéo tay chỉnh của Hạ Vy chĩa vào tim mình.
- Mạc…Mạc Cao Kì… anh làm gì vậy
- Cậu chủ..
- Bắn đi.
- Cao Kì, anh điên rồi.
- Phải anh điên rồi đó, Hạ Vy, em là người bức cho Mạc Cao Kì này điên
rồi, em muốn chết sao, chi bằng chúng ta mỗi người một viên, anh đã nói
rồi Hạ Vy, anh và em đang đi trên một lộ trình, em biết đấy, nếu hiện em không giết anh, nếu em để Cao Kì này thoát thì không chỉ tên kia, mà cả gia tộc của hắn, anh sẽ giết bằng sạch. Quyết định của em ảnh hưởng đến nhiều mạng người lắm đấy.
Hạ Vy ghê sợ trước lời nói của Cao Kì, nếu là người khác cô nhất định sẽ bóp còi, nhưng đây là Mạc Cao Kì, cô
không làm được, hắn là người cô yêu, hắn là cha của con cô, làm sao có
thể, Hạ Vy định đưa tay về sau, nhưng Mạc Cao Kì lại nắm lại, hắn nhếch
khóe miệng nhìn cô, tay len vào chốt, từ từ đẩy ngón tay của cô.
- Cao Kì, dừng, dừng lại, không, không được.
Thật đáng sợ, mùi máu tanh nồng này thật khiến người khác phát khiếp lên đi được...