Sau lần Từ Di Nhiên ra tay đánh luật sư mà Tu Kiệt giới thiệu để giúp Cố Dã làm thủ tục mở văn phòng, cô tự giác điều chỉnh hành vi của mình, trước khi làm bất cứ việc gì cũng sẽ suy nghĩ thấu đáo.
Bà Từ sau khi biết chuyện Từ Di Nhiên liền ôm bụng cười từ sáng sớm
đến chiều tối, bởi lòng tin của bà hoàn toàn đặt ở Cố Dã, nếu có đánh
ghen thì chỉ có thể là Cố Dã đánh tình địch vây quanh Từ Di Nhiên.
A Nhĩ lại càng thảm hơn, lỡ ra tay đánh oan Tu Kiệt, sau đó phải vứt bỏ mặt mũi tìm cách xin lỗi anh ta.
Hai năm sau, con trai đầu lòng Cố Niên của Cố Dã và Từ Di Nhiên được
một tuổi rưỡi. Cậu nhóc từ rất nhỏ đã bộc lộ rõ tính cách điềm đạm trái
ngược Từ Di Nhiên, bà Từ vì chuyện này vô cùng vui mừng, còn khẳng định
nhờ công bà mỗi ngày đi chùa cầu xin cho cháu ngoại mình đừng giống mẹ
nó.
Phòng tranh của Cố Dã mất nửa năm sửa chữa, khi đi vào hoạt động nhờ
ngoại hình nên trong thời gian ngắn thu hút được rất nhiều học viên, đặc biệt là nữ sinh. Có điều, nhẫn cưới vẫn luôn lấp lánh trên ngón áp út
của Cố Dã, bức tranh gia đình do chính tay anh vẽ vẫn luôn được treo ở
trung tâm phòng tranh.
Sau khi có con, Từ Di Nhiên chuyển sang làm ban ngày, con trai đều để ông bà trông giúp. Nhưng mới mấy ngày cho Cố Niên theo bà Từ, Từ Di
Nhiên đã nghe con trai sở hữu bàn tay vàng, lên sòng chỉ lá bài nào liền ăn được tiền lá nấy.
Buổi chiều thứ sáu, Từ Di Nhiên từ sòng bạc ghé đón Cố Niên từ nhà
ông bà Từ về, sẵn đường ghé ngang phòng tranh của Cố Dã. Từ ngoài cửa,
Từ Di Nhiên bế Cố Niên chăm chú dõi theo Cố Dã đang đứng lớp bên trong,
không khí có vẻ rất nhiệt tình hào hứng.
Trước lúc tan lớp, bỗng có một nữ sinh lên tiếng hỏi: “Thầy Dã, hai
ngày trước bức tranh trừu tượng mang ý nghĩa hạnh phúc gia đình của họa
sĩ Addio được bán đấu giá rất cao, thầy đã gặp vị họa sĩ ấy ngoài đời
chưa vậy ạ?”
Sau câu hỏi của nữ sinh, không gian lớp học càng trở nên náo nhiệt,
một nam sinh cao hứng nói thêm vào: “Tôi biết các cậu hỏi là có ý gì rồi nhé, mặc dù họa sĩ Addio còn trẻ nhưng nhìn thấu đời thế kia chắc chắn
đã có một vợ hai con, đừng ở đó mà vọng tưởng!”
Cố Dã đứng phía trên đối diện với các học viên, nghe mọi người bàn
tán xôn xao, anh chỉ lặng lẽ cong môi cười. Qua một lúc đợi không gian
yên ắng bớt, anh mới chậm rãi cất tiếng: “Addio... tôi gặp rồi.”
Mọi người trong lớp tròn mắt nhìn về phía Cố Dã chờ đợi, kể cả Từ Di
Nhiên đứng bên ngoài cửa cũng không giấu được tò mò. Từ Di Nhiên từ sớm
đã rất muốn biết cảm nghĩ của Cố Dã về vị họa sĩ Addio này, cả hai cùng
là họa sĩ, trong khi Addio trong hai năm đã bán ra được hai bức tranh
tiền tỉ, còn Cố Dã chỉ có thể an phận làm thầy giáo dạy vẽ tranh.
Từ Di Nhiên không xem thường Cố Dã, cô chỉ muốn biết suy nghĩ của anh để tìm cách tốt nhất an ủi.
Cố Dã đi qua những bức tranh được treo trên tường, đều là tranh chân
dung hoặc phong cảnh, anh từ tốn nói: “Bất kỳ một họa sĩ nào cũng có một đam mê về một lĩnh vực riêng, ban đầu tôi chọn vẽ chân dung và phong
cảnh vì muốn tạo nên những thứ không có thật bằng trí tưởng tượng của
mình, và lưu giữ những gì mình nhìn thấy mà không cần sự can thiệp của
máy móc hiện đại. Vậy các bạn có bao giờ tự hỏi, tại sao tranh trừu
tượng rất khó để hiểu nhưng lại rất có giá trị? Bởi vì đó gọi là nghệ
thuật.”
Cố Dã mặc sơ mi trắng xắn tay áo đến khủy tay, đóng thùng cùng quần
tây đen, mang giày da loáng bóng, trên cổ tay trái mang một chiếc đồng
hồ trị giá không dưới năm mươi ngàn đô, vừa kín đáo lại vừa tinh tế.
Anh khẽ nở nụ cười, chậm rãi đi vào vấn đề của câu hỏi được đặt ra từ đầu: “Addio trong tiếng Ý có nghĩa là tạm biệt, cũng có nghĩa là từ
giã. Đồng âm, tôi theo họ vợ, Từ Dã.”
Bất kỳ ai nghe thấy đều sững sờ, kể cả Từ Di Nhiên cũng không dám tin vị họa sĩ bí ẩn nổi tiếng đó lại chính là chồng mình, Cố Dã.
Đến khi học viên trong lớp ra về chào hỏi, Từ Di Nhiên mới thoát khỏi suy nghĩ trở về thực tại. Khác với trước đây, Từ Di Nhiên không còn là
một cô gái lạnh lùng mà mỉm cười đáp lại lời chào của học viên, Cố Niên
nghe thấy tiếng anh chị gọi tên cũng giơ tay lên vẫy vẫy.
Cố Dã ra khỏi văn phòng cuối cùng, anh khóa cửa, nhìn thấy Từ Di
Nhiên liền nhanh chóng bước đến bế Cố Niên từ tay cô, nhẹ giọng cằn
nhằn: “Chẳng phải anh đã nói em đừng bế con rồi sao, trong ba tháng đầu
thai kỳ rất yếu, phải cẩn thận một chút.”
“Em biết rồi.” Từ Di Nhiên mơ màng gật đầu, để Cố Dã nắm tay dẫn đi.
Nghĩ mãi không thông, Từ Di Nhiên tò mò mở lời hỏi: “Ông xã, sao anh lại giấu em, anh chính là Addio?”
“Anh không giấu em, là em không hỏi anh với Addio có mối quan hệ gì mà, đúng không?”
Từ Di Nhiên “Xì” một tiếng cùng biểu tình không cam tâm, Cố Dã bật
cười thành tiếng, kéo cô đến gần ôm vai, bày ra vẻ mặt thấu hiểu: “Lúc
mới biết bản thân lấy được vợ giàu có quyền lực anh cũng hơi khó chấp
nhận được. Không sao, anh hiểu cảm giác của em lúc này mà.”
Càng nghe Cố Dã nói, Từ Di Nhiên lại càng buồn cười, Cố Niên trên tay anh không biết phát hiện ra điều gì, đột nhiên cười ha ha hai tiếng một cách khinh bỉ khiến hai vợ chồng đều đồng loạt ngớ người.
Câu chuyện nhỏ số 2: Một gia đình, hai người bố.
Kết hôn được vài năm, Tu Kiệt cũng đã qua tuổi ba mươi, chuyện con
cái cũng bắt đầu cân nhắc tính tới. Nhất là lão Tu, vì chỉ có Tu Kiệt là con trai độc nhất, ông ấy lại đặc biệt quan trọng chuyện nối dõi tông
đường.
Thời đại tiên tiến, việc thụ tinh ống nghiệm cũng là một cách có con
đối với các cặp đồng tính. Tu Kiệt cũng đã sớm có dự định cho vấn đề
này, A Nhĩ không phản đối, cũng chẳng mặn mà.
Tuy A Nhĩ không nói, Tu Kiệt cũng sớm hiểu được suy nghĩ của cậu. Chỉ vì sinh ra mang hình hài và thể chất của đàn ông, A Nhĩ và Tu Kiệt
không thể có cuộc sống giống như các cặp đôi khác, không thể tự mình
sinh con, không thể cho con mình có cha có mẹ bình thường như những gia
đình khác.
Vì không muốn lão Tu phiền lòng, cũng không muốn khiến A Nhĩ tổn
thương, Tu Kiệt cuối cùng cũng hạ sách được một phương kế vẹn cả đôi
đường. Tu Kiệt quyết định cùng A Nhĩ đến cô nhi viện nhận nuôi, cho
những đứa trẻ vô tội phải chịu thiệt thòi được gia đình trọn vẹn, đó
cũng là sự công bằng giữa anh và A Nhĩ.
Về phần nối dõi, thay vì lấy giống từ Tu Kiệt, anh lại mời một cô gái xinh đẹp về lấy giống từ lão Tu để thụ tinh ống nghiệm, giúp ông ấy tạo một đứa con trai khác để tiếp quản sự nghiệp nối dõi tông đường như ý
ông ấy muốn.
Đứa trẻ Tu Kiệt và A Nhĩ nhận nuôi là một bé trai năm tuổi tên Nhạc
Thành, bị mắc bệnh tự kỷ, lúc vừa sinh ra đã bị bỏ rơi ở bệnh viện.
Nhạc Thành là một cậu bé ngoan, tuy cùng một độ tuổi lại rất ra dáng
anh trai, mỗi khi chơi cùng Cố Niên, chỉ cần là đồ chơi Cố Niên thích,
Nhạc Thành cũng không lưỡng lự nhường cho bạn.
Hai anh bạn nhỏ đều do một tay ông bà Từ và mẹ Cố Dã trông coi, nuôi
dưỡng. Dù là máu mủ hay nhận nuôi, cả hai đứa trẻ vẫn được đối xử công
bằng, ngoan thì thưởng, hư thì phạt, tuyệt đối không thiên vị.