Hôn lễ của Từ Di và Cố Dã rất đơn giản, bởi cả hai không có bạn bè, chỉ có
đàn em dưới quyền Từ Di Nhiên là nhiều, thêm bạn bè của bà Từ, khách đến cũng chỉ chạm mốc vài trăm người.
Không gian bữa tiệc được trang trí theo hai tông màu chủ đạo trắng
đen, không lạnh lẽo như suy nghĩ, ngược lại vô cùng tinh tế, thanh lịch.
Hai màu trắng đen còn mang ý nghĩa gắn liền với Từ Di Nhiên và Cố Dã, khi người khác nhìn vào cả hai hiện tại đều cảm thấy ngưỡng mộ. Nhưng
quá khứ cả hai từng trải, những đau khổ cả hai từng chịu, những áp lực
cả hai từng gánh lại chưa từng có ai hiểu được.
Từ Di Nhiên lần đầu trang điểm kỹ càng, những đường nét lạnh lùng vốn có được che bớt, sự dịu dàng ngọt ngào lại được tăng thêm vài phần. Cô
mặc váy cưới, đội khăn voan cùng một màu đen, vừa lộng lẫy kiêu sa, lại
vừa bí ẩn cuốn hút.
Đóa hoa linh lan nổi bật trên nền váy đen, mang ý nghĩ chung thủy, bên nhau lâu dài.
Đứng trước cửa chuẩn bị bước vào lễ đường, Từ Di Nhiên hồi hộp mỉm
cười mong đợi. Ông Từ mặc vest đen đứng bên cạnh, chăm chú quan sát Từ
Di Nhiên, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát phải gả con gái, đột
nhiên nước mắt lại dâng lên, ông lén lau nước mắt, cuối cùng cũng nhìn
thấy con gái trưởng thành.
Bên trong tiếng MC vừa dứt, hai cánh cửa lớn được mở ra, Từ Di Nhiên
khoác tay ông Từ bước vào lễ đường, từng chút tiến gần đến Cố Dã đang
đứng đợi.
Bước trên sân khấu, Từ Di Nhiên nhìn thấy nụ cười rạng rỡ pha lẫn cảm động của bà Từ, nụ cười dịu dàng của mẹ Cố Dã. Còn có, Kiều Lục Nghị
mang ơn cứu mạng, dáng vẻ phấn khích của A Nhĩ, Tu Kiệt và A Lãng, và cả biểu cảm nhẹ nhõm của bố ruột.
Tiếng nhạc sôi động, tất cả ngồi cùng nhau vui cười, hận thù tạm gác bỏ nhường lại vị trí cho hạnh phúc.
Đến sân khấu chính, ông Từ đặt tay Từ Di Nhiên vào tay Cố Dã, cố kìm
nén xúc động dặn dò: “Cố Dã, từ nay chúng ta là người một nhà, bố mẹ
chính thức giao lại Di Nhiên cho con. Có thể Di Nhiên sẽ không như những cô gái khác, nó không biết chăm sóc cho người khác, nhưng đối xử với ai cũng hết lòng. Nếu một ngày nào đó con người của Di Nhiên khiến con
không chịu được nữa, con đừng lừa dối nó, cũng đừng giả vờ yêu thương nó khiến nó tổn thương. Hãy nói với bố, bố sẽ mang nó về, bởi bố mẹ chỉ có một mình Di Nhiên là con gái.”
Tiếng ông Từ vang lên trong loa thông qua micro MC đưa tới, những lời nói của ông chạm đến trái tim của những người nghe thấy, kể cả Từ Di
Nhiên cũng rơi nước mắt ngay từ những chữ đầu.
Có những thứ tình cảm không thể nói thành lời, có những sự yêu thương không cách nào bày tỏ.
Bà Từ ngồi bên dưới lau nước mắt, trên môi lại nở nụ cười mãn nguyện, chỉ khi nhìn thấy con gái tìm được bến đỗ, có được người yêu thương
chăm sóc thì đó mới chính là ao ước lớn nhất của cuộc đời bà.
Trong khi đó, bố ruột Từ Di Nhiên lại cúi đầu hổ thẹn, chỉ một hành
động thiếu suy nghĩ trong quá khứ đã khiến con gái ghét bỏ, thậm chí
mong ước của người làm cha là tự mình đưa con gái vào lễ đường cũng
không thể thực hiện.
Sau khi trao cô dâu, ông Từ trở về chỗ cạnh bà Từ, MC nhanh chóng khuấy động bầu không khí thực hiện nghi lễ.
Khi nhẫn cưới được mang lên, Cố Dã bất giác nở nụ cười, hai chiếc
nhẫn cưới màu bạc được khắc tên, bên trong lòng nhẫn là ngày sinh của
đối phương, nếu đặt gần nhau sẽ tự động hít lấy nhau.
Trước đó Cố Dã nhắc đến nhẫn cưới, Từ Di Nhiên luôn bắt anh chờ đến
hôn lễ, khi tận mắt nhìn cặp nhẫn cưới đặc biệt, anh mới nhận ra tâm tư
của cô dành cho tình yêu cả hai luôn rất nhiều.
Cố Dã đeo nhẫn vào tay cho Từ Di Nhiên, nghiêm túc nói: “Sau này muốn bỏ anh, không được tháo nhẫn, ngoài chặt ngón cái còn phải chặt luôn
ngón áp út, rõ chưa?”
Từ Di Nhiên mím nhẹ môi cười, đeo nhẫn lại cho Cố Dã, bỗng nghiêng
người tới gần anh, giọng nói thỏ thẻ đầy nguy hiểm: “Sau này anh muốn bỏ em, em sẽ cắn đứt “anh em” của anh.”
Nói rồi cả hai lại nhìn nhau cười ám muội, Cố Dã thong thả đặt lên
môi Từ Di Nhiên một nụ hôn, thay thế lời thoả thuận và kết thúc nghi lễ.
Bữa tiệc diễn ra trong không khí náo nhiệt, chủ yếu là đàn ông ăn to
nói lớn, thêm những người bạn thích nói của bà Từ khiến cả hội trường
thêm phần ồn ào.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Tu Kiệt suốt buổi ngồi không yên chờ
đợi từng giây từng phút, cuối cùng không chịu được nữa phải chạy sang
cầu cứu Từ Di Nhiên.
Từ Di Nhiên cùng Cố Dã trở lại sân khấu giúp Tu Kiệt thực hiện ước
nguyện. Sau khi MC thông báo cô dâu ném hoa cưới, các chàng trai độc
thân dưới quyền Từ Di Nhiên vội vàng chạy đến tập trung cướp hoa, mục
đích cũng chỉ mong được thoát kiếp cô đơn.
Trong khi những người khác háo hức chờ cướp hoa cưới, A Nhĩ vẫn đang
thảnh thơi ăn uống, thậm chí còn mở lời độc thoại trêu từ Kiều Lục Nghị
sang Hàn Mạt và A Lãng.
“Ông chủ, anh cũng thử cướp hoa xem sao, biết đâu trước năm ba mươi
tuổi sẽ mất trinh. À không, anh Mạt, anh vẫn chưa có người yêu, tốt nhất là anh nên cướp hoa. Cũng không đúng, anh Lãng nhà em tình duyên lận
đận, hai người nên dường cho anh ấy.”
A Nhĩ nói hăng hái không để ý xung quanh, đến khi quay lại mới nhận
ra không gian đột nhiên yên lặng đến lạ thường, tất cả ánh mắt của những người có mặt đều đổ dồn về phía cậu.
Từ trong đám thanh niên loi nhoi, đám người tách ra làm hai tạo một
lối trống chính giữa, Tu Kiệt mặc vest đen lịch lãm, mang giày da sáng
bóng, dáng vẻ chải chuốt càng tôn lên ngoại hình vốn có.
Trên tay Tu Kiệt cầm hoa cưới của Từ Di Nhiên, từng bước hướng về
phía A Nhĩ, trên gương mặt anh ta mang theo nụ cười tự tin, đến trước
mặt cậu bỗng quỳ một chân xuống.
Tu Kiệt mở hộp nhẫn bằng vải nhung ra, giơ cùng hoa cưới về phía A Nhĩ, nở nụ cười bảnh bao mê hoặc: “Lấy anh nhé?”
A Nhĩ ngơ ngác nhìn Tu Kiệt không chớp mắt, khẽ nuốt nước bọt đầy căng thẳng.
Lão Tu ngồi bàn bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi thở dài một hơi, xoay mặt né đi trong xấu hổ.
Mọi người đồng loạt hướng về phía A Nhĩ chờ nghe câu trả lời. Qua một lúc lâu bất động, A Nhĩ cũng chịu gật đầu trong bối rối: “Được.”
Không khí hội trường bữa tiệc chớp mắt vang ầm lên, tiếng cổ vũ,
tiếng hò hét phấn khích, kể cả người lớn cũng tươi cười ủng hộ. Lão Tu
ngỡ ngàng nhìn xung quanh một lượt, nhìn qua Tu Kiệt vui sướng kích động ôm chầm lấy A Nhĩ, suy nghĩ về định nghĩa hạnh phúc trong ông liền khác đi.
Đứng trên sân khấu, Từ Di Nhiên vui mừng không kém, nhưng sắc mặt dần kém đi, cơn đau bụng càng lúc rõ rệt. Mồ hôi lạnh bỗng đổ ướt lưng Từ
Di Nhiên, cô hít thở sâu cố giữ tỉnh táo, chịu đựng cơn đau thôi thúc ở
bụng dưới.
Sau vài giây Từ Di Nhiên bị chóng mặt, trước mắt hoa lên, cô vội tìm
chỗ tựa đứng vững, nhưng vừa chạm vào tay Cố Dã thì trước mắt tối đen
ngất đi.
Cố Dã hốt hoảng vội đỡ lấy Từ Di Nhiên, theo phản xạ vội thốt lên: “Bà xã!”
Không gian đang ồn ào, mọi người nghe thấy tiếng Cố Dã liền đồng thời im lặng. Phát hiện Từ Di Nhiên ngất, người lớn cùng A Nhĩ vội vàng chạy lên, trên mặt ai nấy đều hoang mang lo lắng.