Trong lúc xử lý vết thương, Từ Di Nhiên gọi điện về cho mẹ chồng báo bình an. Y tá sơ cứu bên cạnh gắp từ bắp tay ngay chỗ bị thương của Từ Di Nhiên
ra một que nhỏ màu trắng có kích cỡ bằng que tăm.
Cô y tá giơ que trắng lên trước mặt Từ Di Nhiên, lên tiếng nhắc nhở:
“Chị ơi, vết thương không tiện giữ, tôi lấy ra nhé, đợi vết thương lành
chị có thể đi cấy lại.”
Từ Di Nhiên đang bận nghe điện thoại, lời y tá vào tai này lại lọt ra tai nghe, cô cũng chỉ gật gù cho qua, thực chất không nghe rõ lời nào.
Xử lý vết thương cho Từ Di Nhiên xong, A Nhĩ một mình về trước, Từ Di Nhiên cùng Cố Dã đón taxi về thẳng nhà.
Do Từ Di Nhiên mặc áo dài tay màu đen nên không bị phát hiện dính
máu, lúc về nhà liền viện vài cớ gặp lại người quen cũ để xoa dịu nỗi lo lắng của mẹ Cố Dã. Mẹ Cố Dã nhìn thấy con trai và con dâu bình an trở
về, nỗi lo cũng vơi đi được phần nào, chỉ là lúc đầu bà lo đám người
hung tợn kia đưa Cố Dã đi, sợ anh dính vào xã hội đen sẽ gặp nguy hiểm.
Trở lên phòng, Từ Di Nhiên lấy quần áo đi tắm, Cố Dã lẽo đẽo theo sau, không gây sự chú ý, cũng không tỏ ra bất kỳ biểu cảm nào.
Trong lúc Từ Di Nhiên ngâm bồn, Cố Dã tắm vòi sen ngay bên cạnh, ánh
mắt anh chăm chú nhìn vết thương bị dán băng gạc màu trắng của cô rồi tự khó chịu trong lòng. Rõ ràng người bị thương đáng lẽ là anh, Từ Di
Nhiên lại gánh thay vết thương đó, vậy mà một chút đau đớn cô cũng không chia sẻ.
Từ Di Nhiên ngã đầu vào thành bồn sứ, bỗng nghiêng đầu mở mắt nhìn Cố Dã, anh như kẻ mất hồn đứng yên một chỗ, sắc mặt sa sầm nhìn vào vết
thương trên tay cô không chớp mắt.
Cô hiểu được lòng anh, càng hiểu được lý do vì sao bản thân luôn sẵn
sàng chịu đựng tất cả thay vì để anh chịu đau, vì yêu anh, ngay cả cái
mạng cô cũng chẳng tiếc rẻ.
Từ Di Nhiên cong môi cười, cất tiếng kéo Cố Dã đang ngẩn người về thực tại: "Ông xã."
Cố Dã giật mình nhìn thẳng vào mắt Từ Di Nhiên, chợt thở dài ảo não,
tắt vòi sen bước đến ngồi cạnh bên thành bồn, mặt đối mặt với cô.
Không gian yên tĩnh tràn ngập mùi sữa tắm, Cố Dã gác tay lên thành
sứ, đôi mày cau nhẹ lại, lên tiếng trách móc: "Em đừng vì anh để bản
thân mình bị thương, anh thật sự rất ghét chuyện đó, người phải đứng ra
bảo vệ là anh, không phải em."
Từ Di Nhiên bật cười, giọng nói bình bình vang lên: "Lúc nguy cấp đâu còn phân biệt ai với ai, nếu như để anh bị thương, em càng tức giận
chính mình hơn."
"Em cứ như vậy, anh sẽ càng ỷ lại vào em hơn."
Lời nói Cố Dã là lời trách móc, nhưng đối với Từ Di Nhiên lại là lời
làm nũng. Cô chồm người đến gần, thu hẹp khoảng cách giữa hai gương mặt, chợt thì thầm ám muội: "Nể tình em vì anh hy sinh nhiều như vậy, tối
nay cho em nằm trên nhé?"
Nét mặt cau có của Cố Dã lập tức đanh lại, bất ngờ ôm gáy Từ Di Nhiên giữ nguyên tư thế thân mật, điềm nhiên đáp: "Không cần, em vì anh bị
thương, tối nay anh sẽ lấy thân đền đáp."
Vừa dứt lời, Cố Dã bỗng bế Từ Di Nhiên ra khỏi bồn tắm, cô tự dự đoán được tương lai vội vàng xuống nước trong kích động: "Ông xã, em nói sai rồi, em không cố ý!"
"Nhưng anh thì có."
...
Từ Di Nhiên tạm thời ở nhà dưỡng thương, công việc ở sòng bạc giao
lại cho A Nhĩ. Tuy nói là dưỡng thương, nhưng thực chất Từ Di Nhiên phải giúp Tu Kiệt bàn chuyện cầu hôn A Nhĩ.
Trước đây phụ huynh phản đối, sợ mọi người dị nghị, những tâm tư này
của A Nhĩ đều được Từ Di Nhiên hiểu thấu, thế nên cô phản đối chuyện Tu
Kiệt cầu hôn. Sau bữa ăn đấu khẩu kia, không cần nói ai cũng biết A Nhĩ
đã tỏ thái độ quá rõ ràng, cậu không cần phải nhìn ánh mắt người đời mà
sống, ngẩng cao đầu thừa nhận tình cảm của mình.
Mẹ Cố Dã sáng sớm đã bị bà Từ sang đón đưa đi tụ tập đánh bài với
những phụ nữ trung niên ở chung khu. Trong nhà chỉ còn lại Cố Dã và Từ
Di Nhiên, qua tám giờ Tu Kiệt chạy sang bàn tính kế hoạch cầu hôn.
Trong phòng khách, sau khi nghe Tu Kiệt kể về dự tính, nào là bắt
chước phim tình cảm Hàn Quốc, ở quảng trường trung tâm trải cánh hoa
hồng hình trái tim, đốt nến xung quanh, thuê nhóm nhảy biểu diễn,...
Nằm dài trên sofa, Cố Dã nghe xong bỗng thở dài một hơi, nghiêm túc
nhắc nhở Từ Di Nhiên: “Bà xã, em cầu hôn anh giống như vậy, anh chắc
chắn sẽ từ chối ngay khi thấy mặt em.”
Từ Di Nhiên mím môi nhịn cười, Tu Kiệt ngồi trên sàn cùng cô tỏ ra vô cùng khó hiểu, lơ ngơ hỏi: “Sao? Không lãng mạn à? Quá romantic luôn
đấy.”
“Romantic?” Từ Di Nhiên dở khóc dở cười, biểu cảm lực bất tòng tâm
với suy nghĩ này của Tu Kiệt: “Sợ là hôm đó anh chưa kịp thể hiện
romantic thì đã bị A Nhĩ đưa đến hospital rồi.”
Gương mặt Tu Kiệt ngơ ngác, anh cũng chỉ muốn tạo một sự kiện cầu hôn khiến A Nhĩ cả đời không quên, vả lại tính tình A Nhĩ gần đây đã điềm
đạm rất nhiều, tần suất động thủ với anh cũng giảm đi không kém.
Trong lúc đang nghĩ ngợi, Tu Kiệt đắn đo nói: “Hai người không biết, A Nhĩ gần đây trầm tính lại rồi, khả năng em ấy đánh tôi nếu tôi làm
chuyện em ấy chướng mắt cũng không thành vấn đề.”
“Anh lấy đâu ra tự tin đấy?” Từ Di Nhiên một mặt hoài nghi hỏi.
Tu Kiệt bày ra dáng vẻ đầy tự tin, dõng dạc đáp: “Sự dịu dàng của anh đã làm mềm em ấy.”
Lần này không đợi Từ Di Nhiên phản bác, Cố Dã trực tiếp lên tiếng,
thái độ càng chắc chắn hơn Tu Kiệt: “Vậy anh không biết, muốn trị cứng
phải cứng hơn sao?”
Không gian bỗng yên lặng đến kỳ lạ, hai người đàn ông đồng hướng mắt
về phía Từ Di Nhiên, nụ cười cô gượng gạo nhìn Cố Dã đang dò xét, miễn
cưỡng gật đầu thuận theo: “Phải, ông xã nói gì cũng đúng.”
Thấy Cố Dã kiêu ngạo ra mặt, Tu Kiệt bĩu môi khinh bỉ, hoàn toàn
không có ý tự tìm lối dồn bản thân vào đường cùng như Từ Di Nhiên.
Qua mười giờ hơn, bên ngoài bỗng có người tìm, Cố Dã ra ngoài mở cửa
cổng, phát hiện là Lạc Nhân cùng hai người nữa tìm đến, họ mặc quân
phục, đeo thẻ làm việc, không giống như ghé thăm.
Lạc Nhân giơ thẻ làm việc lên, vẻ mặt nghiêm nghị, máy móc nói:
“Chúng tôi vừa nhận được tin báo sáng nay, chủ căn biệt thự số 12/6 ở
khu Hạ Sơn đã tố cáo có một cô gái mang vũ khí xông vào nhà họ đêm qua.
Theo điều tra chúng tôi đã xác nhận được cô gái đó là Từ Di Nhiên,
camera trên sân thượng của biệt thự đã ghi được toàn bộ hành động của cô ấy, bao gồm sử dụng vũ khí trái phép và có liên quan đến sự mất tích
của nhiều người trong căn biệt thự sát bên cạnh. Chúng tôi có lệnh bắt
giữ Từ Di Nhiên về đồn để lấy khẩu cung, xin vui lòng hợp tác.”
Cố Dã nghe đến liền chấn động, hô hấp cũng trở nên trì trệ. Ngay lúc
ấy, Từ Di Nhiên và Tu Kiệt trong nhà nhìn thấy bóng người thấp thoáng
qua cửa kính trong suốt, dự có chuyện liền ra xem, tình cờ cũng đã nghe
thấy những lời Lạc Nhân nói.
Từ Di Nhiên không chút lo sợ, mang dáng vẻ ung dung bước ra không hề
lẩn tránh, cô đến cạnh Cố Dã thì thầm vào tai anh: “Đừng lo, em sẽ về
sớm thôi.”
Cố Dã đứng ngây người dõi theo Từ Di Nhiên theo cảnh sát, trong lòng
không ngừng thấp thỏm lo âu. Cố Dã còn chưa kịp bình tĩnh, Tu Kiệt phía
sau lưng đã lên tiếng với giọng điệu thờ ơ: “Cậu không cần lo, với thân
phận của Từ Di Nhiên, đừng nói là cảnh sát, cục trưởng cũng chưa chắc
động vào được.”