Rời khỏi nhà, Từ Di Nhiên đi đến nhà đang xây sửa, chủ thầu vừa thấy xe cô
đến đã vội vã ra chào đón. Từ Di Nhiên mặc áo khoác da, đeo kính mát,
vừa xuống xe đã châm thuốc hút, bước chân không ngừng tiến vào bên
trong.
Chủ thầu đi theo phía sau Từ Di Nhiên, nhiệt tình nói: “Chị Nhiên,
mọi thứ chị yêu cầu đều được sửa lại cho hợp lý, trong vòng hai tuần nữa mọi thứ sẽ hoàn tất.”
Đôi mày Từ Di Nhiên khẽ cau lại, cao ngạo ra lệnh: “Gọi thêm người
đến làm, nhiều nhất là một tuần. Ông liệu đường mà làm, tôi không cần
biết tốn bao nhiêu, thứ tôi cần là kết quả.”
“Chị Nhiên yên tâm, tôi lập tức gọi thêm người đến.” Chủ thầu vội
vàng gật đầu trước yêu cầu của Từ Di Nhiên đưa ra, cử chỉ vô cùng khép
nép.
Từ Di Nhiên kiểm tra sơ một lượt, sau đó trở về sòng bạc giải quyết công việc, gấp rút thực hiện kế hoạch nhanh nhất có thể.
Cố Dã ngồi xe khách trở về quê mẹ ruột, suốt quãng đường đi chỉ nhìn
ra bên ngoài cửa sổ, trong tâm trí liên tục hiện lên hình ảnh của Từ Di
Nhiên. Chọn cách bỏ đi, Cố Dã đã sớm nghĩ đến trường hợp xấu nhất, ví dụ như Từ Di Nhiên sẽ có thời gian nối lại tình xưa với Lạc Nhân, không
thì lại giống như lúc cô đòi ly hôn, nửa đêm chạy đến sòng bạc có những
chàng trai nóng bỏng chờ sẵn.
Lần này bỏ đi, Cố Dã đã đánh cược tất cả, hoặc là anh có được tình
yêu thật lòng của Từ Di Nhiên, hoặc là sẽ mất cô mãi mãi, nhưng cho dù
là kết quả ra sao, anh cũng từng là người được cô chọn làm chồng.
Cố Dã mệt mỏi ngả đầu vào lưng ghế, khẽ nhắm mắt định thần, cố không tưởng tượng về cảnh Từ Di Nhiên ở bên người đàn ông khác.
Tiếng thắng xe ma sát lớn trên đường, kéo theo tiếng va chạm mạnh của kim loại, tiếp đó là tiếng la hét của hành khách trên xe, khung cảnh
trong chớp mắt bị đảo lộn mù mịt mùi khói xăng.
Từ Di Nhiên suýt chút đập người vào vô lăng, may có dây an toàn giữ
cơ thể lại. Sau vài giây bình tĩnh lại, Từ Di Nhiên đưa tay lên ôm chặt
tim, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không hiểu vì sao tim cô đột
nhiên lại nhói lên kịp trở tay.
Chuyện này chưa qua đã đến chuyện khác, chủ chiếc xe chạy phía sau Từ Di Nhiên đã đâm vào đuôi xe cô do thắng gấp, anh ta hùng hổ đập cửa
kính ở chỗ cô.
“Ê, biết chạy xe không?”
Từ Di Nhiên thở ra một hơi, thu lại dáng vẻ vô cảm, tháo dây an toàn
bước xuống xe, nhanh mắt nhìn xung quanh một lượt liền nhận ra có vấn
đề.
Người đàn ông ăn mặc khá bình thường, thái độ lại hống hách đẩy mạnh
vai Từ Di Nhiên, lớn tiếng nói: “Đàn bà không biết chạy xe đừng có đua
đòi.”
Từ Di Nhiên lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn ta, bình thản đáp trả:
“Đường vừa rộng vừa vắng, mày cố ý bám theo xe tao, tưởng tao không biết sao?”
Biểu cảm người đàn ông trở nên cảnh giác, tay vừa đưa ra phía sau
định lấy dao trong túi thì một chiếc xe dã chiến bỗng dừng bên cạnh, hắn ta vội lùi hai bước.
A Nhĩ bước xuống, nhìn người đàn ông mặt mày lấm lét rồi mới nhìn sang Từ Di Nhiên: “Ai vậy chị?”
Từ Di Nhiên hất mặt về đuôi xe bị đâm, cố tình đẩy người đàn ông vào thế bí: “Theo dõi, vừa ăn cướp vừa la làng.”
Người đàn ông còn chưa kịp thấy biểu cảm của A Nhĩ đã ăn trọn một đấm vào mặt, hắn ngã nhào ra mui xe, vội vàng ôm mặt chạy lùi ra xa.
Ở ghế sau, hai tên khác lúc này mới mở cửa bước ra, một trong hai mặc sơ mi hoa, xuất hiện trong tư thế ngẩng cao đầu. Hắn ta bước đến đối
diện Từ Di Nhiên và A Nhĩ, tháo kính mát xuống, nở nụ cười đểu.
“Còn tưởng là ai, đây chẳng phải Từ Di Nhiên được Kiều Lục Nghị chống lưng sao? Năm đó còn suýt bị anh đây cưỡng bức, bây giờ có thể ra ngoài tác oai tác quái rồi nhỉ?”
Ấn đường Từ Di Nhiên bất giác cau lại, chăm chú quan sát gương mặt kẻ đứng đối diện, tay giữ tay A Nhĩ ngăn cậu động thủ. Ngay khi nhận ra
tên đứng trước mặt mình chính là kẻ suýt cưỡng bức mình năm mười sáu
tuổi, Từ Di Nhiên không hề lo lắng, ngược lại còn buông lời mỉa mai:
“Tiếc lắm đúng không? Tao cũng rất tiếc, loại người như mày ở tù tám năm đúng là quá ít.”
Tên đứng trước mặt Từ Di Nhiên chỉ ngoài ba mươi tuổi, nhan sắc không tệ, điều kiện gia đình thuộc loại khá giả, hắn đích thực là loại công
tử ăn chơi bất hiếu.
Tên đàn em đi cùng hắn thấy Từ Di Nhiên và A Nhĩ không dễ chơi liền
lén thì thầm: “Anh Phong, hay bỏ đi, bọn nó không dễ dụng như hồi đó
đâu.”
Hạ Phong nhếch môi cười lạnh, xoay đầu nhìn tên vừa nói, lớn giọng nói: “Mày sợ cái gì? Điểm yếu của Từ Di Nhiên trong tay tao.”
Lực tay A Nhĩ siết chặt, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía Hạ Phong
đang kiêu ngạo. Từ Di Nhiên trước sau vẫn điềm nhiên, một bên khống chế A Nhĩ, một bên thẳng thắn đối chất Hạ Phong: “Điểm yếu? Mày có được ảnh
nóng của tao với mày, hay với bố mày?”
Hạ Phong bật cười lạnh, đá lưỡi trong miệng, chậc lưỡi cảm thán:
“Chín năm gặp lại đúng là quá dài, từ một đứa con gái đầu đường xó chợ
trở thành cánh tay đắc lực của Kiều Lục Nghị, mỗi lời nói ra đều đầy
khiêu khích.”
“Bớt nói nhảm đi.” Từ Di Nhiên trầm thấp giọng: “Mày bám theo xe tao làm gì?”
Hạ Phong giữ nụ cười bỡn cợt, tiến đến gần tém một bên tóc Từ Di
Nhiên ra sau vai, dùng giọng điệu sâu xa hỏi: “Không có, chỉ là trong tù nghe về em rất nhiều nên muốn tìm hiểu thêm một chút. Nhưng mà, em bây
giờ có tiền có quyền thế này, em có báo đáp ân tình chưa?”
Đôi mày Từ Di Nhiên cau chặt lại, nóng lòng hỏi ngược lại: “Mày có ý gì?”
“Không có gì, chỉ là nghe nói kẻ ngáng đường anh cưỡng bức em, sau
khi bị đàn em anh đánh thì không còn bình thường, nửa tỉnh nửa ngơ như
thằng ngu. Nó tên gì nhỉ?”
Tên đàn em Hạ Phong liền nhanh chóng chen lời vào: “Em nhớ nó họ Cố, Cố... Cố Dã thì phải.”
Cả Từ Di Nhiên lẫn A Nhĩ đồng loạt kinh ngạc mở to mắt, hoàn toàn
sững sờ khi nghe thấy chuyện lớn này. Từ Di Nhiên không thốt nên lời,
trong đôi mắt mở lớn dâng lên dòng nước trong suốt, sự bình tĩnh từ đầu
không còn giữ được nữa, cô nhào đến nắm chặt cổ áo Hạ Phong, trừng mắt
hoảng loạn.
“Mày nói cái gì? Người năm đó cứu tao bị đàn em mày đánh là Cố Dã?”
Hạ Phong nhìn thấy bộ dạng kích động của Từ Di Nhiên càng hứng thú,
hắn ta nhởn nhơ tiếp tục chọc vào điểm yếu của cô: “Phải, thế nào? Chẳng lẽ em nghĩ người ra tay cứu em năm đó là Kiều Lục Nghị? Di Nhiên ơi là
Di Nhiên, đến cuối cùng em chỉ là cô bé ngốc, em chỉ là đứa may mắn được anh ta nhặt về như nhặt một con thú để nuôi dạy trở thành con chó trung thành. Cưng à, em xem đi, em bây giờ đích thị là con chó của Kiều Lục
Nghị, kẻ thật sự cứu đời em còn đang không rõ tỉnh hay điên kìa.”
Thấy Từ Di Nhiên im lặng không đáp, Hạ Phong tiếp tục ba hoa: “Thôi
thì, em về với anh, anh sẽ giữ bí mật chuyện em từng suýt bị anh cưỡng
bức, kể cả chuyện em làm con chó theo đuôi Kiều Lục Nghị mà bỏ mặc ân
nhân, thế nào?”
Khóe môi Từ Di Nhiên nhếch lên một bên, cúi người kề môi sát bên tai
Hạ Phong, cất giọng uy lực: “Mười một giờ tối nay tại hộp đêm gần sòng
bạc, không gặp không về.”